"Bà nội, làm sao vậy?"

Bà nội Bạch ngồi ở trên ghế, chân vừa đá vào đệm giường, vừa lầu bầu nói,"Bà muốn ăn sét đánh báu vật*."

"Sét đánh báu vật?" Đây là thứ gì? Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, hỏi lại bà nội,"Cà chua?"

"Không phải!" Bà nội Bạch lại uốn nắn lại cách phát âm,"Sét-----đánh------báu vật!"

Bạch Lạc Nhân vẫn khôn thể hiểu.

Bà nội Bạch có chút nóng nảy, chân tay khua loạn lên,"Chính là......Sétt......đángg.....Ai nha.....Bà nói không tốt a!"

"Bà nội, bà đừng cuống!"

Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Hải, bây giờ Cố Hải đã trở thành tay sai phiên dịch cho bà nội Bạch, trước đây trong nhà ai nghe không hiểu đều hỏi Bạch Lạc Nhân, bây giờ Bạch Lạc Nhân nghe không hiểu, phải hỏi Cố Hải.

Cố Hải trầm tư một hồi, mắt sáng lên.

"Bà nội, bà nói là muốn ăn táo* hả?"

[ pílì= sét, sét đánh; bǎo= báu vật, của quý hiếm. (đọc nhanh là Pí -lì -bảo)

[Píngguǒ= quả táo ( đọc nhanh là Pính gùa)]

(Hai chữ này khác nhau lắm, không có đồng âm nhá)

Bà nội Bạch vui vẻ cười đến mức răng hàm cũng đều lộ ra.

"Đúng.... đúng.... Chính là sét đánh báu vật...."

Suýt chút nữa Bạch Lạc Nhân ngất xỉu, cái này không phải khác xa nhau hay sao? May mắn là đầu óc Cố Hải không vận hành như người bình thường. Nếu như đổi lại là người khác thì có vắt nát óc cũng không nghĩ ra được!

"Ăn thôi!"

Cả nhà ngồi vây quanh chiếc bàn thành một vòng tròn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện, có thể thấy được hôm nay tâm tình Bạch Hán Kỳ vô cùng tốt, không ý thức được đã lót bụng nửa trai rượu trắng rồi, nói văng cả nước miếng nào là kể về thời trẻ huy hoàng của ông. Bạch Lạc Nhân im lặng nghe, đã rất lâu rồi cậu không thấy bộ dáng vui vẻ như thế này của Bạch Hán Kỳ, tuy rằng bình thường Bạch Hán Kỳ cũng rất vui vẻ, nhưng giữa chân mày luôn nhăn lại, vài chục năm rồi chưa từng giãn ra, cho tới hôm nay, rốt cuộc ông ta cũng có thể nhẹ nhàng hít thở.

Kỳ thực, Bạch Lạc Nhân rất cảm động những việc Cố Hải làm vì cậu, nhưng mà cậu ta có một chút nho nhỏ không cam lòng.

"Đại Hải! Đại Hải! Chuyện may mắn nhất của Nhân Tử nhà chúng ta..... Chính là kết giao với một người bạn như cháu...." Bạch Hán Kỳ vươn bàn tay to vỗ vai Cố Hải,"Chú thật lòng cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đối tốt như vậy với Nhân Tử nhà chúng ta."

Nói xong, Bạch Hán Kỳ mời Cố Hải một ly rượu.

Cố Hải đứng dậy uống.

Mông vừa mới đặt xuống, bàn tay của Bạch Hán Kỳ lại vỗ tới.

"Đại Hải à! Chú bảo! Là thế này, hôm nay vừa mới kiếm được chút tiền, chú đã đi cửa hàng nội thất, mua cho cháu một cái giường.Trước đây đã để cháu chịu khổ, luôn phải chen chúc trên cái giường bé xíu của Nhân Tử nhà chúng ta, bây giờ thì được rồi, chú mua cho cháu một cái, sau này hai đứa mỗi đứa nằm một cái cho thoải mái, khỏi phải chen chúc nhau."

Bạch Hán Kỳ nói nhiều như vậy, nhưng chỉ một câu này đem Bạch Lạc Nhân chọc cười.

Khuôn mặt Cố Hải đều tái xanh cả rồi, cũng không phải biết ơn, cũng không phải oán trách, trong cổ họng giống như bị cào rách, nuốt đồ ăn cũng cảm thấy có chút khó khăn!

"Chú, Chú đừng tốn kém, đem giường trả lại đi ạ, cháu và Nhân Tử cùng ngủ một cái vẫn rất tốt mà."

Hai hàng lông mày Bạch Hán Kỳ nheo lại, vô cùng áy náy,"Vậy sao được? Cháu đã ở nhà chúng ta chú cũng không thể bạc đãi cháu được. Không cần khách khí với chú, chú nên sớm mua cho cháu, trước đây kinh tế có chút eo hẹp, hôm nay vừa mới phát tiền, không cần nghĩ đã chạy đi cửa hàng nội thất rồi. Chú vẫn luôn nhớ đến thằng cháu trai tốt của chú! Ha ha ha...."

Lời này rất động lòng người, có thể nói nó chạm đến tận cùng trái tim Cố Hải!

"Chú, chú hãy nghe cháu nói, cháu ở đây không lâu, không chừng ngày nào đó liền dọn đi, chú mua thêm một cái giường không phải là quá lãng phí hay sao?"

Lúc này Bạch Hán Kỳ không nói lời nào.

Cố Hải nhìn ông, có vẻ có chút hy vọng rồi, ngay cả cơm cũng không tiếp tục ăn nữa, đang chờ Bạch Hán Kỳ gọi điện trả lại hàng.

Bạch Hán Kỳ vỗ một cái lên bàn cơm quay đầu nói với Cố Hải,"Như vậy đi, cháu cứ dùng cái giường đó trước đi, đợi khi nào cháu đi sẽ để lại cho Nhân Tử ngủ, giường của Nhân Tử cũng cũ lắm rồi, cũng nên thay cái mới rồi."

Cố Hải,"......"

Đồ ăn trong miệng Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa phun ra, cậu ta đặt đũa xuống, hiếm thấy chen vào một câu.

"Cố Hải, nếu ba tôi cũng đã mua cho cậu rồi, cậu cũng đừng khách khí nữa."

Thiếu chút nữa Cố Hải đã mài răng của mình ngắn đi một đoạn, tôi không ngủ cùng giường với cậu, cậu vui đến như thế hả? Cậu muốn thuận tiện muốn cách ly tôi hay sao?.......Tên nhỏ nhen, cậu chờ đó, tối hôm nay tôi tuyệt đối không cho cậu yên đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play