Từ khi Bạch Lạc Nhân trở về nhà, Lão Bạch ngày nào cũng vui tươi thể hiện vẻ mặt sắc xuân phơi phới. Thím Trâu nhịn không được nói
"Ở với ông lâu như vậy, tôi vẫn thấy trong lòng ông tôi không bằng đứa con trai của ông"
Vẻ mặt Bạch Hán Kì vẫn giữ nét vui tươi nhìn qua thím Trâu cười cười
"Bà khác, nó khác. Nó đi chịu cực khổ, nhìn thấy nó bình an về thăm nhà, người làm cha này sao lại không vui. Bà ở bên tôi bao nhiêu năm, tôi cũng sẽ như vậy nếu bà đi xa trở về."
Vậy ý ông là tôi nên đi xa một thời gian rồi trở về thì mới nhìn thấy cái vẻ mặt này của ông à. Được mai tôi dọn đồ đưa luôn tiểu Mạnh đi cho ông vừa lòng." Thím Trâu bực tức
"Ây ây, bà thật không biết phân biệt đúng sai. Đã già cả rồi sao lại cứ như con nít giận nhau là dọn đồ đi chứ." Bạch Hán Kì mặt nhăn mày nhíu "Dù sao thì con lớn cũng sẽ rời xa cha mẹ, tôi thì sẽ luôn chỉ ở bên bà thôi"
Thím Trâu nghe xong nét cười hiện lên khuôn mặt
"Ông thật là chỉ giỏi cái miệng"
Không giỏi làm sao cưới bà về được hả?" Bạch Hán Kì nhanh nhảu đáp lại
Hai người lớn tuổi cùng cười vang. Không khí trong nhà bỗng thật ấm áp. Nhìn vị trưởng bối cười vui vẻ trong lòng Bạch Lạc Nhân lại có chút gì xao xuyến.
Ngày ấy Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải trốn đi, cuộc sống cũng đầy tiếng cười, có lúc cãi nhau nảy lửa, cậu đánh tôi, tôi đánh cậu, nhưng rồi sau đó là màn yêu thương nồng thắm. Trải qua những lúc thăng trầm với nhau con người mới nhận ra được giá trị của nhau.
Ngày ấy nếu mẹ cậu không cùng ba Cố Hải kết hôn thì bọn họ có biết đến nhau, rồi yêu nhau như vậy không. Ngày ấy nếu Cố Hải không chuyển trường, không cùng học chung một lớp, không cố ý gây sự với cậu, thì Bạch Lạc Nhân hiện giờ có phải day dứt trong lòng nhiều năm như vậy không. Trong tiềm thức Bạch Lạc Nhân bỗng nhớ đến Cố Hải từng hát một bài hát, tiếng hát cứ như vịt rống vào tai không để cậu ngủ.
Nếu như không gặp em, tôi sẽ như thế nào?
Cuộc sống trải qua sao đây, cuộc sống phải chăng phải biết quý trọng?
Biết đâu quen một người khác, rồi trải qua cuộc sống bình thường..
Vậy nên tôi xin em, đừng để tôi rồi xa em.
Ngoài em ra, tôi không thể yêu ai khác...
Đã 6 năm rồi, cậu ta chắc đã quên mất có một con người tên Bạch Lạc Nhân đã từng ngày ngày cùng cậu ấy đạp xe đến trường, ngày ngày sống tùy tiện để cậu ấy chăm lo...
Tôi đã từng muốn đến tìm cậu mong sẽ gặp được cậu nhưng quả thật, tôi sẽ đau khổ trở về vì cậu đã quên tôi, quên tình cảm của chúng ta mất rồi.
"Con trai đang suy nghĩ gì đó" Bạch Lạc Nhân bị tiếng nói của Lão Bạch kéo về
"Con đang suy nghĩ mấy việc linh tinh ấy mà" Bạch Lạc Nhân đáp lại qua loa.
Bạch Hán Kì ngồi xuống kế bên đưa tay lên vai Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ
"Nhân Tử , con đã lớn rồi, con cũng nên thành gia lập thất, con cho cha một đứa cháu để ẫm bồng đi nào"
Bạch Lạc Nhân tránh né "Ba con còn nhỏ mà, vả lại công việc của con cũng bề bộn thật sự không có thời gian nghĩ đến. Để đến sau này ổn định con sẽ nghĩ đến."
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà chưa nghĩ đến, đợi đến khi con nghĩ đến chắc ông lão này đã thành tro tàn rồi" Bạch Hán Kì bực bội nói
Bạch Lạc Nhân liền nói "Ba còn phải sống bên con tới lúc con có cháu nữa, con không để ba rời xa con sớm như vậy đâu"
Bạch Hán Kì cười cười "Thằng nhóc này, con thật là"
Nói được một đoạn Bạch Hán Kì trầm mặt bỗng thốt ra một câu
"Con vẫn còn nhớ đến Cố Hải?"
Câu hỏi quả thật quá bất ngờ. Vừa nghĩ đến cậu ta lại bị ba Bạch bắt tại trận.
Thấy Bạch Lạc Nhân im lặng không trả lời. Bạch Hán Kì vừa đứng lên định đi thì nghe giọng Bạch Lạc Nhân lí nhí
"Con đã quên cậu ấy rồi"
Bạch Hán Kì nhìn cậu một hồi rồi vỗ vai
"Ba hiểu, con không cần phải nói dối ba, thôi những ngày này không nên nói chuyện buồn."
Nói xong Bạch Hán Kì bước vào phòng, không biết do vô tình hay cố ý lại làm rớt cái đèn bàn trong phòng tạo nên một tiêng động lớn. Bạch Lạc Nhân nhanh chóng định chạy vào trong phòng xem thử thì bị thím Trâu ngăn lại
"Để ta vào xem thế nào sẽ tốt hơn"
Một lúc sau thím Trâu đi ra khuôn mặt lại hiện nét khó xử
"Không sao chỉ là vô ý đụng trúng"
Cảm thấy không khí bỗng chót ngột ngạt, Bạch Lạc Nhân báo cho thím Trâu một tiếng rồi lấy xe chạy ra ngoài. Chạy một lúc cậu đi đến trường lúc nào không biết. Ngôi trường hiện giờ đã được xây lại, kiểu kiến trúc hiện đại hơn. Hiện giờ tất cả học sinh đã được nghỉ, sân trường dường như rộng ra, cảm giác trống rỗng đeo bám những ai vô tình nhìn vào.
Cơn gió lạnh mùa xuân vô tình thổi qua khiến cho những người đi đường rụt cổ vào lớp áo khoác dày. Lại một cái tết nữa sắp đến. Năm đầu tiên Bạch Lạc Nhân và Cố Hải quen biết nhau mùa tết đầu tiên hai người vì những xung đột mà không ở bên nhau, đến năm thứ hai có thể nói vô cùng hạnh phúc. Bạch Lạc Nhân bỗng mỉm cười bởi cậu nhớ đến lúc ấy có một tên ngốc vì chơi pháo hoa mà đốt cả một chiếc xe, còn nói không đốt xe không chứng tỏ là con nhà tài phiệt. Cái con người da mặt dày ấy giờ đang sống ra sao nhỉ?
Xa xa là một cái sân bóng rổ có một cậu nam sinh đang giành nhau quả bóng. Một cậu trai giành được quả bóng nhảy lên ném bóng vào rổ. Tiếng hò hét văng vẳng, khung cảnh bỗng có chút buồn. Bạch Lạc Nhân vỗ đầu một cái. Cứ thời gian rảnh rỗi là trong đầu cậu lại hiện lên những kỷ niệm của ngày xưa.
....................................
Cố Hải hôm nay ở nhà, nấu một bữa cơm thật hoành tráng. Cậu bày ra bàn ăn đem một chai rượu cùng hai cái ly. Trên bàn chỉ có hai chén cơm, hai đôi đũa nhưng thức ăn thì thật sự rất nhiều. Mỗi năm cứ vào tối ngày giao thừa Cố Hải đều làm việc này. Ngồi đợi đến khi đồng hồ vang lên tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ. Cố Hải rót rượu vào ly giơ lên như đang nói với ai phía đối diện nét mặt và nụ cười của ngày xưa hiện lên
"Chúc mừng năm mới"
Tuy chỉ ngồi một mình trong phòng, Cố Hải cười cười nói nói với chiếc ghế đối diện, gắp đò ăn vào chén, kể những chuyện vui ngày xưa
Ngày đầu tiên cậu ta đến ngủ ở nhà Bạch Lạc Nhân, ngày đầu tiên họ hôn nhau, ngày đầu tiên Bạch Lạc Nhân đến nhà cậu, khoảng thời gian vì Thạch Tuệ mà họ giận nhau, Cố Hải cười nói xa Bạch Lạc Nhân khoảng thời gian ấy cậu mới nhận ra mình cần con người ấy nhiều đến mức nào, sợ mất người ấy nhiều đến mức nào, yêu thương người ấy nhiều đến mức nào. Đúng là tôi nghiện, tôi nghiện cậu mất rồi. Cái lần đầu Bạch Lạc Nhân trên người cậu cày cấy khiến cho bao nhiêu chuyện xảy ra. Cái ngày hai đứa nhỏ bị Cố Uy Đình phát hiện tưởng chừng đã thoát ra khỏi kiếp nạn Cố Hải lại bị Cố Uy Đình cho nằm dưới cái địa đạo năm ngày liền, Bạch Lạc Nhân cũng chịu khổ cùng cậu ngồi đợi ngồi cổng doanh trại suốt nhiều ngày. Cái ngày họ cùng nhau bỏ trốn, quả thật khoảng thời gian ấy vô cùng hạnh phúc Cố Hải chỉ hối tiếc một chuyện vì mua một cây kẹo hồ lô lại đá Bạch Lạc Nhân một cái. Họ cùng nhau trải qua ngày cuối ở trường trung học cuối cùng. Và rồi cái ngày cậu mất Bạch Lạc Nhân......
Những câu chuyện ấy năm nào Cố Hải cũng nói, vì cậu sợ thời gian trôi qua cậu sẽ dần quên mất những hạnh phúc ngày xưa cậu và Bạc Lạc Nhân từng có. Yêu một người không phải là sợ xa cách mà sợ sẽ quên mất đi những kỉ niệm chứng minh họ đã từng là của nhau.
Nếu có thể lựa chọn lại tôi vẫn sẽ lựa chọn sống cuộc sống này với cậu. Tuy có bao nhiêu cách trở, nhưng tôi có được những ngày tháng hạnh phúc nhất. Bạch Lạc Nhân cậu có còn nhớ đến tôi, có từng nghĩ đến tôi. Cậu thật sự sẽ kết hôn với cô ta? Nếu cậu thật sự tìm được hạnh phúc bên cô ta. Tôi chỉ cần gặp cậu lại một lần rồi tôi sẽ không bao giờ nhớ đến cậu nữa.
......................
Đôi lời muốn nói. Từ phim mà mình cũng trở thành fan của Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu. Mấy cái tin đồn lung tung trên weibo thật sự làm mình cũng cảm thấy hoang mang, cộng thêm việc Châu Châu lại bị nói đạo nhạc. Nhưng mà thật sự họ giờ đã trở nên quá nổi tiếng nên sẽ có một số thành phần muốn đụa trên danh tiếng của họ muốn câu like với được để ý đến. Là fan của họ mình cảm thấy chúng ta nên hết sức bình tĩnh đừng vì một số chuyện không có tính xác thực mà từ bỏ họ. Họ còn quá trẻ đừng để họ phải gánh chịu những tổn thương tâm lý này nhé. Hiện giờ chỉ mong có sức mạnh để bảo vệ họ khỏi thị phi showbiz.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT