Gương mặt cứng nhắc của Giáo viên Hóa học lạnh lùng hướng xuống dưới lớp quét một vòng,"Có câu nào muốn hỏi hay không?"
"Câu một...."
Trong lớp có vài tiếng hô lên.
Hai hàng lông mày của giáo viên Hóa học liền trợn ngược lên, bộ mặt dữ tợn, giọng oang oang như phá núi.
"Câu một còn có người không biết làm? Ai? Ai không biết làm? Giơ tay lên tôi xem một chút!"
Không ai có dũng khí giơ tay.
Giáo viên Hóa học thở dài một cái,"Được rồi, bỏ qua câu này, còn có câu nào không biết làm hay không?"
"Câu bốn thì sao ạ?"
"Câu bốn cũng không biết làm?" Lại một tiếng gầm gào,"Tôi giảng bao nhiêu lần rồi hả? Câu này vẫn có người không biết làm? Nếu ai không biết làm tan học tìm một chỗ không người, tự mình đọc đi đọc lại câu hỏi thật lớn, lần sau sẽ biết làm."
Trong lớp không ai hé răng.
"Còn có câu nào không biết làm không?"
Nhược Nhược kêu to hai tiếng,"Câu mười."
"Câu mười?" Hai tay giáo viên Hóa học chống eo, tức giận trừng mắt nhìn năm sáu chục học sinh phía dưới, điệu bộ hận không thể rèn sắt thành thép*,"Câu này không phải quá rõ ràng rồi? Hả? A có đúng không? Rõ ràng nhìn đã biết sai! B có đúng không? Làm sao có thể đúng được chứ? Nhìn D đi, là đứa đần độn cũng không chọn phương án đó. Cho nên.... Chọn cái gì...., chọn C! Câu này vẫn cần phải giảng nữa hả?"
"......"
"Còn có câu nào không biết làm hay không?"
Học sinh cả lớp đồng thanh,"Dạ không có, toàn bộ đều biết làm."
Giáo viên Hóa học đột nhiên vỗ bàn một cái, tiếng rống giận giống như càng quét màng nhĩ học sinh.
"Không hề có câu nào là không biết làm? Câu nào cũng biết hết rồi thì còn cần tiết học này làm gì? Cái gì cũng hiểu sao lại không có ai suất sắc hả?"
"......."
Két một tiếng, cửa trước lớp học được mở ra.
"Cô Trần, xin lỗi, tôi làm phiền một chút, tìm học sinh có việc."
Giọng của La Hiểu Du trong trẻo phát ra, lập tức cho lớp học đang cứng ngắc này được một luồng gió xuân ấm áp thổi vào, ánh mắt của tất cả mọi người khát khao nhìn cô nàng, mong muốn người cô ấy muốn tìm là bản thân mình.
Giáo viên Hóa học trầm mặt ừ một tiếng, dường như rất ghét người khác cắt ngang chương trình học của cô.
"Bạch Lạc Nhân, cậu ra đây một chút."
Bạch Lạc Nhân sau khi ra ngoài, bị La Hiểu Du dẫn ra khỏi khu phòng học, Bạch Lạc Nhân không có hỏi là ai muốn tìm mình, La Hiểu Du cũng không có mở miệng nói, nhưng mà nhìn sắc mặt nghiêm túc của La Hiểu Du, xem ra người lần này đến tìm Bạch Lạc Nhân nhất định điều không phải người bình thường, trong lòng Bạch Lạc Nhân đã dự đoán được đại khái vấn đề.
Chiếc xe quân đội lẳng lặng dừng sát ở bóng cây, mặt Bạch Lạc Nhân không chút biểu tình đi đến.
"Xin mời vào."
Có người mở cửa xe cho Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt cung kính.
Bạch Lạc Nhân không hề sợ hãi, trực tiếp lên xe, mặc cho hai gã sĩ quan đưa mình đến một quán trà.
Cố Uy Đình mặc quân trang phẳng phiu, ngồi nghiêm một chỗ chờ đợi Bạch Lạc Nhân đến.
"Báo cáo Thiếu tướng, người đã an toàn đưa đến."
"Các cậu ra ngoài đi."
Trong phòng bay lờ mờ hương trà thơm mát, Bạch Lạc Nhân trầm mặc nhìn chăm chú vào Cố Uy Đình, trong ánh mắt không có bất kỳ thay đổi tâm tình.
"Lại đây ngồi đi, con trai."
Hiếm thấy, trong giọng nói của Cố Uy Đình có thể ôn nhu đến như thế.
Bạch Lạc Nhân thoải mái ngồi vào chỗ đối diện với Cố Uy Đình, vẫn không nói một lời nào.
Cố Uy Đình quan sát qua loa Bạch Lạc Nhân một chút, trong lòng có vài phần kinh ngạc. Thông thường thì, mấy đứa nhóc mười sáu mười bảy tuổi nhìn thấy ông ta như thế này đều sợ hãi, nhưng Bạch Lạc Nhân không sợ chút nào, quần áo của cậu giản dị nhưng không có cất cứ thái độ khúm núm nào, trong ánh mắt lộ ra một tia kiên cường cứng cỏi, làm cho Cố Uy Đình không khỏi yêu thích.
Nếu hỏi ấn tượng đầu tiên của Bạch Lạc Nhân với Cố Uy Đình, thì chỉ có một câu.
Lão già này, sao càng nhìn càng thấy quen nhỉ?
"Chắc hẳn cậu cũng đoán được tôi tới tìm cậu là muốn làm gì, tôi hiện là chồng của mẹ cậu, cũng chính là cha dượng cậu.Trước đây mẹ cậu đến tìm cậu, muốn đón cậu đến cùng ở với chúng tôi, kết quả bị cậu từ chối. Tôi cũng đoán được sẽ như vậy, cho nên hôm nay tôi tới tìm cậu, cũng không phải muốn can thiệp vào cuộc sống bây giờ của cậu, chẳng qua là làm bậc trên, muốn cho cậu một vài lời khuyên về cuộc sống và học tập."
Bạch Lạc Nhân không hề nghe ra trong giọng nói đó có tính khuyên nhủ, tất cả đều là giọng ra lệnh đến trần trụi. Dù Cố Uy Đình có bình thản ngụy trang như thế nào đi nữa, ở trong mắt Bạch Lạc Nhân, đều mang dáng vẻ hách dịch quan lớn đối với dân thường.
"Cám ơn."
Ngắn gọn hai chữ.
Cố Uy Đình không để ý Bạch Lạc Nhân lạnh lùng đối với mình, tiếp tục giảng giải đạo lý với cậu ta.
"Con trai cần có một chút kiên cường bướng bỉnh, ở điểm này, cậu rất giống con trai tôi. Nói thật với cậu, con trai tôi cũng bằng tuổi cậu, nó rất ngang ngược, luôn không chịu nghe lời khuyên của tôi, nhưng vấn đề liên quan đến lợi, hại, được, mất của bản thân, nó luôn có thể tỉnh táo phán đoán. Chúng ta đều là đàn ông, chúng ta không chỉ sống với chuyện yêu đương nam nữ, dù cho có muốn vì cha cậu đi nữa, cậu cũng không nên giới hạn bản thân mình vào hoàn cảnh xung quanh, cậu cho rằng đó là tận tâm trách nhiệm với người thân, nhưng thực ra đó là cố ý đổ thừa cho sự chìm đắm của mình."
Bạch Lạc Nhân ung dung bưng lên chén trà nhỏ lên, uống một ngụm, hương thơm đậm đà, đúng là trà ngon.
"Tôi có thể cho cậu một cuộc sống tốt hơn, cái này là nghĩa vụ của chúng ta, cậu có thể không chấp nhận ở cùng với chúng tôi, thế nhưng cậu không nên cự tuyệt một cơ hội tốt. Nếu như cậu là một người thông minh, cậu không nên coi mẹ của mình là kẻ thù, cậu cần phải lấy lại những gì cô ấy có, cố gắng hết mức bù đắp bản thân những thiếu sót năm qua. Đây không phải là một loại việc ban tặng hay thương hại, đây là những thứ cậu nên được có, cậu không quý trọng chỉ có thể là cậu thiếu trưởng thành, không thể nói là cậu có khí phách."
"Tôi nghĩ, ông đã hiểu lầm."
"Hả?" Cố Uy Đình mắt lộ ra vẻ nghi hoặc,"Tôi hiểu lầm cái gì?"
"Tôi chưa bao giờ cần phải đòi cái gì từ Khương Viên, bởi vì căn bản tôi không coi bà ta là mẹ."
Cố Uy Đình trầm mặc.
Bạch Lạc Nhân đứng lên, dùng ánh mắt tỏ ra lễ phép nói với Cố Uy Đình,"Nếu như không còn việc gì nữa, tôi xin phép quay về trường học."
"Có xem cô ấy là mẹ ruột hay không, chỉ có bản thân cậu tự biết."
Giọng của Cố Uy Đình sâu kín vang lên sau lưng Bạch Lạc Nhân, khẩu khí không nặng nhưng từng chữ lại như dao đâm vào người cậu.
"Nếu có một ngày cậu thành công, người hưởng lợi nhất định không phải là mẹ cậu, cậu cứ suy nghĩ cho thật kỹ."
"Cảm ơn ông." Bạch Lạc Nhân ung dung cười,"Tôi cho rằng tôi chính là thiên tài, không cần bất cứ đường tắt nào, tôi cũng có thể thành công."