Cố Dương đang cùng Cố Hải ổn định lại các công việc. Có Cố Dương giúp đỡ, các công việc tại công ty của Cố Hải có phần trôi chảy hơn. Cậu có nhiều thời gian để ngủ hơn. Tinh thần cảm thấy sảng khoái hơn. Điện thoại Cố Dương vang lên. Anh ta bắt máy, giọng điệu vẫn lạnh nhạt

"Vậy sao?"

Bên kia dường như nói gì đó. Cố Dương nghe một lúc cũng trả lời lại

"Được rồi cứ như vậy"

Cố Hải nhìn thấy biểu tình của Cố Dương có chút thay đổi liền hỏi "Chuyện gì vậy?"

"Người của tôi đã phát hiện ra tên Dương Thanh Hải, hắn đang định bỏ trốn bằng trực thăng, có thể hắn sẽ bay đến các vùng tự trị sau đó sẽ trốn qua cửa khẩu để đến các nước láng giềng"

"Chúng ta nên báo chuyện này cho cảnh sát" Cố Hải vừa cầm điện thoại định bấm số.

Cố Dương đi lại đoạt cái điện thoại trên tay Cố Hải "Việc báo cảnh sát để sau, tôi muốn cho hắn biết đụng đến ai thì có thể đụng, nhà họ Cố tuyệt đối không được đụng đến"

Nói xong Cố Dương lấy điện thoại của mình bấm số

"Chú, cháu đã phát hiện tung tích của kẻ bỏ trốn, như cháu đã nói với chú. Hiện giờ hắn đang định trốn bằng máy bay trực thăng, cháu cần chú giúp đỡ"

Cố Dương không cần nói Cố Hải cũng biết anh ta gọi cho ai. Thế lực của Cố Uy Đình hiện nay không hề nhỏ, việc "nhờ vả" một chút cũng không ảnh hưởng mấy đến mấy vị cấp dưới, họ còn vui vẻ cười nói như bắt được vàng.

Đến lúc cúp điện thoại gương mặt vị cấp dưới liền đổi khác, gánh nặng lại đè lên lưng. Giờ phải kiếm ai đủ khả năng để không làm hỏng chuyện, nếu có sơ suất chắn chắn sẽ không yên ổn mà sống những năm sau này. Vị này đang xoa bóp tráng suy nghĩ, ánh mắt lại sáng loé lên. Chi bằng cho con trai ông ta đi làm nhiệm vụ, nếu thất bại dù gì cũng là con trai mình,ông ấy sẽ cũng có chút thiên vị không muốn làm mất mặt bản thân nên sẽ không gây khó dễ gì đến mình nữa. Vị cấp dưới tự khen mình thông minh nhanh chóng cho người triệu tập Bạch Lạc Nhân.

"À tôi có một nhiệm vụ quan trọng dành cho cậu, có một tên tội phạm đang bỏ trốn, hắn ta sử dụng máy bay trực thăng để bỏ trốn. Hắn lại có liên quan đến vụ việc của một cấp trên nên chúng ta được phó thác không thể từ chối, cậu chuẩn bị đi, khi có lệnh sẽ lập tức đi ngay." Vị thủ trưởng này chấp tay sau lưng vẻ mặt nghiệm nghị

Bạch Lạc Nhân không nề hà gì vả lại dạo gần đây cứ tập luyện nhàm chán không có nhiệm vụ gì đặc biệt khiến con người trở nên lười biếng "Rõ, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ"

Vị trưởng hô một tiếng "Tốt"

Bạch Lạc Nhân ra khỏi phòng vẻ mặt hớn hở về phòng đợi lệnh. Chưa đầy ba mươi phút sau, lệnh đã được truyền đến, đối tượng đang dùng trực thăng bay thẳng về phía bắc đến khu tự trị nội Mông Cổ. Bạch Lạc Nhân lên máy bay theo thiết bị GPS đã được thiết lập bay thẳng về phía bắc.

Máy bay của Bạch Lạc Nhân bay được một quãng thì trên GPS phát hiện có một máy bay khác hiện trên màn hình GPS. Bạch Lạc Nhân chuyển hướng tiếp cận mục tiêu. Đến càng gần càng nhìn rõ đó một chiếc máy bay trực thăng đúng như mô tả nhận được từ thủ trưởng. Bạch Lạc Nhân lập tức phát lệnh yêu cầu máy bay trực thăng hạ cánh. Máy bay trực thăng không chịu hạ cánh liên tục thay đổi lộ trình. Hai chiếc máy bay cứ vờn nhau trên trời như mèo vờn chuột. Một lúc sau máy bay trực thăng dần dần hạ cánh. Bạch Lạc Nhân cũng nhanh chóng cho máy bay của mình hạ cánh. Khi máy bay trực thăng gần tiếp đất Bạch Lạc Nhân thấy rõ một thân người lao ra khỏi cửa trực thăng ngã sấp xuống nền đất rồi nhanh chóng đứng lên bỏ chạy. Cậu cho máy bay nhanh chóng hạ cánh, khi máy bay hạ cánh thì người vừa thoát ra đã chạy rất xa.

Bạch Lạc Nhân chạy đến phía trực thăng thấy một người ngồi trên ghế lái đã bị một số người cưỡng chế. Bạch Lạc Nhân nhanh chóng chạy theo tên vừa trốn đi. Sau nhiều năm huấn luyện trong quân đội thể lực của Bạch Lạc Nhân càng được nâng cao, tốc độ chạy ổn định khoảng cách với người phía trước càng lúc càng gần. Vừa đinh ninh chỉ một nữa chút thôi tóm gọn được hắn thì hắn liền đổi hướng chạy vào một con hẻm nhỏ. Bạch Lạc Nhân nhanh chóng lao đến chạy theo thân ảnh trước mặt. Hắn lại đổi hướng, quẹo vào một con hẻm khác. Bạch Lạc Nhân vừa quẹo theo, đây là một khu chợ vừa chạy mấy bước thì một xe chở đầy táo bị tên kia hất ngã đổ đầy trên đường, mấy người đi đường la hét, chửi rửa. Một số người không kịp tránh bị ngã lăn ra đường. Những chướng ngại vật này Bạch Lạc Nhân cũng từng trải qua, không mất nhiều thời gian Bạch Lạc Nhân đã ra khỏi đám người hỗn loạn.

Hắn chạy ngang qua một thím lớn tuổi đang xách một túi rau va vào người thím này khiến bó rau trên tay thím ấy rơi xuống đường. Vị thím gái liền một tay chống eo, một tay chỉ vào tên kia mắng một câu.

"Chạy đi đầu thai à?"

Bạch Lạc Nhân chạy đến chấp tay ý tạ lỗi sau đó tiếp tục đuổi theo. Sau khi quay đầu lại thì trước mặt đã không còn thấy kẻ cần theo đuổi.

Chắc chắn hắn không thể chỉ nhờ một chút hỗn loạn mà có thể đi xa như vậy. Bạch Lạc Nhân đi đến mấy ngã rẽ liền thấy một bóng đen chạy vào một quán ăn nhỏ. Cậu nhanh chóng chạy theo vào. Tên kia nhanh chóng chạy lên tầng hai. Bạch Lạc Nhân cũng đúng lúc chạy lên theo. Thấy bị đuổi đến đây hắn liền mở cửa sổ nhảy ra ngoài mái hiên. Phía dưới là một con kênh, do dự một lát hắn liền nhảy xuống. Một số người đang đi ở con đường phía dưới hoảng hốt hét lên có người nhảy lầu. Hắn rơi xuống con kênh liền dùng hết sức quạt tay, chân bơi thẳng vào bờ bên kia. Bạch Lạc Nhân cũng đã nhảy xuống bơi theo phía sau. Khi Bạch Lạc Nhân còn đang ở giữa con kênh, hắn đã lên đến bờ thoáng nhìn lại thấy người kia vẫn còn chưa đến hắn dùng hết tốc lực chạy thẳng vào một con hẻm.

Bạch Lạc Nhân cũng lên đến nơi, cậu chạy vào con hẻm thì không còn thấy tên kia đâu nữa. Cậu nhăn mặt đi càng lúc càng sâu vào trong thì phát hiện đây là một con hẻm cụt. Bạch Lạc Nhân trên miệng hiện một nét cười. Theo những gì cậu đã học trong quân đội, tâm lý của một tên tội phạm khi chạy trốn đều muốn tìm đến nơi thật nhiều người để ẩn trốn. Hắn lại vô tình vào một nơi vắng vẻ như thế này. Với thân thể đang ướt sũng, vẻ mặt lấm lét chắc chắn người dân sẽ không cho hắn ta vào nhà. Nên hắn sẽ chọn nơi có không gian rộng cùng với nhiều người đang tụ tập.

Lúc nãy khi vào đây Bạch Lạc Nhân đã nghe mấy giọng nói lớn, một số tiếng vỗ tay. Cậu đi đến nơi phát ra âm thanh đó. Thì ra là một căn phòng lớn có khá nhiều người đang ngồi trên ghế nhìn về phía sân khấu. Mấy diễn viên mặc quần áo của mấy năm trước diễn một câu chuyện tuyên truyền việc phòng chống HIV tại địa phương. Câu chuyện vừa là tuyên truyên những cũng có một chút tình tiết gây cười khiến khán giả bật cười rộn rã.

......

"Này ông có biết ông đi lăng nhăng với mấy con mẹ ở hẻm trên có ngày sẽ bị bệnh không hả?"

"Bà nghe ở đâu chuyện tào lao này vậy?"

"Thì chính từ cái miệng của con mẹ trên đó nói với tôi"

"Bà ta nói sao?"

"Bà ta nói có một nam nhân chừng hơn ba mươi tuổi ở hẻm này suốt ngày đi ve vãn mấy chị trên đó"

"Thế có nói đến tên tôi à?"

"Không có"

"Vậy sao bà lại nói tôi đi lăng nhăng"

"Tôi chỉ nói đại thôi"

"Nói đại hả, bà đứng yên hôm nay tôi không may cái miệng bà lại là không được"

"A..a chồng yêu"

.........

Mọi người dưới sân khâu đều cười ầm lên.

Bạch Lạc Nhân nhiều năm nay đã không xem kịch, không nghe chuyện cười, và cũng không muốn xem kịch hay nghe câu chuyện cười nào nữa. Bởi câu chuyện cười cuối cùng cậu nghe chẳng buồn cười chút nào mà lại mang đầy đau thương.

Bạch Lạc Nhân nhìn quanh một lượt rồi đi đến một cái ghế trống ngồi xuống. Cậu đã để người bên cạnh từ lâu, các khán giả đến đoạn cười đều cười rất nhiệt tình chỉ có người này ngồi một góc vai hơi run một chút có lẽ do lạnh.

Một giọt nước từ cầm người này nhỏ xuống đất đã bị Bạch Lạc Nhân nhìn thấy tất cả, cậu quay qua nhìn người này nở một nụ cười nửa miệng. Tên kia cũng nhận thấy ngước đôi mắt sợ hãi lên nhìn

...............

Bạch Lạc Nhân quay lại chỗ máy bay, chiếc máy bay trực thăng đã không còn ở đó nữa. Bọn họ là ai Bạch Lạc Nhân cũng không quan tâm. Hiện giờ nhiệm vụ của cậu là đem tên tội phạm này về giao cho cấp trên.

Trên máy bay có hai chỗ Bạch Lạc Nhân ngồi phía trên tên tội phạm ngồi phía dưới bị trói tay chân lại Bạch Lạc Nhân đích thân thắt dây an toàn cho hắn quả là hắn có đã tích đức mấy đời.

Tên tội phạm ngồi phía sau hoảng loạn khóc lóc sau đó năn nỉ

"Cậu đừng đưa tôi về nơi đó mà. Chúng mà bắt được tôi chúng sẽ giết tôi chết"

Bạch Lạc Nhân vẫn nhìn về phía trước "Biết thế sao còn làm"

Dương Thanh Hải lại khóc lóc "Do bọn ép buộc tôi, tôi nhìn cậu không phải kẻ xấu, xin cậu thả tôi ra đi mà. Trong ngân hàng của tôi còn mấy trăm ngàn tệ, cậu thả tôi ra tôi sẽ chuyển hết cho cậu"

Bạch Lạc Nhân thờ ơ "Tôi là nhân viên nhà nước, tự nhiên có một khoảng tiền trong ngân hàng không phải tôi sẽ xong đời sao?"

Dương Thanh Hải lại nói "Cậu cần gì tôi có thể cho cậu"

Bạch Lạc Nhân nở nụ cười quỷ dị "Cái tôi cần anh sẽ không cho tôi"

Dương Thanh Hải gấp gáp "Tôi có thể cho hết mọi thứ miễn là cậu thả tôi ra"

Bạch Lạc Nhân quay lại nở một nụ cười thật đẹp sau đó là trợn mắt, nhe răng "Tôi thích ăn thịt người"

Tên Dương Thanh Hải bị dọa ngậm miệng không nói được gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play