Và để lại tin nhắn cho Bạch Lạc Nhân: "Tôi có công tác cần đi gấp. Cậu thay tôi quản lý công ty vài hôm. Tôi sẽ sớm trở về."
Vậy đó. Rồi đi luôn.
Không về ôm vợ cái nào, cũng không tranh thủ làm vài lần, cứ thế đành lòng đi.
Nói trắng ra thì bề ngoài Bạch Lạc Nhân ngạo kiều thế nhưng vẫn là tên
đàn ông già đầu nghịch ngợm. Đối với việc Cố Hải đột nhiên để lại tin
nhắn rồi ra đi khiến cậu không thoải mái cho lắm. Song, vùng vằng một
chút thì thôi, triệt để bỏ qua để còn lo công việc.
Sáng sớm hôm sau, Hải Nhân là một mớ hỗn độn.
Hợp đồng với Chu Tổng không ký được. Vũ Phi Du gây thêm hàng tá phiền
phức trước kia chưa thể giải quyết. Cố Hải thì không lo xử lý tên ấy đi
còn bỏ đi giữa chừng. Quả thật đang trong tình trạng rối rắm hết chổ
nói, xất bất xang bang.
"Bạch Tổng, tôi xin anh hãy đưa ra chính xách đi. Bây giờ phải làm thế nào?" - Lưu Thư đang rất lo lắng.
Sự việc như thế Bạch Lạc Nhân chỉ còn môt cách. Cách này trước giờ cậu chưa từng dùng qua:
"Đuổi việc Vũ Phỉ Du trước. Những hệ luỵ hắn gây ra mới có thể dần dần
giải quyết được. Để hắn trong công ty sẽ càng làm rối thêm rối." - Bạch
Tổng uy nghiêm ban lệnh.
Lưu Thư cũng tán thành, nhưng nguyên tắc nhắc nhở cô: "Thưa, đuổi việc
vì lý do gì? Nếu chúng ta không đưa ra lý do cụ thể thì rất khó phục
lòng người. Về phía vị trợ lý kia họ không để chúng ta liên lạc nữa nên
tôi muốn hỏi chính xác về khoản tiền cũng không được."
Bạch Lạc Nhân xoa xoa tay ghế, mắt nhìn sang toà nhà đối diện, cơ ngơi này rộng lớn quá, một mình cậu thì có thể không?
Không được. Cố Hải đi rồi thì chỉ có thể trông vào cậu. Ngọc tỷ người đã tin tưởng trao tay, giang sơn hai hổ thì đã sao? Con hổ kia đích thị
như máu gan ruột thịt của mình.
Quyền ta, quyền người, như một.
"Truyền thông báo đi. Sa thải Vũ Phỉ Du. Còn về lý do? Cứ nói rằng chủ tịch cảm thấy hắn không thích hợp với công việc này."
Lưu Thư hơi rùng mình một cái. Cuối cùng hôm nay, cô cũng cảm nhận được khí hùm toả ra từ vị tổng tài này.
Thật đáng nể.
Mọi việc được làm theo lệnh. Vũ Phỉ Du lập tức rời khỏi.
Mất thêm 1 ngày nữa Bạch Lạc Nhân chạy đôn chạy đáo ở công ty, mọi vấn
đề dần dần được giải quyết ổn thoả. Cậu cùng tất cả các nhân viên phòng
kinh doanh tham mưu và đưa ra quyết định. Ai ai cũng vỡ oà thì ra đây
mới chính là Bạch Tổng. Tài năng và khí chất. Không biết trước đây vì lý do gì mà rụt rè khép kín.
Vì Cố Hải? Có lẽ là thế.
Nhắc đến Cố Hải mới nhớ, hai ngày qua bận rộn không gọi cho hắn, mà hắn
cũng chẳng thèm gọi cho Bạch Lạc Nhân. Coi có đáng ghét không?
