Bạch Lạc Nhân sau khi cúp máy của Cố Hải thì đi đến trả điện thoại cho đại thúc rồi quay trở vào nhà.
Cậu trực tiếp hướng thẳng phòng ngủ, trèo lên giường đắp chăn. Từ hôm
xảy ra chuyện, cậu chưa từng vào đây, nói đúng hơn là không dám vào.
Cố Hải được phép, nhưng Bạch Lạc Nhân thì không. Cậu tự cấm vận bản thân.
Hôm nay đường đột trở lại, lý do cũng chỉ có một:
Cậu biết mình có lỗi.
Nằm trong bệnh viện Bạch Lạc Nhân cực kì cô đơn. Xung quanh là các bệnh
nhân khác được người nhà ra vào thăm hỏi, chăm sóc tận tình, cậu thì chỉ có một mình, nằm yên một chổ lại càng không thú vị. Cho nên nhàn rỗi
mang chuyện ra mà nghĩ.
Bạch Lạc Nhân bình tĩnh suy ngẫm mọi việc, cậu biết nếu cứ thế này, Cố
Hải rồi cũng sẽ tìm cậu về, nhưng gúc mắt mãi mãi vẫn ở đó, không thể
nào hoá giải được. Quan hệ bây giờ của hai người, không nên dùng tính
cách của quá khứ để giải quyết mâu thuẫn. Nếu cứ không nhường nhịn lẫn
nhau, thì chẳng có bao giờ lâu dài. Điển hình như bậc phụ mẫu hai bên đã là nhân chứng sống.
Cũng đã đến lúc phải nhượng bộ, cũng không đúng lắm nếu dùng từ "nhượng
bộ" ở đây, vì thật ra Bạch Lạc Nhân có lỗi không thể chối cãi được. Cậu
sẽ về để nói rõ, còn việc có hàn gắn hay không thái độ của đối phương
trực tiếp trả lời.
Thật may Cố Hải biểu hiện tốt, hắn đương nhiên là cần vợ hơn cần sĩ
diện, biết cậu quay về hắn sống chết nhào ra đường bắt taxi khiến Bạch
Lạc Nhân một phen thấm thía tình cảnh đối mặt với an nguy của Đại Hải
một lần nữa.
Cậu sợ. Giây phút đó tim cậu đập nhanh không ngừng. Nếu Cố Hải xảy ra
chuyện, suốt đời này Bạch Lạc Nhân sẽ không cho phép bản thân sống vui
vẻ.
Bây giờ mọi thứ bình yên, cậu bãi bỏ lệnh cấm do chính mình đặt ra, hiên ngang tiến vào phòng ngủ, nơi chăn gối những ngày qua vì mâu thuẫn của
hai người mà trở nên hiu quạnh.
Bạch Lạc Nhân nằm qua phía của Cố Hải, đưa mặt vùi vào gối hít thở. Mùi
hương của hắn vẫn thoang thoảng còn đây, Bạch Lạc Nhân vì mùi hương đó
quyến luyến không rời rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
————————————
Cố Hải sau khi nói chuyện với Bạch Lạc Nhân hoàn toàn tĩnh tâm. Phi nhanh về khách sạn với nụ cười không giấu được trên môi.
Hắn đến bên giường đánh thức Đông Triệt: "Đông Triệt. Dậy. Tôi có việc cần bàn."
Đông Triệt cũng vừa mới ngủ, nghe tiếng gọi liền lờ mờ ngồi dậy: "Có chuyện gì gấp vậy?"
"Chúng ta nhanh chóng giải quyết đi, tôi có cách này cậu thấy sao...."
Họ cùng nhau thảo luận đối sách và lên kế hoạch tác chiến đến tận trời
sáng. Đông Triệt vốn không hiểu vì sao Cố Hải hăng hái như vậy, chợt nhớ đến cú điện thoại ban tối. Hoá ra tên này chỉ vì một nụ cười của ái
nhân mà lập tức trở thành sung mãn. Thật lòng cũng mong được một ngày
tận hưởng diễm phúc ấy từ người mình yêu.—————————————
"Bệnh nhân trốn viện??!!"
Lý Yên hơi có chút hoảng trước thông tin vừa nghe.
"Đúng vậy. Lúc sáng chúng tôi đi trực đã không nhìn thấy bệnh nhân Bạch. Đồng phục bệnh nhân vẫn còn ở đây, chắc trước khi đi đã thay ra. Lý y
sư phiền cô tìm cách liên hệ xem bệnh nhân hiện giờ đang ở đâu?" - vị hộ lý trực ban rối rít trình bày vì sợ cấp trên khiển trách.
Lý Yên gọi về cho quân đội xin số điện thoại của Bạch Lạc Nhân, đương
nhiên là gọi không được. Đến khi bản thân cô cũng không biết làm thế nào thì chàng bệnh nhân oái ăm đã lù lù xuất hiện. Mang theo biểu cảm chưa
ngủ đủ giấc bày ra trước mặt cô.
Lúc này Lý Yên mới thở nhẹ một cái, lập tức băng lãnh nhìn Bạch Lạc Nhân:
"Anh đi đâu cả đêm qua tôi không quan tâm, nhưng anh đã vi phạm cam kết, không tuân thủ điều trị. Từ đây về sau, tôi không còn bất cứ trách
nhiệm gì về sức khoẻ của anh nữa. Cả buổi tối không được truyền nước
biển dinh dưỡng, hệ luỵ sau này anh tự mình gánh vác. Tôi đi đây."
Bạch Lạc Nhân trong lòng vốn đã nhẹ như bông, cậu không đoái hoài đến vị y sư đang tức giận bỏ đi kia nữa. Tựa hồ như sau khi gương vỡ hoá lành, cậu biết mình đã có nơi để ỷ lại. Giờ đây, nếu như nói người nào đó
phải chịu trách nhiệm về Bạch Lạc Nhân, thì không ai có tư cách hơn
ngoài Cố Hải.
Lý y sư. Cô cực khổ rồi.
Buổi chiều, Bạch Lạc Nhân gạt Diêm Nhã Tĩnh bảo rằng cậu có công việc ở
Hội Triễn Lãm Di Tích Chiến Tranh, khu vực gần bệnh viện, thành công lấy được tấm thẻ ngân hàng mà không hề bại lộ chuyện cậu nhập viện.
Trở về, công việc đầu tiên Bạch Lạc Nhân ấn vào chiếc nút đỏ.
Nữ hộ lý có mặt: "Thưa ngài không khoẻ chổ nào ạ?"
"Tôi muốn chuyển phòng 1 người, ở đây hơi ồn ào."
"Vâng, tôi sẽ đi kiểm tra lại." - Nữ hộ lý nhẹ nhàng rời khỏi.
Một lúc sau, dáng người từ cửa bước vào, giọng điệu xin lỗi: "Thật ngại, chúng tôi vừa hết phòng 1 người. Ngài có thể chịu đựng một chút không
ạ?"
Bạch Lạc Nhân không phải không thể chịu đựng được, nhưng ngặt nỗi cậu bị chiều riết sinh hư, bây giờ ngủ ở nơi có người lạ hoặc ồn ào náo nhiệt
lại cảm thấy không tự nhiên. Nhất là trong hoàn cảnh bị thương tổn như
thế này, cơ thể đặc biệt nhạy cảm, càng không muốn người người ra vào
nhìn thấy.
"Vậy phòng 2 người thì sao?"
Nữ hộ lý vẫn lắc đầu: "Thật xin lỗi, vì có một đại gia đình tài phiệt đi du lịch đột nhiên bị lật xe, từ nhỏ đến lớn hơn 50 người đều bị thương, họ vừa nhập viện thì chọn hết các phòng thượng hạng, đến khi không đủ
chổ thì dời xuống phòng 2 người. Bệnh viện đang trong tình trạng thiếu
phòng nay càng trở nên khó khăn. Mong ngài thông cảm, khi nào có phòng,
tôi sẽ chuyển ngài đi ngay."
Thảm rồi. Lần này đúng là trời không hề thương cậu.
Bạch Lạc Nhân thở dài một cái, cám ơn nữ hộ lý rồi nhắm mắt hết cách. Có tiền cũng không được yên đây.———————————
Người ta thường nói tâm tình tốt thì làm việc gì cũng suông sẻ hơn. Cố
Hải đêm đó thức trắng bàn kế hoạch, đến sáng sớm đã cùng Đông Triệt chia nhau ra giải quyết. Buổi chiều thì tất cả xem như ổn thoả, chỉ còn vài
chi tiết nhỏ nhặt cần đút lót bôi trơn cho chi cục thuế Cố Hải nhờ Đông
Triệt làm thay, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về tìm vợ bảo bối.
Bạch Lạc Nhân không có điện thoại, Cố Hải nóng ruột muốn gọi báo cho cậu biết hắn sắp về cũng không biết phải làm sao, hết cách đành gọi đến chổ người quen trong quân đội.
"XUẤT - DOANH - NHẬP - VIỆN"
4 chữ này như cung tên đi xuyên qua đầu Cố Hải.
"Cậu nói gì? Nhập viện? Bạch Lạc Nhân bị gì lại nhập viện?"
Cậu quân nhân là người quen nên cũng không giấu diếm gì Cố Hải: "Tôi
tưởng cậu đã biết. Bạch Thượng Tá không cho phép báo về gia đình sao?
Tôi nghe nói lần đó Bạch Thượng Tá ngã quỵ bất tỉnh phải đưa đến trạm y
tế, sau đó được lệnh xuất doanh vì bệnh tình vượt quá cơ sở kĩ thuật
trong doanh trại."
Nhưng hôm qua rõ ràng Bạch Lạc Nhân ở nhà.... Tại sao lại là nhập viện?
Cố Hải một lần nữa hỏi rõ: "Cậu chắc chứ? Hôm qua cậu ấy có đến doanh
trại không?"
"Cậu bị ấm đầu à? Bạch Thượng Tá nhà cậu được đưa đi nhập viên từ 2 hôm
trước, hôm qua làm gì có mặt ở đây? Tôi nghĩ chắc anh ấy không muốn cậu
lo lắng nên không nói đấy thôi."
Nghe qua lời lẽ của người kia thì khá chân thật, với cả anh ta cũng
không lý do gì phải gạt Cố Hải. Lúc này, Cố Hải rối đến mức không biết
phải bắt đầu từ đâu, một phần giận, một phần lo lắng, đờ đẫn một chút
liền đứng dậy hướng thẳng sân bay, chỉ để lại một lời nhắn cho Đông
Triệt:
"Tôi về nhà. Cậu giải quyết chuyện còn lại giúp tôi, sau khi hoàn tất
hãy mang đồ đạc của tôi quay về Hải Nhân, tuyệt đối không được đi Thiên
Tân. Mà chắc cậu cũng không có ý định đi."
Đông Triệt mỉm cười.
————————————
Cố Hải đáp máy bay cũng đã hơn 1 giờ đêm. Bắt taxi đến thẳng bệnh viện
mà lúc sáng được người quen cung cấp. Hắn không thể chờ đợi thêm một giờ một phút nào nữa.
Nhân tử, tốt nhất cậu đừng để tôi nhìn thấy cậu quá thê thảm...
Cố Hải lo lắng đến mức muốn thành bão rồi, vừa đến bệnh viện thì xông
vào hỏi lễ tân: "Bạch Lạc Nhân ở đâu? Tôi muốn hỏi bệnh nhân Bạch Lạc
Nhân."
Cô lễ tân trực ca đêm bị Cố Hải làm giật cả mình, muốn chợp mắt một chút cũng không yên: "Anh bình tĩnh đợi tôi một chút, tôi sẽ tra danh sách
cho anh."
"Cô nhanh nhanh giúp tôi." - nam nhân như đứng trên đống lửa
"Bạch Lạc Nhân ở phòng 623. Nhưng anh vui lòng bình tĩnh, vì các bệnh
nhân cùng phòng còn phải ngủ, tình trạng của anh bây giờ tôi cảm thấy
không được ổn cho lắm. Anh có cần ngồi nghỉ một lát không?" - nhân viên
lễ tân lo lắng.
Cố Hải bất ngờ nhăn mặt: "Cô nói gì? Bệnh nhân cùng phòng? Cậu ấy nằm cùng với ai?"
"Đó là phòng phổ thông 8 người một phòng..."
Cô gái chưa kịp nói hết người đã không kiên nhẫn rời đi.
Chạy thật nhanh, hơi thở gấp rút, Nhân tử.... Nhân tử....
Đến nơi, đẩy nhẹ cửa phòng, đưa mắt dò tìm vị trí của Bạch Lạc Nhân, mất vài giây cũng nhìn thấy được.
Thân thể cường tráng kia nằm gọn ghẽ trên chiếc giường bệnh nhỏ hẹp đặt
sát vách phòng vệ sinh. Mạch ở cổ tay bị gắn kim tiêm nối với thiết bị
truyền nước biển, rướm một ít máu thấm ra bề mặt ngoài của bông băng.
Nhợt nhạt, xanh xao.
Tiếng nói không thành lời, âm thanh run run khó có thể nghe rõ. Nhưng
Bạch Lạc Nhân vô cùng mẫn cảm, biết có người chạm vào mình lập tức thu
tay lại, nặng nề mở mắt, hình bóng quen thuộc dần hiện ra như một ảo ảnh ấm áp, tựa thật, tựa mơ.....
"Đại Hải"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT