Nổi danh với tên gọi "Giang Nam phía bắc Vạn Lý Trường Thành", Y Ly là một trong những địa điểm đẹp tuyệt vời của vùng Tân Cương.

Tọa lạc tại thị trấn Tuergen, Tân Cương - Y Ly, thung lũng Hoa Mai được biết đến với vẻ đẹp của những chùm mai nở rộ giữa một thung lũng xanh mướt. Đây là khu vực có rừng mai rộng lớn nhất Tân Cương, cũng sở hữu một biển hoa thắm sắc trắng hồng ngây ngất lòng người.

Trải ra trước mắt một thảo nguyên bạt ngàn với từng đàn ngựa, đàn cừu tự do rong du trong thung lũng. Làm con người ta cảm thấy như đang lạc bước vào chốn bồng lai.

Cố Hải suốt chặn đường vẫn rất đắc ý nhìn Bạch Lạc Nhân, lâu lâu lại quay sang hỏi đói không, mệt không, có nhớ hắn không, vân vân.... Bạch Lạc Nhân cũng rất phối hợp trả lời hơi đói, hơi mệt, không thèm nhớ,... Vậy đó.

Xe dừng tại một khách sạn cạnh thung lũng, theo lời tài xế thì đây là khách sạn tốt nhất ở khu vực này. Có thể từ cửa sổ phòng ngủ ngắm toàn cảnh.

Cố Hải hài lòng, cùng Bạch Lạc Nhân tiến vào thuê căn phòng cao cấp. Cảnh quang quả thật không tệ, vén tấm màn lên sẽ lộ ra của kính lớn nhìn thấy toàn bộ thung lũng.

Bạch Lạc Nhân là người sống thiên về nội tâm, nhìn mỹ cảnh bao la rộng lớn trước mắt thì không khỏi động lòng, đứng thưởng thức một lúc lâu, khoé miệng không giấu được nét cười êm dịu.

Phía kia, Cố Gia Nô đang bận sắp xếp đồ đạc, vứt bỏ những lương khô không còn dùng được, vào nhà tắm mở sẵn nước nóng, kiểm tra giường gối đã thay drap sạch sẽ chưa... Hoàn tất mọi công đoạn thì đưa mắt tìm vợ, thấy Bạch Lạc Nhân đứng yên bất động nhìn ngắm cảnh vật liền chậm rãi bước tới, ôm cậu từ phía sau.

"Sao? Có phải ngắm hoa khiến tinh thần thoải mái hơn không?"

"Ừ. Thật tốt." - Nhẹ nhàng tựa vào người phía sau.

Cố Hải cũng cảm thán hài lòng: "Tôi cũng thấy tốt. Khách sạn ngay cạnh thung lũng chỉ cần vén màn là thấy tất cả, chúng ta đỡ mất công phải xuống tận nơi tham quan. Ở trên giường vừa làm vẫn có thể ngắm cảnh. Quá tôt. Cậu nghĩ tôi có nên mua lại chổ này không? Thi thoảng chúng ta sẽ ghé."

Nghe được mấy câu tử tế liền lộ ra bản chất thật. Đại Sắc Lang vẫn là Đại Sắc Lang, không lệch đi đâu được.

Bạch Lạc Nhân thúc ngược vào bụng Cố Hải, khiến hắn buông cậu ra. vùng vằng chấn chỉnh: "Mất hứng."

"Tôi nói gì sai chứ?" - Cố Hải với theo nam nhân đang đi vào phòng tắm.

Hai người trầm mình trong làn nước nóng ấm xoa bóp cho nhau. Cố Hải xoa nắn cánh tay Bạch Lạc Nhân mà xót xa trách mắng: "Cậu không biết tìm chổ trốn tốt hơn sao? Chui vào gốc cây làm gì để bị trầy xướt hết rồi này."

"Nếu mà không trốn vào đó thì cậu tìm được tôi chắc." - Bạch Phản Pháo.

Động tác Cố Hải ngưng trệ, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ nói: "Nhân tử, cậu có thể đừng làm công việc này nữa được không?"

Bạch Lạc Nhân nhìn hắn, ánh mắt quan tâm ấy không một chút dối lòng, Cố Hải thật sự rất sợ vào lúc nào đó đang ngồi trong văn phòng lại nhận được tin nhắn báo một nửa của mình mất tích. Chuyện này đối với Cố Hải giống như cuộc tra tấn tinh thần, mỗi ngày đều không yên.Qua chuyện này, Bạch Lạc Nhân tương đối hiểu ra nếu cậu còn kiên trì làm công việc nguy hiểm tức là đã quá tàn nhẫn với Cố Hải. Định bụng mở lời nhưng đã bị nam nhân kéo vào lòng ôm chặc.