7 giờ tối. Bạch Lạc Nhân hoàn tất mọi việc, đưa phòng kinh doanh về
trạng thái ban đầu, phải nói là rất hiệu quả, bộc lộ được hết những điểm ưu tú mà từ trước giờ vì ngại cho 'cơ ngơi của Cố Hải' mà che giấu đi.
Nay cậu dặn lòng, từ giờ sẽ tự tin sánh bước cùng nam nhân, hắn mà làm
càn thì sẽ dùng quyền hành mà sa thải luôn cả hắn !!!Vừa leo lên xe định lái về nhà thì tâm trí lại nhớ đến người đó, không biết giờ này hắn
đang ở đâu? Tại sao hai ngày qua không gọi cho mình?
Đương nhiên không cần gọi rồi, hắn luôn trốn trong khách sạn xem camera
công ty, biết cậu khi nào tan sở, làm đến khuya ra sao, không thèm ăn
uống như thế nào. Nhưng hắn chỉ dám âm thầm xót xa, hắn bỏ đi vì muốn
giao tất cả cho Bạch Lạc Nhân một lần, để cậu có thể ý thức được cơ ngơi này là của cả hai, Cố Hải có thể xây nó thì Bạch Lạc Nhân cũng có thể
dùng nó. Không được phép có phân biệt.
Nhưng Bạch Lạc Nhân cảm thấy có chút nhớ hắn, công việc xong cả rồi, không còn áp lực nữa, lại cảm thấy có chút cô đơn.
Quyết định gọi điện thoại.
"Nhân Tử" - Cố Hải nghe máy.
"Cậu đang chết ở đâu đấy? Tại sao không gọi cho tôi?" - Bạch Tổng giở giọng cằn nhằn.
Lúc này, Cố Hải dường như đang có việc gì đó, giọng nói ấp úng: "A....
Oh.. Tôi.. Tôi đang có việc. Một chút sẽ gọi lại cho cậu sau."
Đi công tác gì mà giờ này còn ngoài đường? Nghe tiếng xe ồn ào như vậy.
Chắc có thể là đi ăn với đối tác. Nghĩ thế nên Bạch Lạc Nhân nổ máy lái
xe về nhà, trên đường về thì để cậu bắt gặp một chuyện.
Con đường thường ngày đang sửa chửa, Bạch Lạc Nhân phải vòng sang đường
bên cạnh đi. Cậu nhớ có một nhà hàng tây mới mở ở trên đường này, Cố Hải nói hôm nào rãnh sẽ cùng nhau đi. Chạy ngang qua liếc nhìn một cái thì
thấy bóng dáng ai rất quen thuộc.
Vội vàng lùi xe lại đậu bên phía đối diện.
Đúng rồi. Người đó là Cố Hải. Hắn hứa sẽ đưa cậu đến đây ăn, nhưng chưa
thực hiện được lời hứa thì đã dùng tiệc tối lãng mạn với một người khác.
Lý Yên.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân nhói lên một chút, nhưng cậu vẫn chưa vội nhận
định gì, hơn ai hết cậu tin tưởng Cố Hải, có thể hắn đến tìm cô gái này
hỏi cho ra lẽ, hoặc là lý do chính đáng nào khác. Cứ đợi đã, hỏi rõ hắn
sẽ không sao.
Đợi khoảng 30 phút, đã đến giờ không thể đậu xe ở khu vực này, Bạch Lạc
Nhân bèn lái xe qua phía nhà hàng gửi. Lúc vừa gửi xong định bước vào
thì trông thấy Cố Hải và Lý Yên cùng nhau đi ra, Bạch Lạc Nhân theo bản
năng nấp sang một bên xem họ nói chuyện gì?
Lúc này có một nhân vật thứ ba xuất hiện.
Vũ Phỉ Du.
Tên này dường như cũng đợi từ rất lâu, hung hắn bước tới nắm lấy tay Lý
Yên định kéo đi. Cố Hải phản ứng nhanh bắt lấy hắn kéo ra, nện cho một
quyền vào mặt.
"Cậu điên rồi à?" - Cố Hải quát - "Không có kết quả gì đâu. Nếu cậu còn cố chấp tôi sẽ báo cảnh sát."
"Không liên quan đến anh" - Vũ Phỉ Du trông có vẻ càng hung hăn hơn, hắn vừa nói vừa lấn tới cướp người.
Cố Hải ra sức cản tay hắn lại: "Cô ấy không yêu anh, anh có cướp đi thì
cũng không được gì đâu.""Vậy anh là gì của cô ấy mà quản?" - Vũ Phỉ Du
không địch nổi sức lực của Cố Hải, chỉ biết kêu gào lên.
"Anh ấy là bạn trai tôi" - người từ nãy đến giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng rồi.
Vũ Phỉ Du ngơ ngẩn vài nhịp: "Em nói gì vậy Yên Yên? Chúng ta đã được
giao ước, anh yêu em như vậy, anh nghĩ em sẽ đáp lại tình cảm này. Không ngờ em chạy đi làm công cho hắn ta, còn nói cái gì muốn được nhìn hắn
mỗi ngày là hạnh phúc. Anh cũng đến thử xem người em đặt trọn tấm lòng
là thần thánh gì? Không ngờ, hắn đồng tính, biến thái đó. Bây giờ em nói tên này là bạn trai em? Em có điên không vậy?"
"Anh ấy ngày trước như thế nào tôi không biết, nhưng từ bây giờ anh ấy
sẽ bảo vệ tôi. Tôi đã yêu ai thì chỉ yêu một người. Anh từ bỏ đi."
Nói rồi cô nhổm người lên, đưa môi đến vị trí gần lỗ tai Cố Hải mà hôn
một cái, không biết là hôn hay cố tình muốn nói thầm điều gì đó, chỉ
thấy Cố Hải đứng chết trân một chổ, cứng đờ, không nói được câu nào.
Vũ Phỉ Du vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cố gắng dùng hết sức lực vươn tới. Lý
Yên nấp sau lưng Cố Hải, hắn với tới nắm được vai cô liền giật mạnh một
cái, vai áo rách toạt.
Cố Hải vội cởi áo khoác choàng lên người cô, lửa giận nam tử hán bốc lên cao ngất, Cố Hải lao đến giao đấu một hiệp với tên khốn nạn kia.
"Tên chó chết, cậu có phải người nữa không?" - đấm cho một cái.
Vũ Phỉ Du cơ bản sức lực không đấu lại Cố Hải, lại thêm chọc khí phẫn nộ của hắn nữa nên chỉ biết quơ quào chống trả. Cố Hải đập cho vài cái,
thấy hắn bắt đầu choáng váng mới ngừng tay, nắm lấy cổ áo hắn cảnh cáo:
"Nếu tôi còn thấy cậu giở trò với cô ấy thì cậu chờ ngồi tù đi. Cút."
Vũ Phỉ Du lượm thượm bỏ đi.
Bạch Lạc Nhân chậm rãi bước ra.
"Nhân Tử?" - Cố Hải kinh ngạc.
"Cậu đi công tác ở đây?" - Bạch Lạc Nhân đặt câu hỏi đầy dụng ý.
Cố Hải nhìn lại tình hình mới phát hiện không ổn, chẳng phải mình hiện tại giống như đang ngoại tình sao?
Vội vàng nhào đến giải thích: "Không. Không. Cậu đừng hiểu lầm. Chúng ta về nhà rồi nói, chuyện dài dòng."
Nói rồi kéo tay Bạch Lạc Nhân trở về. Bạch Lạc Nhân đi theo, dù sao cậu
cũng muốn nghe cho rõ thật ra vì lý do gì mà Cố Hải hai ngày nay mất
tích.
"Tôi muốn bỏ đi trốn để công ty cho cậu quản, cậu sẽ không e ngại nữa,
sau này có thể cùng tôi đồng hành. Xin lỗi Nhân Tử, việc đó tôi đã nói
dối cậu. Nhưng tôi chỉ ở trong khách sạn thôi, không đi đâu cả. Đột
nhiên lúc nãy, Lý Yên gọi cho tôi, bảo rằng cô ấy gặp nguy hiểm với Vũ
Phỉ Du. Tôi liền đến xem sao, ban đầu cũng vì tò mò mối quan hệ của hai
người này. Không ngờ đến bắt gặp cảnh Vũ Phỉ Du đang lôi kéo Lý Yên rất
kịch liệt, ép cô ta về làm đám cưới" - Cố Hải kể một hơi.Bạch Lạc Nhân
nghe đến lúc này liền xen vào: "Khoan. Vậy ý cậu là Vũ Phi Du yêu Lý Yên còn cô ấy thì không đồng ý?"
"Đúng. Vũ Phỉ Du biết người Lý Yên yêu là tôi nên mới âm mưu vào Hải Nhân phá hoại." - Cố Hải khẳng định.
Mọi chuyện coi bộ cũng hợp lý đó. Nhưng còn một chuyện: "Vậy tại sao cậu lại ăn tối cùng cô ta trong nhà hàng đó?"
"Lúc chiều tôi bắt gặp Vũ Phỉ Du làm cành nên cảnh cáo hắn vài câu, sau
đó Lý Yên đề nghị mời tôi ăn cơm sẵn tiện nếu hắn có quay lại thì còn
giúp được cô ấy. Không ngờ tên điên ấy quay lại thật. Đúng là điên
khùng."
"Vậy cậu đồng ý từ đây về sau sẽ bảo vệ cô ấy?" - Bạch Ăn Giấm.
"Không không" - Cố Phản Ứng - "Cái đó là cô ta tự nói, còn đột nhiên kề
sát tai tôi bảo tôi hãy yên lặng để cô ta giải quyết chuyện này."
"Sao tôi vẫn không thể tin lắm vào lời cậu vậy?" - Bạch Hờn Dỗi.
Cố Hải mặt dầu nhào đến ôm vợ xoa nắn: "Bảo bối, tôi nói thật mà, hai ngày rồi tôi nhớ cậu chết được."
"Buông ra. Ai là người bỏ đi, có giỏi thì tiếp tục ra khách sạn mà ngủ" - Bạch Lạc Nhân vùng mình ra khỏi hắn.
Hắn đương nhiên là kéo người lại: "Làm sao có thể? Tôi không thể sống thiếu cậu mà. Cậu biết rồi sao còn làm khó tôi?"
"Nực cười. Cậu không phải vừa xa tôi đã có mối quan hệ tốt với đại mỹ
nhân kia sao?" - Bạch Lạc Nhân nhàm chán ở trong vòng người nào đó mà
trách móc.
Cố Hải hôn hôn lên cổ: "Quan hệ gì? Không hề có bất cứ quan hệ gì. Tôi
chỉ quan hệ với duy nhất mình cậu. Có cần làm ngay không?"
Nói rồi liền vô lại thò tay dưới quần tìm 'con trai': "Con ngoan, ba đến đây."
Ding dong
Chuông cửa vang lên.
Chết tiệt. Ai lại đến vào giờ này chứ???
Cố Hải thì đang quằn quoại ôm ấp sờ soạng Bạch Lạc Nhân, làm gì hắn thèm để ý đến chuông cửa, tiếp tục đại sự.
Nhưng Bạch Lạc Nhân lại đẩy hắn ra: "Đợi chút đã, xem ai đến rồi tính."
"Được. Cậu mở đi, xem ai để tôi giết người đó" - Cố Bực Bội.
Bạch Lạc Nhân vốn định đứng dậy mở cửa, không ngờ người nào đó bên ngoài đã đẩy cửa bước vào, hai tay còn kéo theo hai chiếc vali to ụ.
Là Lý Yên.
Cô vừa trông thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân liền tỏ ra hoảng hốt: "Ô, anh ta vẫn... Vẫn chưa đi sao?"
Câu nói này dường như Lý Yên là nói với Cố Hải. Bạch Lạc Nhân nhìn sang
hắn một cái, vẫn là gương mặt ngẩn ngơ. Bạch Lạc Nhân lại nhìn sang Lý
Yên.
Nữ nhân bây giờ mới bày ra bộ dạng tuyệt vọng, ngồi quỵ xuống: "Anh lừa
tôi. Cố Hải. Thì ra anh lừa tôi. Anh kéo anh ấy về là để tiếp tục chứ
không phải để chấm dứt. Tôi quá khờ khi tin tưởng anh." - Hai hàng nước
mắt của cô chảy dài, da mặt trắng trẻo trông rất đáng thương.
Cô nói rồi thì tự mình đứng lên, lặng lẽ kéo hai chiếc vali ra khỏi nhà, đến tận lúc này thì Bạch Lạc Nhân mới có phản ứng, cậu chạy đến giữ Lý
Yên lại:
"Cô nói cho rõ, ai lừa cô?"
Lý Yên dùng tay lau dòng nước mắt: "Không có gì. Tôi từ đầu đã biết kết quả, bởi vì tôi ôm mộng nhiều thôi."
Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn về Cố Hải, hắn lại dùng ánh mắt 'tại sao lại nhìn tôi' để đáp trả. Bạch Lạc Nhân chỉ biết tiếp tục hỏi Lý Yên:
"Chúng ta giải quyết một lần đi. Sau này cô đừng tìm đến nữa. Cô nói cho tôi nghe, Cố Hải đã làm gì cô?" - lúc Bạch Lạc Nhân nói câu này thì cậu không phải là đang nghi ngờ Cố Hải, mà do thái độ của Lý Yên đích thị
chỉ ám chỉ hắn, nên Bạch Lạc Nhân mới hỏi thẳng.
Lý Yên nhìn Cố Hải một chút, nuốt nước mắt lại, nghiêm túc kể: "Buổi đêm của 2 ngày trước, anh ta đến tìm tôi. Bảo rằng mình đã thông suốt, Bạch Lạc Nhân anh không xem tình cảm của Cố Hải ra gì cả, lúc nào cũng chỉ
muốn bảo vệ cơ ngơi này thôi, anh ta cảm thấy tình cảm của tôi dành cho
anh ta mới là đáng trân trọng, quyết định cho tôi một cơ hội. Bởi vì
trước đó tôi và anh ấy có hẹn gặp nhau ở quán cafe đối diện công ty, tôi cũng đã trao đổi rõ ràng rằng đến bây giờ tôi vẫn còn yêu anh ấy, không hề có ý định gán ghép Vũ Phỉ Du vào công ty để phá hoại."
Cố Hải nổi điên lên liền: "Tôi làm gì có. Cô nói gì vậy?"
Bạch Lạc Nhân lườm hắn một cái rồi trở về nói với Lý Yên: "Cô nói tiếp đi."
"Tôi tin tưởng và còn về ở cùng khách sạn với anh ấy. Anh ấy hứa sẽ giải quyết ổn thoả với anh, bảo tôi thu xếp đồ đạc dọn về đây sống. Lúc nãy
gặp anh ở ngoài, anh ấy kéo anh về nhà nói rõ, tôi vẫn cứ tưởng mình đã
tin đúng người, không ngờ..." - cô gái dừng lại vài nhịp - "Bạch Lạc
Nhân, chúc anh hạnh phúc. Có lẽ người anh ấy yêu vẫn chỉ có mình anh.
Tôi từ đầu đã không tranh giành thì bây giờ cũng không. Chào anh."
"Khoan đi đã." - Bạch Lạc Nhân nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT