Xe của Cố Hải và Cố Dương đang chạy trên đoạn đường đến tòa án thì lại gặp phải kẹt xe. Thời gian đến tòa án không nhiều, không thể đến muộn được. Cố Hải luồng ra khỏi đám đông xe cộ. Cố Hải nhấn ga tăng tốc độ, đến ngã tư đèn xanh vẫn còn hơn hai mươi giây, Cố Hải nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn. Tưởng chừng xe sẽ chạy qua khỏi ngã tư thì có một bác gái đẩy một cái xe bán hàng rong từ trong lề đường lao ra. Cố Hải từ xa thấy được nhanh chóng đạp thắng, với lực quán tính xe vẫn lao về phía trước, vỏ xe tạo ma sát bị kéo lê với mặt đường tạo thành một vết đen khét mùi cao su. Chiếc xe màu trắng phía sau thấy xe phía trước thắng đột ngột cũng mất lái lao vào phía vỉa hè, may mắn là chủ xe làm chủ được tốc độ nhanh chóng thắng xe kịp lúc trước khi tông vào một cửa hàng thức ăn nhanh ở góc đường. Xe của Cố Hải cũng dừng lại chỉ còn một chút nữa đã đụng vào cái xe của bác gái. Cố Dương nhăn mặt hung hăn bước xuống xe đi về phía bác gái. Vị bác gái này hoảng hốt ngồi bệt xuống mặt dường, khuôn mặt tái xanh, ánh mắt mất hồn. Mọi người xung quanh tập trung thành một đám đông xem náo nhiệt. Chủ xe màu trắng bước xuống xe cũng dùng thái độ hung hăn đi đến xe Cố Hải. Anh ta nhìn một lượt hiểu ra sự việc liền đi đến chỗ bác gái đang thất thần định vung tay đánh bác gái. Cánh tay dùng lực thật mạnh vung lên sẵn sàng cho một cái đánh vào người bác gái liền bị giữ lại. Cả hai người một người sắp đánh và người sắp bị đánh nhìn về phía Cố Hải. Cố Hải dùng ánh mắt sắc lạnh trừng to nhìn người kia như ý muốn nói. Anh mà dám đánh thì đừng trách tôi. Cố Hải dùng giọng nói có uy lực "Không tổn hại gì, bỏ qua đi"
Trong lòng chủ xe một phen kinh hãi làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Anh ta mở miệng liền dùng những từ ngữ thô tục mắng chửi "Cái con mụ đàn bà này, không muốn sống nữa mà, tôi đánh cho mụ ta tỉnh" Vừa nói hắn lại vừa vung chân lên định bụng Cố Hải không để ý đá cho bác gái một cái. Chân anh ta vừa tiến lại gần liền bị đá văng một cái, anh ta không giữ được thăng bằng ngã lăn ra đất. Ở đâu đó trong đám người xem náo nhiệt phát ra một tiếng cười lớn, mọi người cũng che miệng ánh mắt giễu cợt hướng về anh ta. Người này mặt đen lại, hung hăn mắng chửi "Các người rảnh quá không có gì làm sao? Ở đó mà cười, cút hết đi"
Một tiếng nói vang lên "Đây có phải đường nhà anh đâu sao lại cấm chúng tôi đứng"
Tiếp theo câu nói là tiếng hưởng ứng của nhiều người "Đúng rồi"
Anh ta bất lực trong lòng khó chịu quay mặt về phía Cố Hải lại mắng "Mụ ta cũng khiến xe anh như vậy không lẽ anh không giận sao?"
Cố Hải đang đỡ bác gái này đứng dậy quay đầu nhìn về phía người chủ xe kia, ánh mắt áp chế, lạnh lùng nói "Như tôi đã nói, không có tổn hại, bỏ qua"
Người chủ xe kia bực tức nhưng nhìn Cố Hải và Cố Dương nghĩ thầm không thể làm gì hơn nữa liền không nói một lời đi thẳng về phía xe của mình, tách đám đông ra mặc cho mọi người nhìn theo chỉ trỏ. Ngồi lên xe, anh ta lái xe đi. Ánh mắt thù ghét không quên nhìn lại đám người kia.
Bác gái đã bình tĩnh lại liền nói "Xin lỗi các cậu tôi không để ý đèn, hôm nay tôi ngủ quên, lại đến giờ phải ra chợ, nếu ra trễ sẽ bị giành mất chỗ, không bán được hàng hai bà cháu lại phải nhịn đói. Tổn hại của cậu tôi thật không đền nổi" nước mắt của bác gái bắt đầu chảy ra. Bác gái dùng ống tay chặm nước mắt.
Cố Dương dùng ánh mắt lạnh nhìn về phía bác gái "Bà có biết và đã làm lỡ bao nhiêu việc của tôi không hả?"
Cố Hải đứng kế bên liền ngăn cản "Không sao cả bác cứ đi đi, chúng cháu không có việc gì gấp" nói xong Cố Hải liền rút ra một ít tiền đưa cho bác gái "Cũng khiến bác kinh hãi, bác coi đây là chút đền bù".
Cố Dương nhìn Cố Hải hừ một tiếng liền đi đến mở cửa ngồi vào trong xe.
Bác gái đẩy tay Cố Hải "Lỗi tại tôi, cậu đã bỏ qua không truy cứu, tôi sao lại có thể nhận tiền của cậu"
Cố Hải vẫn nhét tiền vào tay bác gái "Coi như cháu tặng cháu bác một bữa ăn"
Bác gái vẫn một mực từ chối. Nhưng Cố Hải vẫn không từ bỏ. Cuối cùng bác gái dành phải nhận và cảm ơn Cố Hải.
Cố Hải lên xe tiếp tục lái đi, thời gian cũng không còn nhiều, Cố Hải cẩn thận chú ý hơn cuối cùng cũng đến tòa án kịp lúc.
Phiên tòa diễn ra theo đúng kế hoạch, chủ tịch tập đoàn quản lý thiết bị vận tải ông Khổng Tự Minh bị phát hiện đã sử dụng các nguồn cấp nguyên vật liệu kém chất lượng nhằm chuộc lợi, gây thiệt hại cho người tiêu dùng, ngoài ra còn lừa đảo các công ty sản xuất gây các thiệt hại nặng nề. Dương Thanh Hải dù đã có bằng chứng vô tội là đoạn ghi âm cuộc trao đổi về các thương vụ mờ ám nhưng cũng một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Ông Khổng Tự Minh bị phạt từ giam. Dương Thanh Hải lại được Cố Dương và Cố Hải cùng các công ty khác giúp bãi nại nên được khoan hồng. Dương Thanh Hải vô cùng cảm kích nên đã mời Cố Dương và Cố Hải nhà hàng để coi như tạ tội và cảm ơn.
Nhà hàng này thuộc dạng cho khách thích không khí yên tĩnh, đầm ấm. Phong cách tây âu, đèn chùm giữa sảnh tạo nên một loại ánh sáng ấm cúng, thảm được chọn màu đỏ với các hoa văn uốn lượn tinh tế, bàn ghế mang đậm chất tây âu. Các dãy bàn ghế được đặt hướng về sân khấu chính. Đây là nơi các ban nhạc tấu lên những khúc nhạc êm ái dịu dành. Khách đến đây đều thấy rõ là những người có sự tinh tế trong cung cách ứng xử, sang trọng nhưng lại gần gũi.
Cố Dương cười như không hỏi "Anh không phải lại dùng tiền bất chính mời chúng tôi đến nơi này chứ?"
Dương Thanh Hải mặt gượng gạo "Không, không phải.. đó là tiền tôi tự mình hợp tác làm ăn riêng mà kiếm được. Do tôi nhìn xa một chút, biết sẽ có ngày hôm nay"
Cố Dương không có chút biểu tình "Vậy thì tốt".
Mắt mọi người lại hướng về phía sân khấu. Một nghệ sĩ đàn dương cầm đang dùng những ngón tay vuốt ve trên phím đàn tạo nên một chuỗi âm thanh lúc thì trầm bổng dịu dàng, lúc lại day dứt khó tả. Âm thanh cứ hòa quyện vào nhau, mọi người đều im lặng hưởng thụ cảm giác âm nhạc mang lại. Đoạn hòa tấu kết thúc, mọi người như chưa dứt ra khỏi thế giới mị hoặc ấy, một lúc sau một tiếng vỗ tay vang lên, mọi người như bừng tỉnh, cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay.
Tiếp sau đó là một đoạn kịch cổ điển. Từ đầu đến cuối đoạn kịch được biên tập rất mới mẻ, thu hút người xem, vậy mà khi Dương Thanh Hải nhìn qua lại thấy nét mặt của hai người cùng bàn lại là nét mặt thờ ơ, lạnh nhạt. Các nét mặt này anh ta đã từng nhìn thấy. Dương Thanh Hải liền nói với hai người kia
"Đúng là người một nhà"
Cả Cố Dương và Cố Hải cùng nhìn qua Dương Thanh Hải
Cố Hải hỏi lại "Ý anh là sao?"
Dương Thanh Hải "À.. Trước đây Cố Dương từng nói với tôi, các cậu và cậu quân nhân kia là người một nhà. Tôi cũng không có suy nghĩ nhiều, hôm nay ngồi cùng các cậu tôi lại nghĩ đến."
Cố Hải liền hỏi tiếp "Tôi vẫn không hiểu"
Dương Thanh Hải kể chi tiết hơn "Tôi nhìn biểu hiện của ba người các cậu khi xem kịch đều là cảm giác thờ ơ, lại có gì đó khó chịu."
Cố Hải quay sang Cố Dương hỏi "Người một nhà? Quân nhân?"
Cố Dương lại trưng cái nét mặt không quan tâm "Chỉ nói đùa một chút"
Dương Thanh Hải lại nói vào "Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì anh ta và hai anh lại chẳng có điểm nào giống nhau, ngoài nét mặt lạnh lùng, haha"
Sau khi cười, Dương Thanh Hải mới phát hiện mình bị hai vị cùng lơ đi chẳng thương tiếc.
Cố Hải vẫn thắc mắc trong lòng Cố Dương chẳng phải dạng người thích đùa, chỉnh Dương Thanh Hải một chút cần gì phải nói ra một câu nói đùa vô nghĩa như vậy. Suy nghĩ chẳng được thêm gì thì điện thoại Cố Hải vang lên. Cố Hải bắt máy đầu dây bên kia có thể nghe rõ tiếng của Khương Viên đang thút thít
"Cố Hải, ba con nhập viện rồi"
Có thể nói từ nhỏ đến lớn Cố Hải chưa bao giờ lo lắng cho Cố Uy Đình như lần này. Từ lúc nhỏ cậu đã chẳng nhận được tình cảm của Cố Uy Đình, đến lúc lớn một chút ông lại cứ lấy tư cách là một người cha cướp đi người cậu yêu thương nhất. Vậy mà lần nay khi nghe tin Cố Uy Đình nhập viện Cố Hải trong lòng lại có một cảm giác khác. Ông dù sao cũng đã già, dù sao cũng là người đã sinh ra cậu. Ngồi bên giường Cố Uy Đình, Cố Hải nhìn thấy nét tiều tụy trên gương mặt ấy, những nếp nhăn đã nhiều hơn, làn da nổi nhiều đốm đồi mồi hơn. Ông cũng vì muốn đạt được điều mình mong muốn cố mà thực hiện thôi mà, cũng như bao nhiêu người khác thôi mà. Cố Hải lại nghĩ, điều mà cậu mong muốn là gì? Điều mà cậu sẽ không quan tâm đến chuyện gì nữa mà cố gắng thực hiện? Tại sao người khác luôn ngăn cấm những điều cậu muốn làm? Chẳng phải họ lo cho chính bản thân họ sao? Chẳng phải họ sợ mất mặt hay sao?
Cố Hải bước ra khỏi phòng tìm đến khu vườn cây trong khuôn viên bệnh viện, ngồi trên một chiếc ghế đá. Tâm hồn cậu yên tĩnh hoàn toàn. Những lúc gặp Cố Uy Đình cậu lại nghĩ lại chuyện ngày xưa, cậu lại nhớ đến những ký ức đẹp. Cố Hải đốt một điếu thuốc, hút một hơi rồi phun ra một làn khói trắng. Khuôn mặt bị làn khói che mất nhưng tạo ra một mị lực bí ẩn, một cảnh tượng hướng một chút buồn khó tả. Tay Cố Hải đặt lên ngực trái. Cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim. Khóe miệng mỉm cười tự hỏi bản thân có khi nào trái tim lỗi nhịp yêu cũng sai lầm, yêu cũng sai trái.
Nếu yêu cậu là lỗi lầm, tôi nguyện cứ mãi mãi sống trong lỗi lầm ấy. Nếu yêu cậu là sai trái, tôi nguyện sai trái hết suốt cuộc đời này. Chỉ mong một điều cậu sẽ lại về bên tôi.
Khi Cố Hải đi ra khỏi phòng, Cố Uy Đình cũng mở mắt ra. Ông đã tỉnh lại từ lâu nhưng không biết tại sao lại cứ muốn hưởng thụ cảm giác được đứa con trai ruột thịt duy nhất của mình quan tâm. Con người cũng thật kì lạ, dù có mạnh mẽ kiên cường đến mức nào cũng luôn muốn mình được là trung tâm, khi còn nhỏ luôn muốn làm nũng với cha mẹ, khi trưởng thành lại muốn mình có nhiều bạn bè, có một người yêu thương mình thật lòng, đến lúc về già lại muốn mình được con cháu yêu thương. Càng về già lại càng giống như một đứa con nít, sợ một ngày mình sẽ không thể thức dậy được nữa, sợ mình sẽ cô đơn ở một nơi nào đó không còn được ai quan tâm đến nữa.
Sau một hồi nói chuyện Cố Dương và Khương Viên mới hiểu rõ sự tình. Do muốn giúp Cố Hải mau chóng tìm được tên lừa đảo kia nên Cố Uy Đình đã giao phó cho cấp dưới, không ngờ vị cấp dưới này lại giao nhiệm vụ cho Bạch Lạc Nhân, cũng may mọi chuyện chưa bại lộ. Nếu ngày đó Cố Hải không có việc tại công ty thì chắc hẳn cậu sẽ cùng Cố Dương đi đến doanh trại, chắc hẳn cậu sẽ gặp được Bạch Lạc Nhân. Vậy mà có một kẻ không hiểu sự tình, cứ tưởng giao nhiệm vụ cho Bạch Lạc Nhân lại hoàn thành xuất sắc sẽ lập được công lớn, nào ngờ lại khiến Cố Uy Đình tức giận đến ngất xỉu.
Cố Dương vì việc Cố Uy Đình nhập viện nên cũng nán lại vài ngày. Anh ta cũng muốn giúp Cố Hải thu xếp mọi chuyện ổn thoải. Cũng đã hơn một tuần, Cố Uy Đình đã xuất viện, công ty của Cố Hải cũng đã được sắp xếp yên ổn. Cố Dương thu xếp đồ đạc chuẩn bị ngày mai sẽ bay về.
Hôm sau trước khi về, Cố Dương cố ý đi một mình đến doanh trại để gặp Bạch Lạc Nhân, cũng chỉ bởi nụ cười Bạch Lạc Nhân ngày xưa khiến Cố Dương không bao giờ quên nổi. Cũng chỉ muốn gặp cậu ấy lại một lần, sáu năm trôi qua con người này ngày ấy gặp họa không chết, hiện giờ lại có thể bừng sáng đến như vậy, khiến Cố Dương càng có thêm hứng thú. Nhưng khi đến doanh trại Cố Dương lại được báo lại là Bạch Lạc Nhân đã ra ngoài không biết khi nào sẽ quay trở lại. Cố Dương mỉm cười quay đi, quả thật không có duyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT