Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân cố ý dùng chăn quấn thật chặt người lại, giống như con nhộng vậy, chăn của hai người đều bị Bạch Lạc Nhân quấn xung quanh, một chút cũng không để lại.

Đúng như dự đoán của Bạch Lạc Nhân, chân của Cố Hải quả nhiên luồn tới, bắt đầu ở mép chăn của Bạch Lạc Nhân không ngừng thăm dò, tìm kiếm một lỗi để có thể chui vào. Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân quấn rất kín, Cố Hải nỗ lực nửa ngày cũng phí công.

"Cậu cứ định quấn chăn như thế này mà ngủ hả? Nào, thả cho anh trai một chút chăn." Cố Hải không biết xấu hổ mà xông tới.

"Cậu cách tôi xa một chút đi."

Chân Cố Hải vẫn còn đang kiên nhẫn mà tìm kiếm lỗ hở của chăn.

Bạch Lạc Nhân tức giận, cặp chân kia của Cố Hải giống như con cọp vậy, không ngừng ngọ nguậy trên chăn của cậu, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, quấy rối làm cho Bạch Lạc Nhân tâm phiền ý loạn.

"Cậu muốn làm gì hả? Không ngủ được thì cút ra ngoài."

Trong con ngươi của Cố Hải lộ ra một tia gian tà,"Tôi cảm thấy ổ chăn của cậu không được ấm lắm."

"Ổ chăn tôi có ấm hay không thì liên quan gì đến cậu hả?"

"Tôi có thể sưởi ấm cho cậu!"

Cố Hải nói xong, liền nhào tới bên người Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân vừa tức vừa buồn bực mà thở dài một hơi,"Sao tối nào cậu cũng như vậy hả? Có phải cậu bị bệnh không? Không thể nằm yên mà ngủ cả đêm hả? Hôm nay tôi vô cùng mệt mỏi, ngày mai là cuối tuần, cậu.......Ặc....."

Cố Hải cắn một cái lên cằm khêu gợi của Bạch Lạc Nhân.

"Cậu ahh! ! !....."

Bạch Lạc Nhân túm tóc Cố Hải thành ổ gà.

Cố Hải không để ý chút nào đến hình tượng của mình, bắt được cơ hội liền xốc ổ chăn của Bạch Lạc Nhân lên, cái cánh tay vòng qua liền đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng, ôm rất thỏa mãn, nước miếng đều chảy ra cả bên mép.

"Nhân Tử ~ ~ ~" Âm cuối kéo dài ra hơn năm mét.

Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không có cách đẩy Cố Hải ra, tại sao cậu ta có thể có vô lại như vậy hả? Bạn nói xem bạn tức giận với cậu ta, bản thân khó chịu, cậu ta lại không chút để ý, làm không khéo còn khiến mọi việc tồi tệ hơn. Còn nếu nuốt giận, không phải để cậu ta leo lên đầu sao? Người như cậu ta có thể tự ý thức được hay sao?.

Tay của Cố Hải lại luồn vào bên trong quần ngủ của Bạch Lạc Nhân tìm kiếm.

Lần này, Bạch Lạc Nhân không chút lưu tình đáp một câu,"Cậu cảm thấy cậu như thế này có bình thường không?"

"Có cái gì không bình thường hả?" Cố Hải tạm thời rút tay ra, không chút đỏ mặt,"Tôi có cái thói xấu này, thích gần gũi anh em, cậu có thấy Lý Thước hôm nay không? Bình thường cậu ta với tôi luôn dính lấy nhau giống như là một người vậy, mỗi khi tôi sờ cậu ta, cậu ta cũng đều ngoan ngoãn, làm sao mà cậu lại khó khăn vậy hả?"

Bạch Lạc Nhân cũng cảm thấy xấu hổ thay Cố Hải, cái đồ nói khoác mà không biết ngượng.

"Cậu thôi đi! Lý Thước đều nói với tôi rồi, căn bản cậu ta không hề làm qua chuyện đó với cậu."

"............" Cố Hải giật mình một cái, vẫn cố chấp nói sạo,"Đó là vì cậu ta không tiện thừa nhận, cậu ta giống như tôi, da mặt mỏng."

Bạch Lạc Nhân chắp hai tay, dùng tay ra hiệu bội phục Cố Hải, sau đó đạp Cố Hải ra khỏi ổ chăn.

Cố Hải không lập tức chui qua, mà suy tư nhìn trần nhà.

"Tôi nói này..... Không có việc gì cậu hỏi Lý Thước vấn đề này làm gì?"

Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.

Cố Hải tự mình phỏng đoán,"Chẳng lẽ cậu thật sự muốn thử một chút với tôi, sau đó trong lòng đắn đo, mới đi hỏi Lý Thước để tìm một chút kiên định hả?"

Bạch Lạc Nhân nheo mông mày,"Cậu nói xem sao hôm nay A Lang lại 'ngao ngao' lớn tiếng như thế nhỉ? Không bình thường rồi, tôi đi ra ngoài xem cái đã."

Cố Hải,"......"

"A Lang, A Lang." Bên ngoài vang lên gọi ôn nhu của Bạch Lạc Nhân.

A Lang rú lợi hại hơn, ngao ngao kêu quá mức dọa người, Bạch Lạc Nhân bật đèn pin kiểm tra một chút, phát hiện chân của nó kẹp ở giữa song sắt. Bạch Lạc Nhân rất cẩn thận rút ra cho nó, lại xoa xoa đầu A Lang, A Lang rất nhanh thì ngừng rú lên, hừ hừ nằm ở cửa lồng sắt. Bạch Lạc Nhân phát hiện mép A Lang có vết máu, có lẽ là vừa rồi chân bị kẹo vào song sắt nó đã dùng mõm huých vào song sắt.

Bạch Lạc Nhân đau lòng hôn một cái lên miệng A Lang.

Cố Hải đứng ở giữa gió thu hiu quạnh, nước mắt chảy thành sông, vất vả bao nhiêu ngày như thế, còn không bằng một con chó!

Lúc Bạch Lạc Nhân trở lại trong buồng, Cố Hải ngồi ở trên giường không ngừng xuýt xoa.

"Khóe miệng của tôi giống như bị nhiệt, đau vô cùng."

Bạch Lạc Nhân vỗ tay một cái,"Cậu chờ một chút, trong nhà có thuốc mỡ."

"Còn phải dùng thuốc mỡ hay sao?" Cố Hải cố ý hướng dẫn Bạch Lạc Nhân.

Đương nhiên cần, Bạch Lạc Nhân đặc biệt cẩn thận cầm tuýp thuốc mỡ, tự tay tự tay cầm miếng bông bóp thuốc lên, quay sang khóe miệng Cố Hải bôi lên, động tác cẩn thận từng tí một.

Tuy rằng không được hôn, nhưng Bạch Lạc Nhân chăm sóc Cố Hải như thế, trong lòng Cố Hải cũng có chút xúc động.

Rõ ràng có thể đem miếng bông cho tôi bôi, vậy mà còn muốn tự mình ra tay, cậu thích tôi đến thế hả?

Thuốc mỡ bôi lên mép, mát mát lành lạnh, thấm vào ruột gan vô cùng dễ chịu.

"Đây là thuốc mỡ gì vậy? Hiệu quả nhanh như vậy."

"Kem chữa trĩ." Bạch Lạc Nhân trả lời vô cùng bình tĩnh.

Cố Hải,"..........! ! ! ! ! !"

Bạch Lạc Nhân ấn vai Cố Hải đang run lên, nhẫn nại vỗ về,"Không sao, thuốc này cái gì cũng chữa được, lần trước khóe miệng tôi bị lở, cũng là dùng cái này bôi đó."

"Nếu không bị làm sao mà bôi cái này không sao chứ? Bôi cái này có tác dụng phụ gì không?"

Tay của Bạch Lạc Nhân dừng lại một chút,"Tác dụng phụ? Có vẻ như sẽ kết thành vài ba búi trĩ."

Mặt của Cố Hải và màn đêm hòa làm một thể, ngoại trừ một cái răng trắng đang nghiến, thì toàn bộ khuôn mặt đều đen xì lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play