Cố Hải bắt đầu nói.

Những lời nói này cho đến mãi những năm tháng về sau Bạch Lạc Nhân vẫn không tài nào quên được.

"Xin lỗi Nhân Tử. Tôi nghĩ thông rồi. Tôi không nên ích kỉ bắt ép cậu nữa. Bây giờ cậu thích làm việc gì tôi sẽ để cậu làm việc đó. Người thay đổi sẽ là tôi. Cậu muốn phát triển trong quân đội thì cứ tiếp tục phát huy. Tôi sẽ thanh lý Hải Nhân cho tập đoàn nào muốn thu mua. Chỉ giữ lại số cổ phần nhỏ riêng mình, rồi mỗi tháng thu một ít lợi nhuận từ đó. Tôi nhập ngũ theo cậu, được không bảo bối? Chức vụ không quan trọng, tôi tin mình có thực lực, một ngày nào đó có thể ngang hàng với cậu. Chúng ta cùng phát triển. Tôi có tiền dành dụm, tiền bán công ty, cộng thêm lợi nhuận từ phía mớ cổ phần chắc chắn sẽ không để cậu đói. Còn tiền lương của quân đội nữa. Chúng ta sẽ sống tốt thôi. Cậu thấy phải chứ? Hãy cho tôi lúc nào cũng nhìn thấy cậu, nguy hiểm thì ở bên cậu. Tôi chỉ cần như vậy, có được không bảo bối?"

Không khí yên ắng lạ thường. Bạch Lạc Nhân lúc này gọn gàng nằm trong lòng Cố Hải, lắng nghe không sót một chữ nào, cũng đang nghiền ngẫm từng chữ.

Ngày xưa, vì Cố Hải, Bạch Lạc Nhân hy sinh lý tưởng mà nhập ngũ. Trước giờ Cố Hải cứ nghĩ phải kiếm nhiều tiền thì cả hai sẽ sống tốt, nên hắn tập trung tất cả vào Hải Nhân.

Chính xác là để có một cuộc sống không lo không nghĩ về mặt tài chính như hiện tại thì Hải Nhân là nguồn cung cấp chính. Lương Thượng Tá của Bạch Lạc Nhân không đáng là bao, ngược lại cậu có địa vị trong bộ máy nhà nước sẽ dễ dàng hơn cho Cố Hải trong việc phát triển kinh doanh.

Cho nên từ đầu, Cố Hải luôn không hài lòng lắm về công việc nguy hiểm này của vợ mình, đã bày tỏ sự bất mãn không muốn Bạch Lạc Nhân cứ tiếp tục bôn ba mãi. Nhưng tính tới tinh lui hắn vẫn là tôn trọng cậu, cho cậu chọn con đường cậu muốn đi.

Lần này gặp chuyện không may, Cố Hải tức tốc nảy sinh ý niệm: Dẹp ngay, không quân đội sĩ quan gì hết. Đi về nhà làm công việc nhẹ nhàng. Không thể lúc nào cũng đối diện với sinh tử kiểu này được.

Nhưng Cố Hải nghĩ mãi vẫn không thông, vẫn cảm thấy bức bí trong lòng. Ý là dù Bạch Lạc Nhân có cam tâm rời xa nguy hiểm thì Cố Hải vẫn không được thoải mái.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra vấn đề: Hắn căn bản là cảm thấy không công bằng, tự bản thân muốn giành quyền lợi lại cho Bạch Lạc Nhân. Tại sao người phải thay đổi hoàn cảnh luôn là cậu ấy? Hắn cũng có thể thay đổi mà.

Bạch Lạc Nhân không từ bỏ được quân đội cũng giống như hắn không từ bỏ được Hải Nhân.

Vậy tại sao phải bắt Bạch Lạc Nhân rời xa quân đội mà lại không phải là hắn đóng cửa Hải Nhân?

Nghĩ đến đây Cố Hải quả quyết nói ra lòng mình.

Bạch Lạc Nhân nằm nghiền ngẫm trong lòng Cố Hải, hưởng thụ bàn tay người nọ xoa xoa tấm lưng mình, trong lòng trào dâng cảm xúc ấm áp bất tận. Một lúc lâu mới nhấc người trở ra. Ôn hoà đưa đưa lên sờ mặt Cố Hải: "Tôi biết cậu lo lắng, tôi hiểu rồi tôi sẽ lo liệu. Cậu không cần nhập ngũ, cậu mà nhập ngũ không khéo hai ta sẽ đồng loạt bị trục xuất vì vi phạm tác phong quân đội." - Nói đến đây Bạch Lạc Nhân không khỏi lườm yêu Cố Hải một cái, ý nói hắn luôn không đứng đắn khi ở cùng cậu.

Cố Hải dù đầu lừa nhưng vẫn hiểu được ý trêu chọc của người kia nên cũng hả hê cười.

Sau vài giây thì Bạch Lạc Nhân lấy lại bộ dạng nghiêm chỉnh: "Nghe đây Đại Hải, cậu không muốn tôi gặp nguy hiểm thì tôi cũng không muốn cậu gặp bất trắc gì. Tôi cố gắng lăn lộn trong quân đội trèo lên lên cao nhằm củng cố công ty của chúng ta thôi. Mất đi nó tôi hà tất chịu khổ? Cậu đã nói sẽ để tôi làm những gì tôi thích đúng không? Việc tôi thích làm chính là cùng cậu cố gắng phát triển Hải Nhân lên đỉnh cao nhất. Đó là cơ nghiệp của chúng ta. Cậu không được phép từ bỏ."

"Nhưng cậu sẽ gặp nguy hiểm." - Cố Hải chần chừ

"Tôi sẽ biết tính toán. Khi về tôi thuận theo tình hình. Nhưng cậu yên tâm, đám người kia nếu bị trị tội thể nào tôi cũng được thẳng chức. Không phải tham chiến. Cậu đừng lo lắng nữa."

Sau lời nói này của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải lại ôm cậu vào lòng. Bạch Lạc Nhân cọ cọ vào ngực Cố Hải, hít thở hương vị quen thuộc.

Thú thật, ở cạnh Cố Hải lâu rồi Bạch Lạc Nhân phát giác mình đã phát sinh tính xấu. Đó là cực kì ỷ lại vào nam nhân này. Hễ khi có Cố Hải bên cạnh, Bạch Lạc Nhân thản nhiên dồn hết mọi việc cho hắn giải quyết, còn bản thân an phận hưởng thụ. Hơn nữa cậu còn cảm thấy rất thích loại cảm giác này. Quả thật là bị Cố Hải làm hư rồi.

Cố Hải đối với tiếp xúc cơ thể cơ hồ không chịu đựng nỗi, lập tức bế ngang người, ôm chặt tiến ra thảy Bạch Lạc Nhân lên giường, hung hăng cường bạo.

Bọn họ hôn nhau như thể sắp ngạt thở, đầu lưỡi nóng ướt như mưa rền gió dữ. Bạch Lạc Nhân ôm cổ Cố Hải, đưa tay nắm hờ tóc Cố Hải, dốc hết sức lực hôn hắn. Cố Hải nâng mặt Bạch Lạc Nhan lên, hôn lên mắt, lên mũi, vừa bạo dạn vừa nồng nàn. Thật làm cho người khác thất kinh hồn vía.

Hai thân thể trần trụi phát ra lửa tình nóng bỏng ma sát vào nhau, tựa hộ như có thể bắn ra tia sét ái tình. Cố Hải đưa đùi tách hai chân Bạch Lạc Nhân ra, dùng bắp chân mình cọ vào tính khí nóng ấm của đối phương.

Bạch Lạc Nhân bị cọ sát đến thở hổn hển, khó khăn phát ra tiếng nói hoà lẫn thanh âm rên rỉ: "Đừng...ưm...đừng dùng sức....đau."

Cố Hải lúc này phát hiện mình cọ sát kịch liệt không kiểm soát được sức lực cơ hồ đã làm đau bảo bối dưới thân, bèn chậm rãi thu hồi lực đạo, ôn nhu tiến hành.

Lồng ngực Bạch Lạc Nhân nhấp nhô kịch liệt dưới môi hôn của Cố Hải, dừng lại ở hai điểm nhỏ mà dùng lưỡi chơi đùa. Bạch Lạc Nhân nhịn không được rên lên vài tiếng dâm mỹ khiến Cố Hải không kiềm chế được mà gia tăng liếm mút.

Môi hôn ấy di chuyển dần đều xuống bên dưới, dừng lại một chút tại cơ bụng rắn chắc, tuỳ ý trêu đùa rồi lại tiếp tục đi. Quá trình dạo đầu hoàn hảo từ lâu Cố Hải đã tập thành thói quen, nhưng mỗi lần xúc cảm một tăng lên không có dấu hiệu sụt giảm. Tiếp theo chẳng hề do dự mà hôn lên Tiểu Nhân Tử, nhẹ nhàng hầu hạ, ngậm Tiểu Nhân Tử vào miệng...

Bạch Lạc Nhân run rẫy, bị đầu lưỡi của Cố Hải làm cho kích thích ngập đầu. Cậu thở hổn hển, nhìn xuống nét mặt say mê của nam nhân, lại nhìn phân thân của mình ra vào trong miệng hắn, huyết dịch toàn thân chảy ngược.

Bạch Lạc Nhân luồng tay vào tóc Cố Hải, theo bản năng nhấc mông lên khiến Tiểu Nhân Tử thúc tận vào bên trong khoang miệng ấm nóng. Đến lúc cao trào, hơi thở Bạch Lạc Nhân dồn dâjp, không kiềm chế phát ra tiếng kêu phóng túng: "A....."

Cố Hải một mạch nuốt xuống. Hắn quen rồi. Còn cảm thấy đó là một sự thoã mãn nữa.

Hắn trườn người lên ôm Bạch Lạc Nhân, thở dốc hỏi: "Thoải mái không?"

Bạch Lạc Nhân khẽ gật đầu đồng thời thò tay xuống phía dưới nắm lấy Tiểu Hải tử đang cương cứng nóng hổi mà vuốt ve mơn trớn. Hơi thở gấp rút của Cố Hải phà vào mặt cậu, chịu hết nổi vội vàng ấn đầu cậu xuống. Bạch Lạc Nhân nuốt cự vật của Cố Hải vào miệng, ngón tay lần tới mật khẩu xâm nhập vào.

Cố Hải đột ngột bị tấn công, không khỏi gầm lên: "Nhân Tử...."

Bạch Lạc Nhân vẫn cố ý ma sát kịch liệt trong mật khẩu nóng ấm, một ngón rồi hai ngón, miệng không ngừng hầu hạ tiểu quái thú kia, Cố Hải trước sau đều trầm luân, ý loạn tình mê rên lên dâm mĩ.

"Lần này tôi trên nhé." - Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải đang mơ hồ hưởng thụ sung sướng mà đưa ra đề nghị.

Sướng thì có sướng nhưng lý trí chưa mất đi, nam nhân cơ hồ đáp lại bằng giọng cười khó đoán: "Được. Lên đi."

Bạch Lạc Nhân chưa kịp vui mừng thì đã bị Cố Hải nhấc lên đặt cậu ngồi lên người hắn, cúc hoa cũng thuận tiện hướng xuống bất ngờ chào đón Tiểu Hải Tử đi vào.

"Aaaaa" - Bạch Lạc Nhân bị xâm nhập bất ngờ thét lên - "Con mẹ cậu lừa đảo."

Cố Hải cười hắc hắc, biểu tình như thể còn không tranh thủ vận động thân dưới liên tục đâm chọt vào cúc hoa hung hăn của cậu thì ông đây đúng là không có tiền đồ quá.

Tình cảnh hiện tại tiến thoái lưỡng nan nên Bạch Lạc Nhân đành cam chịu số phận hưởng thụ khoái cảm trước đã sau đó mới tính sổ với tên Cố Tráo Trở này.

Sau cơn cuồng ái, hai người thở hổn hển nằm ôm nhau.

Cố Hải hít thở một lúc cọ cọ đầu vào cổ Bạch Lạc Nhân, yêu thương nói: "Bảo bối, tôi yêu cậu."

"Đa số lần cậu nói yêu tôi dường như toàn là sau khi làm tình xong thì phải?" - Bạch Soi Mói.

Cố Lừa nghe thấy câu nói này giống như chạm vào lòng tự trọng của hắn vậy, lập tức nắm lấy cổ Bạch Lạc Nhân đáp trả: "Cậu nói vậy là sao hả?" Ý cậu bảo tôi chỉ thích cùng cậu làm chuyện này thôi ư? Con mẹ cậu muốn gì?"

Bạch Lạc Nhân bị nắm nên hơi khó chịu, nhưng vẫn còn sức gây: "Ý tôi quá rõ ràng còn gì. Cậu là một tên chỉ biết thoã mãn nhu cầu sinh lý, còn lại chỉ là đồ ngốc."

"Con mẹ nó cậu thiếu thaooo." - Cố Hải gầm lên.

Nói rồi hắn lật người Bạch Lạc Nhân lại, hung hăn ăn thêm vài lần, đến khi cậu thở không ra hơi cầu xin tha thứ thì mới chịu buông tha.

Nắng chiều mềm mại trải tấm lụa vàng xuống thung lũng Y Ly, sắc xanh mênh mông hoà với ánh hồng tươi mới của những chùm hoa mai đang mùa nở rộ vẽ nên một khung cảnh hào hùng êm đẹp nhất thế gian.

Đôi phu phu có nhau trong vòng tay, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, quả thật rất hận không thể ngưng đọng được thời gian để họ đắm chìm tại nơi này mãi mãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play