Bà tới đây làm gì?" Bạch Lạc Nhân vẫn lạnh lùng như trước đây.
Một trận cuồn cuộn trong lòng Khương Viên,"Con trai, mẹ......"
"Nếu như bà đến đây để gây chuyện, thì xin mời về cho, ngày hôm nay dù
có là ai đi nữa thì cũng đừng mong sẽ có cơ hội giở trò ở đây." Bạch Lạc Nhân cắt ngang lời Khương Viên.
Vẻ mặt Khương Viên hết sực khiếp sợ rối đến đau xót, bà ta không ngờ
rằng vậy mà Bạch Lạc Nhân lại dùng hai chữ 'giở trò' Để hình dung bà.
Cho dù năm đó bà có tồi tệ đến đâu, nhưng dù sao thì bà cũng là mẹ của
Bạch Lạc Nhân mà, một người mẹ bị con trai khinh rẻ đến mức vậy, thì
phải cần một trái tim sắt đá đến mức nào để chịu đựng đây!
"Tại sao bà lại muốn tìm người đập sạp hàng của thím tôi hả?"
Tay Khương Viên siết chặt túi da, "Lạc Nhân, con nghe mẹ nói, cô ta
không có thật lòng đối tốt với con đâu. Con còn nhỏ, không biết lòng
người phức tạp, cô ta đối tốt với con là có mục đích. Mẹ là phụ nữ, mẹ
hiểu rất rõ lòng dạ của phụ nữ. Nếu không có mục đích, cô ta sẽ không
dốc hết tâm huyết vào việc đó."
"Vậy bà nói thím ấy có mục đích gì? Muốn tiền của nhà chúng tôi? Có sao? Muốn cậy quyền thế nhà chúng tôi? Có sao? Nếu như chỉ là muốn ba tôi,
vậy cũng đủ để tôi chấp nhận thím ấy."
Khương Viên hít sâu một hơi, hỏi,"Con có thể chấp nhận ba con tái hôn,
vậy tại sao lại không thể chấp nhận mẹ? Lẽ nào con nghĩ là mẹ không có
quyền theo đuổi hạnh phúc hay sao? Lẽ nào con cho rằng hạnh phúc của phụ nữ là tầm thường hay sao?"
"Tôi đâu có không chấp nhận." Bạch Lạc Nhân cười nhạt," Lúc nào tôi nói mình không chấp nhận?"
"Vậy vì sao thái độ của con lại đối với mẹ như vậy?"
"Bởi vì chúng ta không phải là người cùng một nhà."
Trong lòng Khương Viên vô cùng khó chịu, sắc mặt xám xịt như phủ một lớp bụi, thậm chí ngay cả lúc Cố Hải đi tới cũng không hề phát hiện ra.
"Sao bà lại đến đây?"
Một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Mạch suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân lại một lần nữa quay vòng vòng, không hiểu vì sao Cố Hải lại hỏi một câu như vậy.
Cố Hải trực tiếp đi tới trước mặt của Khương Viên, ánh mắt lạnh lẽo đầy uy hiếp nhìn chăm chăm bà ta.
"Bà tới đây làm gì?"
Dựa vào lý lẽ và phỏng đoán của Cố Hải lúc này, cậu ta chỉ có thể nghĩ
Khương Viên cố tình tìm cậu làm phiền, cho nên mới ra tay với Bạch Lạc
Nhân.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân khiếp sợ liếc về phía Cố Hải,"Cậu.....cậu quen bà ta?"
"Đúng vậy." Cố Hải ôm vai Bạch Lạc Nhân, môi áp lên tai Bạch Lạc Nhân,
nhìn thì có vẻ như nói thì thầm, nhưng thực ra tất cả người xung quanh
đều có thể nghe thấy được,"Bà ta chính là vợ mới của ba tôi, là người
phụ nữ bên ngoài khoác áo đẹp đẽ nhưng thực ra là loại thấp hèn, bà ta
đến khuyên bảo phải không, lại muốn ra tay với người bên cạnh tôi, đừng
để ý đến bà ta, chúng ta đi."
Cố Hải dùng sức đẩy một cái, Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích.
Khương Viên không biết nên khóc hay nên cười.
"Các con.... hai đứa.....vốn đã quen nhau hả?"
Bạch Lạc Nhân đã hoàn toàn rõ ràng mọi chuyện, Cố Hải vẫn chưa hay biết gì.
Mỗi tay Khương Viên kéo một người, kích động không thôi, nói,"Quen biết
rồi thì thật quá tốt, lúc đầu mẹ còn lo lắng hai anh em sẽ không hợp
nhau đó, luôn muốn ăn một bữa cơm đoàn viên, chỉ sợ hai đứa không vừa
mắt nhau, gặp mặt liền đứng dậy! Việc này quả thực quá tốt rồi, lần này
thì quá tốt rồi........."
Cố Hải nghe Khương Viên nói, giống như đang nói luyên thuyên, nhưng lại nghe được một chút manh mối.
Khương Viên thấy vẻ mặt Cố Hải vẫn mơ mơ màng màng, siết tay cậu thật
chặt, trong giọng nói lộ ra một chút vui vẻ,"Đứa bé ngốc này, còn không
hiểu gì hả? Đây chính là con trai của tôi đã nói với cháu từ trước rồi
đó, tôi nói tính tình hai đứa rất giống nhau, nhất định có thể hòa hợp,
cháu xem xem, tôi nói có sai không?"
Cố Hải,"....."
Sấm sét giữa trời quang! Giống như đánh thẳng vào cậu! Vô cùng đau đớn! Ruột gan như đứt từng khúc!
Ngọt bùi cay đắng mặn, năm vị này trộn lẫn vào nhau.......
Tại sao lại là cậu ấy? Dù thế nào cũng không nên là cậu ấy?
Bạch Lạc Nhân giãy khỏi tay của Khương Viên, sải bước quay về quán ăn
của thím Trâu, không nói tiếng nào liền lên lầu, cầm cặp sách của mình
đi ngay ra ngoài.
"Con trai, làm sao vậy?"
Bạch Hán Kỳ thấy được sắc mặt âm trầm của Bạch Lạc Nhân, lo lắng luống cuống mà đuổi theo.
Bạch Lạc Nhân đứng lại, ánh mắt nhìn Bạch Hán Kỳ u ám trống rỗng.
"Ba, con không sao, con đi ra ngoài một chút."
Gương mặt Bạch Hán Kỳ lo lắng,"Con muốn đi đâu? Cửa hàng của thím con chuẩn bị khai chương rồi."
"Ba, con về nhà lấy chút đồ đạc, lập tức quay lại ngay."
Nói xong, chưa cho Bạch Hán Kỳ bất kỳ cơ hội để hỏi tiếp, Bạch Lạc Nhân sải bước chạy ra khỏi cửa hàng.
Cố Hải chết chân tại chỗ một lúc, thấy bóng lưng của Bạch Lạc Nhân, trái tim trầm xuống, bước nhanh đuổi theo sau.
"Nhân Tử!"
Ở phía sau Cố Hải gọi một câu.
Bạch Lạc Nhân không hề có bất kỳ phản ứng nào, bóng lưng vọt đi rất
nhanh mang theo sự phẫn nộ không thể át chế và có chút không cam lòng,
cậu không có cách nào có thể thiếp thu sự thật này, gia cảnh Cố Hải có
tốt như thế nào cũng được, ba cậu ta làm gì đi nữa thì Bạch Lạc Nhân
cũng không để ý, nhưng tại sao cậu ta lại là con trai của Cố Uy Đình? Đó là một gia đình cậu rất khinh bỉ, vì sao Cố Hải lại là một phần của gia đình đó?
"Bạch Lạc Nhân!" Cố Hải ở phía sau rống lớn một tiếng.
Hai người đứng bất định trên đường phố đông đúc, lần đầu tiên dùng ánh mắt này nhìn nhau.
"Tôi nghe thấy."
"Vậy tại sao không để ý tới tôi?"
Bạch Lạc Nhân cảm thấy không còn lời nào để nói, xoay người muốn đi, kết quả bị Cố Hải mạnh mẽ chặn lại.
"Cút!" Bạch Lạc Nhân rống lên một tiếng.
Một tiếng 'cút' này và vô số tiếng 'cút' trước đây đã trải qua, cảm giác hoàn toàn khác nhau, trái tim Cố Hải bị chữ này bóp nát.
"Làm sao cậu lại bảo tôi cút? Cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi cút?" Cố Hải lắc lắc vai Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân gắt gao túm cổ áo Cố Hải,"Cậu là một tên nói dối!"
"Tôi lừa dối cậu cái gì?" Cố Hải không kiềm chế được tức giận,"Con mẹ
nó, hôm nay tôi cũng mới biết, cậu không nghe được giọng của Khương Viên hay sao? Căn bản tôi không biết bà là mẹ cậu, tôi lừa dối cậu cái gì?"
Cậu lừa dối tình cảm của tôi......
Cố Hải thở hổn hển, nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, trái tim của cậu chỉ
có một ngăn không bị thương tích gì, nơi đó thuộc về Bạch Lạc Nhân, bây
giờ thì lại lập tức vỡ tan.
Bạch Lạc Nhân lại quay đi.
Cố Hải vẫn tiếp tục đuổi theo, hai người tiếp tục giằng co đến tận cửa nhà.
Bạch Lạc Nhân mở cửa rồi liền đóng cửa, một chân Cố Hải đạp bật cửa ra,
một âm thanh thật lớn phát ra, tất cả cây cối xung quanh đều lay động.
"Bạch Lạc Nhân, cậu nghĩ như thế nào hả?"
Một tay Cố Hải ép Bạch Lạc Nhân vào bức tường ngoài sân, nghiến răng gằn từng chữ,"Tôi đối với cậu không tốt hay sao? Cậu cảm thấy người chịu ủy khuất chỉ có mình cậu thôi hả? Tôi cho cậu biết, mẹ cậu và ba tôi yêu
đương vụng trộm nhiều năm như vậy, mẹ tôi thì chết không minh bạch!
Người cần giở giọng là tôi, người nên nói từ 'cút' phải là tôi mới
đúng!"
Gân xanh trên trán Bạch Lạc Nhân liên tục hằn lên, cổ bị Cố Hải bóp lại bắt đầu hằn lên tia máu đỏ đau buốt.
"Đúng..... cậu nói cái gì cũng đúng, vậy còn đợi cái gì mà không đi? Cậu đi, hai chúng ta đều thoải mái!"
"Cậu nói xem tôi vì cái gì mà không đi?" Cố Hải khàn cả giọng,"Con mẹ
nó, nếu như tôi bỏ được cậu mà đi, thì tôi còn ở đây mà không màng đến
tự trọng hay sao? Dù tôi có hận mẹ cậu nhiều hơn nữa, thì tình cảm tôi
đối với cậu cũng nhiều gấp hàng nghìn lần! Bạch Lạc Nhân, cậu có thể hận ba tôi, tôi không cản cậu, nhưng tại sao cậu lại muốn đổ chúng lên
người tôi? Cậu không cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn hay sao?"
Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay của Cố Hải, từng chút từng chút gỡ ra.
"Cố Hải, đối với cậu tôi không hề căm hận, nhà của cậu tôi cũng không hề căm hận. Nhưng mà, tôi không có cách nào chấp nhận cậu, chấp nhận nhà
cậu. Bởi vì tôi cũng có người nhà, gia đình của cậu làm gia đình tôi đau khổ, người nhà của tôi vẫn chưa thể vượt qua đau khổ này. Ba cậu có thể quên đi mẹ cậu, bởi vì ông ta chưa hề bị tổn thương, nhưng với ba tôi
thì không thể..... "
Cho tới bây giờ Bạch Lạc Nhân mới cảm thấy, con đường từ cửa đi đến phòng cậu lại có thể dài như vậy.
Giọng của Cố Hải bình tĩnh trở lại, bình tĩnh đến mức khiến người khác tức lộn ruột.
"Đồ đạc không cần thu dọn, tôi không cần. Quay lại giúp tôi nói với thím Trâu một câu, chúc thím khai trương thuận lợi!"
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Bạch Lạc Nhân cảm thấy cuộc sống của cậu như bị phá hủy hơn phân nửa.
Cố Hải đi ở trên đường quen thuộc này, nhìn bánh xe lọc xọc từng chút đi qua trong ký ức, tim như bị đao cắt. Ngày hôm qua, cậu và Kim Lộ Lộ
chia tay, cũng không có loại cảm giác như thế này, đau đớn từ trong tim
từng chút bắt đầu xé rách da thịt tràn ra bên ngoài, lan ra khắp toàn
thân, ngay cả lỗ chân lông cũng âm ỉ đau đớn....
Bạch Lạc Nhân đi từ trong phòng ra, bà nội Bạch đang khom lưng rót nước.
Ông nội Bạch ở bên cạnh cười đến mức không ngừng ho khan.
Bạch Lạc Nhân lại chẳng mảy may buồn cười.
Bà nội Bạch đem ca nước cất đi, thân thể di chuyển lạch bạch đến trước
mặt Bạch Lạc Nhân, hào hứng nói,"Bà và thằng ông cháu (ông nội) gói hai
nồi chuột (sủi cảo), buổi tối chúng ta luộc chuột ăn, Đại Hải rất thích
ăn!"
(*[Hào•zi] chuột; con chuột, [jiǎo•zi] sủi cảo, đọc gần giống nhau.)
Từ khi Cố Hải làm phiên dịch cho bà nội Bạch, cậu ta dạy cho bà nội Bạch gọi không sai tên một mình mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT