"Câu được nhiều cá như vậy tối nay không mới tôi ở nhà cậu ăn một bữa hay sao?" Cố Hải không đợi mời liền hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhớ tới bà nội Bạch hỏi chuyện, ngay tức khắc từ chối,"Chờ cá hầm xong, tôi mang cho cậu hai miếng, cậu cứ ở nhà chờ đi."
Cố Hải nhớ tới nhà mình, trong lòng run lên một cái. Cái này không được! Đó cũng không phải nhà của mình! Nếu như Bạch Lạc Nhân thật sự đến, không lộ mới là lạ!
"Đến nhà cậu ăn một bữa cơm thì làm sao hả?" Lông mày Cố Hải nhéo lại điệu bộ như hăm doạ,"Theo lý mà nói, cậu nên chủ động mời tôi đến mới đúng, lại còn để tôi nhắc nhở cậu, sao có thể không hiểu chuyện vậy hả?" (Không phải người ta không hiểu chuyện mà là cậu mặt dày...)
"Tôi cứ không hiểu chuyện như vậy đấy." Bạch Lạc Nhân giật lấy thùng nước trong tay Cố Hải,"Nếu cậu muốn ăn thì về nhà đợi, không muốn ăn thì thôi."
Cố Hải vừa nghe chữ 'nhà' liền lạnh cả người.
Bạch Hán Kỳ đã trở về, đang loay hoay trồng hai cái cây mới ở cổng, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải về nhà, mặt mày lộ ra vài phần vui vẻ. Đặc biệt khi nhìn rõ Cố Hải nụ cười trên mặt còn tươi hơn rất nhiều.
"Chú!" Cố Hải cố gắng chào rất thân thiết.
Bạch Hán Kỳ trả lời cũng rất vui vẻ, tay vỗ lên vai Cố Hải, vừa định nói hai câu khách khí, sắc mặt liền thay đổi,"Áo cháu sao lại ướt thế này? Đi, vào, vào đây, nhanh vào trong nhà thay quần áo đi."
Bạch Lạc Nhân chắn trước mặt Cố Hải và Bạch Hán Kỳ, trên mặt khí lạnh tỏa ra bốn phía,"Ba, chúng ta nào có thừa quần áo khô cho cậu ta thay hả?"
"Sao lại không có?.... BA vừa mới mua hai bộ mới, cứ để cậu ấy thay trước đã."
Sớm không mua, muộn không mua, tại sao lại mua đúng lúc này...... Bạch Lạc Nhân trợn mắt, thật sự cậu không muốn để cho Cố Hải vào phòng mình.
"Chú, nếu không phiền cháu tắm nhờ nhà chú được không ạ? Toàn thân cháu toàn là nước bùn, quần áo mặc trên người cháu cũng bẩn hết rồi."
"Cậu vừa phải thôi!" Mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ nguy hiểm.
Bạch Hán Kỳ thì ngược lại vẻ mặt rất vui vẻ,"Được được, Vậy mở nước nhé? Mở nước để cho Lạc Nhân cùng cháu tắm luôn một thể."
"Vậy thì quá tốt rồi ạ."Cố Hải có vẻ đắc ý, cười đến nước miếng chảy cả ra bên mép lăn qua cằm rồi rơi xuống mặt đất. (Dâm)
"Tốt cái gì mà tốt?" Bạch Lạc Nhân rống lên,"Nhà mình ngay cả phòng vệ sinh hẳn hoi còn không có, tắm ngoài trời, vòi nước rất chậm, cậu ấy làm sao mà tắm được?"
"Có thể tắm mà!" Vẻ mặt của Cố Hải rất độ lượng,"Nhà cậu còn tốt chán còn có vải mưa quây thành cái lều, nhà tôi phải tắm ngoài trời hoàn toàn không có gì mà che, mùa hè thì trực tiếp dùng vòi nước để tắm, ngay cả nước nóng cũng không có."
Bạch Hán Kỳ cười ha ha, "Nhà chú nước nóng rất nhiều, tha hồ mà dùng."
Hai người người này.........Được rồi! Bạch Lạc Nhân âm thầm cắn răng, đen mặt vào nhà dọn dẹp đồ đạc.
Trước đây nhà không có người tới chơi, chưa bao giờ biết trong nhà lại bừa bộn như vậy. Bạch Lạc Nhân đang dọn dẹp đột nhiên nghe tiếng Cố Hải gọi,"Bạch Lạc Nhân, làm sao để mở nước nóng hả?" (Cố ý, dâm vãi dương vật ~)
Bạch Lạc Nhân giả vờ không nghe thấy.
Một lát sau, Bạch Hán Kỳ hổn hển đi vào nhà, oán trách Bạch Lạc Nhân,"Con còn không mau ra chỉ cậu ấy đi à! Sao lại không hiểu chuyện như vậy?"
Bạch Lạc Nhân buồn bã thở ra một hơi, trực tiếp đi tới lều tắm, đột nhiên vén rèm lên, Cố Hải đã cởi trần truồng ra rồi, vóc người kiêu ngạo khí phách hiên ngang cứ như vậy biểu diễn trước mặt Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân thật muốn đạp một cái lên cặp mông rắn chắc kia.
"Ngay cả nước cậu cũng không biết mở, còn gấp gáp cởi quần áo như thế làm gì?" (Ý đồ câu dẫn đấy.. )
Cố Hải nhẹ nhàng túm cổ áo của Bạch Lạc Nhân, tay khẽ động liền cởi ra ba cúc áo.
"Cùng tắm đi! Cậu nhìn ống quần cậu kìa, lấm lem hết cả rồi, không khó chịu hay sao?"
"Cám ơn lòng tốt của cậu!" Bạch Lạc Nhân cắn răng vỗ vỗ vai trơn bóng của Cố Hải, sau đó dùng đầu gối thúc vào bụng Cố Hải một cái, miệng phun ra một câu,"Bản thân cậu tự tắm đi!"
Cố Hải vẫn còn cười tủm tỉm,"Bạch Lạc Nhân, cậu quá dâm."
Đáng lẽ Bạch Lạc Nhân đã xoay người đi, nghe Cố Hải nói lại quay lại, Cố Hải nhìn thấy động tác của của cậu, theo bản năng che bộ vị trọng yếu của mình.
"Phản ứng rất nhanh!" Bạch Lạc Nhân lạnh mặt.
Cố Hải thu hồi nụ cười, nghiêm trang quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi,"Nhà cậu lấy vải nhựa quây thành nhà tắm thế này, từ bên ngoài đều có thể nhìn xuyên qua thấy cả người, cậu không sợ người ngoài thấy hả?"
"Nhà chúng tôi làm gì có ai vào, đặc biệt là phụ nữ, cậu cứ thoải mái mà tắm rửa đi, truồng chạy chạy ra sân cũng không ai quản cậu."
"Bạch Hán Kỳ, có nhà không?" Bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm dịu dàng của thím Trâu.
Bạch Lạc Nhân,"......"
"Fuck!" Động tác của Cố Hải cứng đờ, "Không phải cậu nói không ai đến hay sao? Đùa tôi à?"
Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,"Tốt nhất cậu đàng hoàng một chút coi, làm tôi bực, tôi lập tức đem bật lửa đốt cái đống ny lon này."
"....."
Thím Trâu nhìn thấy thùng cá, ánh mắt ngay lập tức sáng lên,"Mua cá bao giờ thế?"
"Câu ạ." Bạch Lạc Nhân cười ha hả,"Thím à, biếu thím hai con, thím giúp cháu hầm đi ạ, cháu sợ để cho ba cháu làm lại làm hỏng hết."
"Ha ha ha...." Thím Trâu cười rất lớn tiếng,"Xem xem, thằng nhóc này thật biết nói chuyện, để thím hầm cho nhà cháu, chín sẽ bưng qua cho cháu ngay."
Bạch Hán Kỳ đi ra, vội vàng ngăn cản thím Trâu,"Đừng mà! Thật không nên mà! Thím lấy hai con, còn dư lại một con tôi hầm sao được!"
Thím Trâu cười cười không lên tiếng, xách theo thùng vòng qua người Bạch Hán Kỳ tiếp tục đi ra cửa.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Bạch Hán Kỳ lại muốn diễn trò, trực tiếp níu ông ta lại nghiêm chỉnh nói,"Con nói cho ba này....Hôm nay Cố Hải nói muốn ở nhà chúng ta ăn cơm, ba nấu cơm cả nhà đều không nuốt được, nói cái gì mà làm vừa lòng cậu ta."
"Con... cái thằng nhóc này sao lại vậy hả?" Bạch Hán Kỳ cau mày,"Cá là hai người các con câu, dựa vào cái gì lại không cho người ta ăn?"
"Không phải là không cho cậu ta ăn, mà là muốn mang đến nhà cậu ta." Ánh mắt Bạch Lạc Nhân chuyển sang gian phòng ông bà nội, ý bảo Bạch Hán Kỳ,"Cũng không thể để cho cậu ta nhìn chúng ta mà chê cười mà!"
Bạch Hán Kỳ ngay lập tức hiểu vấn đề, gật đầu bảo đảm,"Yên tâm đi, tuyệt đối không giữ cậu ấy lại."
Lúc này Cố Hải đã tắm rửa xong liền đi ra, Bạch Lạc Nhân lại cầm quần áo đi vào.
"Chú, ai trồng hoa đây ạ?"
"À, Tiểu Bạch trồng đó, đẹp không?"
"Đẹp, cháu hái một bông được không?"
"Hái đi, thích hai bao nhiêu thì hái."
Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa xé tấm ny lon ra! Hơn nửa năm, tổng cộng chỉ có nở vài bông hoa thôi mà! ! !
"Chú, buổi tối cháu ở nhà mình ăn cơm, chú xem có được không ạ?" (Mặt dày thần chưởng)
Bên ngoài một trận trầm mặc, Bạch Lạc Nhân đem khóa vòi nước lại, tóc còn ướt trên vẫn còn có bọt xà bông, dựng thẳng đôi tai lên nghe ngóng.
"Được mà!" Một trận tiếng cười vui vẻ,"Cháu muốn về chú cũng không cho cháu về đó! Ở lại ăn đi, ăn lo hãy về! Ha ha ha...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT