Cố Hải phi một lèo đến trước cửa trạm y tế. Thoạt nhìn đây là một trạm y tế èo ộp, cơ sở hạ tầng không mấy tân tiến, nhưng chắc hẳn thuốc than
cho những căn bệnh thông thường thì vẫn có khả năng đáp ứng đầy đủ.
Lúc đầu Cố Hải nghĩ là một gã quân y, không ngờ khi đến nơi lại thấy
thấp thoáng bóng cô gái trong tà áo blouse trắng ngồi khoan thoai trên
bàn làm việc, cổ vắt ống tai nghe. Chết tiệt! Cố Hải nghĩ thầm. Tưởng là nam nhân hắn còn có thể khẳng khái hù doạ cho một trận, cưỡng ép làm
tình báo. Ai ngờ là nữ nhân, đành bày ra điệu bộ khách sáo một chút.
Lý Yên đang chăm chú xem hồ sơ bệnh án, cô vẫn thế, lạnh lùng và tươi
sáng, vẻ ngoài và cá tính trái biệt, cô dĩ nhiên không quan tâm ai là
người đứng trước cửa, kẻ đến tìm cô thì ắt sẽ tự vào gặp cô.
Cố Hải kiềm chế thô lỗ bước vào, dù là bản tính ngang tàn, nhưng lăn lộn kinh doanh nhiều năm đối với phụ nữ hoặc đối tác trang nhã thái độ lịch thiệp của Cố Hải cũng dần được cải thiện, hắn từ tốn: "Xin chào y sư,
tôi có việc cần nhờ. Không biết cô có rãnh nói chuyện một chút không?"
Lý Yên chưa vội trả lời, lật lật xong đám tài liệu rồi mới lên tiếng: "Có việc cứ nói thẳng."
Cố Hải trông thái độ cô gái này có vẻ khó nhằn, bước tiếp theo vẫn là
nên nhã nhặn: "Tôi cần biết thông tin của người nhà đang hoạt động trong quân đội, không biết cô có thể cảm phiền..."
"Đó là tuyệt mật. Nếu muốn hãy kêu người nhà anh làm tờ cám kết báo về
cho gia đình là được. Tôi không có quyền tiết lộ gì cả. Anh có thể đi
được rồi." - Lý Yên vẫn là không thèm nhìn lên.
Cố Hải phân trần: "Tôi biết nhưng mức độ thông báo khá nghiêm trọng. Gãy tay gãy chân được cho là chấn thương nhẹ. Tôi muốn biết tình hình sức
khoẻ của cậu ta, cảm sốt nhức đầu tôi cũng muốn biết. Làm phiền y sư, cô có thể gọi cho tôi hoặc chí ít là nhắn một tin nhắn cũng được nếu cậu
ấy có đến xin cô thuốc bất kể là việc gì, hãy báo cho tôi, tôi sẽ hậu tạ chu đáo."
Lý Yên ngừng động tác, nghĩ thầm: Tên này đang quan tâm một đứa trẻ hay
sao? Hay người nhà gã bị thiểu năng? Có bệnh thì đi lính làm gì?
Nghĩ đến đây có ngẩn đầu lên nhìn thử tên dở hơi nào sáng sớm đã đến làm phiền cô.
Đôi mắt long lanh ngập đầy hình ảnh nam nhân đó.
Vài giây lại cúi đầu lật lật hồ sơ, không để lộ bất kì cảm xúc nào, cô nói: "Được. Để lại số điện thoại và đi đi."
"Cô còn chưa biết tôi muốn hỏi tình hình của ai mà?" - Cố Hải có phần hơi ngạc nhiên.
Lý Yên xoay xoay nắp bút trong tay, chần chừ ngẩn đầu lên lần nữa, nhìn thẳng vào Cố Hải:
"Anh muốn biết tình hình của ai?"
"Bạch Thượng Tá. Bạch Lạc Nhân. Bất kể khi nào cậu ấy đến đây tìm cô xin thuốc chữa bệnh cho bản thân, hoặc triệu chứng khó chịu nào trong cơ
thể, phiền cô báo cho tôi biết càng sớm càng tốt. Cậu ấy rất cứng đầu,
sinh bệnh sẽ không nói với tôi, âm thầm chịu đựng. Lâu ngày dài tháng sẽ trở nên cực kì nghiêm trọng. Y sư nhận lời giúp đỡ, Cố Hải vạn lần cảm
kích." - Cố Hải kĩ lưỡng dặn dò trong lúc viết lại số điện thoại.Lý Yên
không nhìn hắn nữa, cầm lấy mảnh giấy đặt trên bàn: "Xem như anh nợ tôi
một ân huệ. Lý Yên này sẽ tìm anh đòi nó khi cần thiết."
"Thì ra cô họ Lý. Đương nhiên, Cố Hải tôi là người rất sòng phẳng, nợ cô chính là nợ cô, bất kể lúc nào cô cần cứ tìm tôi, những việc trong tầm
tay và không trái với lương tâm, tôi nhất định sẽ khiến cô toại nguyện.
Một lần nữa, cám ơn Lý y sư đã giúp đỡ."
Cố Hải cười thầm không ngờ nữ nhân dễ đối phó hơn cả nam nhân. Nhan sắc của hắn vẫn còn dùng được.
Cố Hải rời khỏi trạm y tế tiến về phòng tham mưu, mọi người vẫn đang bàn bạc chưa xong, hắn đành đứng ngoài cửa chờ đợi.
Nửa tiếng sau, Bạch Lạc Nhân bước ra, nhìn thấy Cố Hải ngồi ở băng ghế
trước cửa phòng. Phát hiện Bạch Lạc Nhân, Cố Hải sốt ruột đứng dậy: "Bảo bối, sao rồi? Cậu sẽ tham chiến chứ?"
Bạch Lạc Nhân có chút chần chừ nhưng vẫn gật đầu.
Cố Hải biểu tình tối sầm cúi đầu nhìn mặt đất, hắn không giấu được nỗi lo lắng, bối rối không biết phải hỏi gì thêm nữa.
Bạch Lạc Nhân vốn định trấn an, nhưng chưa kịp thì đã bị Cố Hải nắm cổ tay lôi đi, cậu bất ngờ hỏi: "Kéo tôi đi đâu vậy?"
"Đi ký giấy cam kết với tôi." - Cố Hẳn dứt khoác trả lời.
Bạch Lạc Nhân vẫn chưa hiểu ra vấn đề nhưng sự gấp rút của Cố Hải cũng
cuốn cậu theo, đến phòng tư liệu hội ngộ A Trương, Cố Hải lên tiếng
trước:
"A Trương, mang tờ giấy đến đây."
Sau khi nhìn thấy nó, Bạch Lạc Nhân liền hiểu ra tên này gấp rút là vì
chuyện cam kết báo về gia đình. Cầm lên đọc lướt qua, Bạch Lạc Nhân chau mày:
"Chấn thương nhẹ? Chỉ mới chấn thương nhẹ đã báo về. Cậu có thấy hơi
không đáng không? Lúc đó cậu đang công tác nơi khác thì sao? Tôi sẽ ký
nhưng chuyển sang chấn thương nặng đi."
Cố Hải đanh mặt nhìn nam nhân cứng đầu: "Cậu ký hay không ký? Ký tôi sẽ
để cậu tham chiến. Không ký tôi lập tức thay đồ leo lên máy bay tham
chiến cùng cậu. Chỉ có ở cạnh nhau 24/24 tôi mới không cần cậu ký cái
thứ quái quỉ này."
Bạch Lạc Nhân nhăn nhó nhìn Cố Thái Quá, không tình nguyện ký tên vào tờ cam kết.
Cố Hải ngay lập tức xé rách tờ cam kết cũ, lên mặt nói với A Trương:
"Nhanh thay thế vào cho tôi. Lần sau có việc gì của cậu ấy các người
không báo về thì tôi sẽ lên đây phá nát cái văn phòng này. Cậu liệu hồn
mà làm."
Nói xong xoay người nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân kéo đi: "Ra ngoài nói tôi nghe cụ thể đang gặp tình huống gì?"
Kéo đến một băng ghế, Bạch Lạc Nhân khó chịu cằn nhằn: "Cậu đừng kéo, cổ tay tôi đau rồi đây, từ từ tôi sẽ nói. Chuyện gì cũng hấp tấp vội
vàng."
"Con mẹ nó cậu sắp bị tung lên trời đối diện với súng ống đạn dược bảo
tôi bình tĩnh? Được. Cậu ở nhà đi, tôi tham chiến thay cậu. Lái máy bay, điều này tôi đã từng tiếp xúc qua, cùng lắm là lao xuống vực thẳm hay
vách núi gì đó, tan xác thôi. Cậu không cần lo lắng, cứ bình tĩnh ở nhà
mà đợi."Nói xong Cố Hải cực kì khó chịu ngồi phịch xuống ghế, hai bàn
tay đan vào nhào chống lên gối, hắn lo lắng vì hắn quan tâm, nhưng Bạch
Lạc Nhân lại vì thế cảm thấy khó chịu nên trong lòng Cố Hải lại thêm
chua xót.
Bạch Lạc Nhân không phải là không hiểu cho hắn, nhưng cái kiểu gấp rút
ngông cuồng kéo cậu đi từ chổ này đến chổ kia khiến cậu không kịp định
thần kết quả là do bản năng phản kháng một chút.
Lúc này cả hai yên lặng cũng được tầm một phút, Bạch Lạc Nhân tiến đến
bên Cố Hải, không ngồi cạnh mà đứng trước mặt hắn dùng tay xoa xoa tóc,
ôn nhu nói:
"Máy bay địch tấn công từ phía Bắc, trong thời gian chúng ta bay về mọi
người đã xử lý được ổn thoã một phần rồi, tôi ra chiến tuyến chỉ để
phòng bị đợt tiếp đến có tập kích, nếu địch yên phận rút lui tôi cũng
không cần làm gì. Cậu lo lắng tôi biết, nhưng với kinh nghiệm hiện tại
tôi tin mình có thể ứng phó. Hãy về nhà đợi tôi, cậu còn có công việc.
Hãy để tôi làm tốt trách nhiệm của mình."
Cơ mặt Cố Hải giãn ra một ít, nhìn người thương sắp lao thân vào nguy
hiểm thì lòng nóng ran không thôi, đưa tay ôm lấy thân thể Bạch Lạc
Nhân, má áp vào cơ bụng cậu. Rất lâu sau khi hít thở mùi cơ thể quen
thuộc này mới quyến luyến tách ra:
"Tôi về. Cậu an tâm đi đi."
Nói rồi Cố Hải đứng lên, nhắm môi Bạch Lạc Nhân mà hôn một cái, nụ hôn
không thể kéo dài vì đây là giữa chốn doanh trại, nhưng đích thị là một
nụ hôn sâu lắng nồng đượm quan tâm chân ái.
Bạch Lạc Nhân nhìn theo bóng lưng Cố Hải, cậu hiểu nam nhân này đã vì
cậu mà kiềm chế rất nhiều, không làu bàu dây dưa khiến cậu khó xử, dứt
khoác rời đi để cậu yên tâm công tác.
Một nụ cười dưới nắng ban mai. Bạch Lạc Nhân cười những năm tháng viên mãn nhất đời mình.
—————————————
Cố Hải thật không biết làm sao trải qua, hắn cứ cách nửa tiếng là gọi
đến doanh trại một lần, vì trong lúc tham gia chiến đấu mọi người phải
tắt hết thiết bị di động, Cố Hải hết cách đành làm phiền A Trương.
"A Trương cậu nói xem, tình hình thế nào rồi?"
A Trương ôm đầu: "Cố Hải à, cậu rãnh rỗi lắm phải không? Sao không đi lo cho công ty đi, Bạch Lạc Nhân đã lên phi cơ xuất phát ra tiền tuyến
rồi, tạm thời chưa có tin tức gì. Mà tôi cũng lấy làm lạ, việc Bạch Lạc
Nhân đang công tác đáng lẽ cậu phải quen rồi chứ. Nhiệm vụ đương nhiên
có, súng đạn phải đương đầu, tại sao tới tận bây giờ vẫn đứng ngồi không yên? Thật mất mặt nam tử hán."
"Cậu đói đòn à? Dám ăn nói kiểu đó với tôi. Con mẹ nó quăng vợ cậu vào
đám bom mìn xem cậu còn đứng cười nổi không?" - Cố Hải bực tức nói.
"Nhưng Bạch Lạc Nhân hoạt động quân đội nhiều năm rồi. Cậu vẫn chưa chịu yên sao?" - A Trương chống đối.
Tình cảm của Cố Hải đối với Bạch Lạc Nhân là vô biên vô tận, đừng nói
đến chuyện nhiều năm hay không nhiều năm, cũng đừng nói đến xông pha sa
trường một lần hay trăm nghìn lần, chỉ một cái hắt hơi của Bạch Lạc Nhân cũng đủ làm Cố Hải suốt ruột lắm rồi.
"Mặc kệ tôi. Tôi vẫn cứ chưa chịu yên đó thì làm sao? Cậu khôn hồn có
chuyện gì lập tức báo cáo với tôi, còn bằng không có sơ xuất gì tôi sẽ
khiến cậu sống không bằng chết."
"Có cần khoa trương vậy không?" - A Trương nghi hoặc hỏi lại nhưng trong lòng vẫn hơi e sợ.
Cố Hải hất mặt nhấn giọng: "Cậu cứ thử biết chuyện không báo đi, rồi sẽ hiểu Cố Hải tôi có khoa trương hay không."
A Trương nuốt nước bọt: "Được rồi, tôi sợ cậu. Có vấn đề gì tôi sẽ gọi ngay cho."
Sau khi cúp điện thoại của A Trương thì Cố Hải cũng yên tâm phần nào vì
đã có người chịu trách nhiệm thông báo tin tức, hắn chuyên tâm vào công
việc.
Thật ra công ty cũng bận rộn lắm, bên Thâm Quyến chưa ổn định, đang ở
bước khởi đầu, trăm công nghìn việc cần giải quyết, Cố Hải thoáng một
lúc đã làm đến 6h chiều.
Nhìn trời nhá nhem tối, lòng hắn lại nhói một cơn, nhớ giờ này tan ca về nhà, Cố Hải đã có thể gặp Bạch Lạc Nhân nóng bỏng đứng dưới vòi sen tắm rửa, ôm cậu ta làm vài hiệp rồi quấn quít ra ăn cơm. Cuộc sống hai
người tháng trước còn trôi qua rất êm đềm, nay lại phải chia cách vì
nhiệm vụ quốc gia gì đó.
Nghĩ đến đây Cố Hải nhịn không được móc điện thoại gọi cho A Trương,
chưa kịp gọi đã thấy tin nhắn từ một số rất lạ. Mở ra đọc nội dung:
"Tôi là Lý Yên. Bạch Lạc Nhân mất tích."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT