Cảm thấy buồn chán, Bạch Lạc Nhân ra ngoài tản bộ một vòng, tình cờ để
cậu bắt gặp Cố Hải và Diêm Nhã Tĩnh đang ăn cơm tối tại nhà hàng.
Hắn đang trả thù cậu?
Lúc này, Bạch Lạc Nhân một chút tức giận cũng không có. Chỉ còn thất vọng.
Từ trước đến giờ, Cố Hải không lần nào trả đũa Bạch Lạc Nhân. Mặc cho
cậu lầm lỗi gì hay giận nhau long trời lỡ đất, hắn vẫn sẽ tự đau khổ một mình rồi chạy đi tìm cậu. Lần này hắn cố tình nói dối là đi gặp đối
tác, quay lưng lại chạy đến ăn cơm cùng Diêm Nhã Tĩnh.
Bạch Lạc Nhân không còn biết làm gì hơn là quay trở về nhà.
Thu dọn đồ đạc.
Lập tức rời khỏi.
Cậu biết Cố Hải rất nhẫn tâm. Nhưng không ngờ hắn có ngày cũng sẽ nhẫn tâm với cậu.
—————————
Cố Hải về nhà, nhìn thoáng qua không thấy Bạch Lạc Nhân đâu. Ra ngoài
sân vườn nhìn khắp cũng không thấy, hắn còn hoảng đến nỗi tìm dưới chân
ghế, bình hoa.
Cuối cùng vẫn không tìm được. Trong lòng nghĩ thầm có lẽ Bạch Lạc Nhân ra ngoài mua vật dụng sẽ về nhanh thôi.
Cố Hải trở lại bàn làm việc, chăm chú xem xét tài liệu hôm nay, mặt khác cũng là đang đợi Bạch Lạc Nhân.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhìn đồng hồ cũng 12h đêm rồi, vẫn không
thấy người về. Cố Hải đành tin rằng hôm nay Bạch Lạc Nhân sẽ ở ngoài
ngủ.
Càng nghĩ càng rối, hắn không biết mình có phải là quá đáng lắm không?
Lần này là do Bạch Lạc Nhân làm lỗi nên thái độ có chút khoan nhượng,
hắn được đằng chân lân đằng đầu khiến cậu tức giân?
Nhưng chính Bạch Lạc Nhân tự gây ra chuyện, Cố Hải có chút biểu hiện
lạnh nhạt thì có gì không hợp tình? Không lẽ nhìn thấy cảnh tượng đó hắn phải cười xoà ôm cậu trở về yêu thương?
Cuối cùng, Cố Hải vẫn chưa chịu để bản thân khuất phục, dứt khoác về phòng thay đồ đi ngủ.
Lúc mở cửa tủ quần áo, không khỏi bất ngờ, đồ đạc của Bạch Lạc Nhân đều đã biến mất toàn bộ, kể cả vali cũng không thấy.
Bạch Lạc Nhân bỏ nhà ra đi?
Cố Hải ngồi phịch xuống giường, đầu óc quay cuồng vô định: Tại sao? Tại
sao lại thành ra như vậy? Cậu ấy là làm lỗi, bây giờ bỏ nhà ra đi? Cậu
ấy định đến với Thạch Tuệ thật? Bỏ rơi mình? Hay là ban đầu mình đã
trách lầm Nhân tử? Cậu ấy nhượng bộ suốt mấy ngày nay song mình vẫn lạnh nhạt nên chịu đựng không được nữa? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Cố Hải giờ đây bắt đầu sợ, hắn làm gì có khả năng đối xử tệ bạc với nam
nhân tổ tông nhà hắn, quá lắm thì cũng đã cắn răng chịu đựng vài ngày
rồi.
Thôi thì bây giờ cậu trở về đi, tôi nguyện ý quên hết mọi chuyện cũng được nữa.
Cố Hải lật đật tìm điện thoại gọi cho Bạch Lạc Nhân, bất giác cầm được
một chiếc điện thoại không phải của hắn.Bạch Lạc Nhân đi vội nên để quên điện thoại ở nhà.
———————————
Bạch Lạc Nhân không lái xe mà trực tiếp đến bến xe bus, quyết một đi không trở về nên không cần mang theo xe.
Kí túc xá quân đội.
Bạch Lạc Nhân dọn dẹp một chút cũng đã 12h giờ khuya. Căn bản cậu không
phải người khéo léo việc lặt vặt nên cứ thế ở bừa dù căn phòng hiện tại
nhiều chổ vẫn còn bám bụi mảng to.
Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, cứng ngắt, thật sự có chút nhớ hương vị chăn êm nệm ấm ở nhà.
Chỉ trách cậu không có số hưởng phúc dài lâu.
Bạch Lạc Nhân thở dài trằn trọc.
Đêm nay cậu lại không ngủ.
————————————
Cố Hải cũng vậy.
Hắn đánh liều gọi cho Bạch Hán Kỳ lúc giữa đêm chỉ để hỏi xem Bạch Lạc
Nhân có về đó không? Bạch Hán Kỳ đương nhiên là trước đó không biết
chuyện gì nhưng sau cuộc điện thoại thì có thể hiểu hai cậu nhóc này là
đang cãi nhau. Chuyện lớp trẻ ông cũng không mảy may để tâm lắm. Ngáp
một cái rồi tiếp tục ngủ.
Cố Hải đi đi lại lại trong nhà rất lâu mới lấy đủ can đảm cầm điện thoại của Bạch Lạc Nhân, tìm số gọi cho người con gái đó.
Thạch Tuệ thanh âm mệt mỏi: "Alo."
"Bạch Lạc Nhân..... có ở chổ cô không? - Cố Hải có đôi phần đắn đo. Điều này giống như hắn đang đi nhận thua với tình địch. Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ nhiều, hắn muốn tìm thấy cậu.
Thạch Tuệ lúc này mới biết Bạch Lạc Nhân đã bỏ nhà đi, quả thật là một
tia sáng xuyên đêm tối. Cô trấn tĩnh tinh thần chậm rãi đánh đòn quyết
định:
"Điều đó đã không còn liên quan đến anh nữa. Anh vẫn chưa ngộ ra sao Cố
Hải? Bao nhiêu năm rồi, chỉ cần tôi xuất hiện đều sẽ ảnh hưởng đến mối
quan hệ của hai người. Giờ đây, tôi có chán ghét trả Bạch Lạc Nhân về
với anh, thì sau này tôi xuất hiện thêm lần nữa anh ấy cũng lại bỏ rơi
anh mà thôi. Để triệt để gỡ bỏ hậu hoạ, chi bằng anh nên cân nhắc làm
sao khiến tôi biến mất mãi mãi trên thế gian này đi. Ngày nào tôi còn
sống, ngày đó trái tim của Bạch Lạc Nhân vẫn nằm trong tay tôi."
Cố Hải siết tay nắm: "Cám ơn đã chỉ lối tôi đi."
Điện thoại ngắt tín hiệu. Hắn dùng hết sức bình sinh giáng thứ đang cầm trên tay xuống nền đất. Vỡ tan tành.
Cố Hải giận run cả người, hắn bây giờ đang trở thành bộ dạng gì đây!!!!! Sát khí toả ra không khác gì muốn giết chết Thạch Tuệ. Thực tâm Cố Hải
đã từng xẹt qua tia ý nghĩ đó.
Sau một hồi, hắn lấy lại đươc bình tĩnh, suy ngẫm những lời nói của
Thạch Tuệ. Cố Hải bây giờ đã hiểu, giữ được thân xác nhưng không giữ
được trái tim thì cũng chẳng bao giờ trọn vẹn. Bằng chứng là đã nhiều
năm như vậy rồi, Bạch Lạc Nhân vẫn một lần nữa rơi vào vòng vây của
người con gái đó.
Mở cửa bước ra vườn, hắn ngồi tại nơi vợ bảo bối của hắn 2 hôm trước đã
ngồi. Chịu đựng gió lạnh sương đêm. Về phần những người bị đau lòng hay
chết tâm, họ thường chọn cách đối đầu với tình cảnh khắc nghiệt để chi?
Để xem, so với cái lạnh của thiên nhiên thì miền giá lạnh trong tim họ
lợi hại hơn bao nhiêu lần!
Nhân Tử, thật sự cậu yêu tôi bao nhiêu?
—————————
Bạch Lạc Nhân do không ngủ được nên đã đi thị sát vòng quanh, bắt gặp
các lính canh lén lút trò chuyện về cảnh đời của họ, cậu cũng không muốn phá đám, tiện thể hút điếu thuốc quên sầu.
Quân nhân A: "Người yêu của tôi rất kì lạ, lúc nào cô ấy cũng lạnh lùng, không nói, cử chỉ yêu thương cũng không thể hiện. Tôi đã chịu đựng 2
năm rồi, cô ấy vẫn cứ như vậy với tôi."
Quân nhân B: "Vậy thì phân khai đi. Như thế quen nhau làm gì?!"
Quân nhân A lập tức lắc đầu: "Tôi sẽ không chia tay. Tôi quen ai cũng
không chia tay trước. Vì tôi sợ nếu ta vì chuyện gì đó mà vội vàng chia
tay nhau, sau này ngộ ra tất cả đều là hiểu lầm, hoặc việc đó vốn dĩ có
thể cứu vãn, khi ấy đã vĩnh viễn mất đi người tốt, hối hận không kịp."
"Vậy cậu toàn bị đá đúng không?"
"Đúng. Ít nhất lúc đó tôi biết, họ là vì hết tình cảm với tôi nên mới
chia tay tôi. Không hề có chút vướng bận nào. Nếu khăng khăng một việc
nhỏ mà mất nhau cả đời thì tôi đây không tài nào cam tâm được."
"Vậy cậu nghĩ thử, đặt trường hợp cậu là người chia tay trước, thì lý do là gì?"
"Chỉ có một. Tôi không còn yêu người đó nữa."
Bạch Lạc Nhân vùi điếu thuốc dưới đất, ngẩng mặt nhìn trời, tựa hồ như muốn hỏi thử đấng tối cao: Việc này đã đáng hay chưa?
——————————
Sáng sớm, Cố Hải gọi đến doanh trại hỏi thăm một người quen, biết được Bạch Lạc Nhân tối qua lưu lại đó liền an tâm trong lòng.
Dù sao thì cậu cũng không chạy đến chổ cô ta.
Bạch Lạc Nhân đã 3 ngày không ngủ, cơm thì không ăn vô nên sức khoẻ đôi
phần sa sút. Gặp thêm khó nhọc khi luyện tập nơi thao trường, thân thể
bắt đầu đối kháng, không chịu nghe lời.
Buổi trưa hôm đó, Bạch Lạc Nhân ôm bụng trở về phòng.
Cơn đau không kéo dài nhưng cứ một lúc lại nhói lên. Bạch Lạc Nhân phỏng đoán do mình không ăn uống đầy đủ nên dẫn tới đau bao tử, nghĩ rồi cậu
trực tiếp đến phòng ăn lấy phần của mình và đồng thời xin thêm 1 suất
nữa.
Sau khi cố gắng nổ lực ăn hết 2 phần cơm, bao tử lúc này không biểu tình nữa, tạm thời tha cho Bạch thượng tá tiếp tục công việc. So với tập
huấn gian lao trên thao trường thì việc cố gắng nuốt cơm lúc này khó
khăn gấp bội phần.
Nắng nóng gay gắt quả là rất khó chịu, những ngày nghỉ phép ở nhà Bạch
Lạc Nhân được chiều chuộng dần quen, lần này trở lại khó tránh chưa
thích ứng kịp.
Giờ tan tầm, Bạch Lạc Nhân trở vào kí túc xá tắm rửa. Loay hoay tìm bộ
quần áo đủ ấm vì giường nơi này đặc biệt lạnh, về đêm nhiệt độ giảm
xuống càng tăng thêm phần giá buốt.
Cơm tối lại những món khó nhằn, nhưng cậu sợ nếu không ăn bao tử lại đau nên trực tiếp nuốt nghẹn 2 suất.
Cậu đứng dậy định trở về phòng, đến cửa nhà ăn đột nhiên cảm thấy choáng váng, cơ thể như không còn sức lực, mắt cậu tối sầm lại, dần dần mất đi ý thức.....
Bạch Thượng Tá ngã quỵ bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT