Chương này khá dài. Chúng tớ đã cắt một phần chương sau mang qua bù đắp cho mọi người vì thời gian chờ đợi)
Thạch Tuệ vẫn xinh đẹp và khí chất. Một cô gái đã qua thời kì đôi mươi
nhưng dường như thời gian không hề tàn nhẫn với cô một chút nào. Cô vẫn
như thế, ánh nhìn lẫn điệu bộ đều có thể dễ dàng cướp được trái tim của
bất kì nam nhân nào yêu cái đẹp.
Thạch Tuệ đang đi một mình trong khu mua sắm, bất chợt dừng lại khi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc mà cả đời này dám chắc cô cũng không tài
nào quên.
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân.
Họ đi song song trò chuyện rất vui vẻ, nét cứng rắng của Bạch Lạc Nhân
vẫn không thay đổi, luôn in sâu trong lòng cô. Mối tình đầu thuở thiếu
thời với kết thúc cay đắng và tủi hổ.
Hôm nay nhìn lại, Bạch Lạc Nhân vẫn là ở cùng Cố Hải, vẫn đi cạnh nhau,
an nhiên vô chừng. Thạch Tuệ tự hỏi, phải chăng đây mới đúng là lựa chọn chính xác cho hạnh phúc cả đời anh ấy? Kết quả năm xưa là do cô hồ đồ
tự chuốc lấy khổ. Trách chi ai.
Vốn định rẽ sang hướng khác, bất chợt Thạch Tuệ phát hiện chiếc nhẫn cưới trên tay Cố Hải.
"Cố Hải kết hôn rồi?" - Cô nghĩ thầm
Lập tức đưa mắt đến nhìn tay Bạch Lạc Nhân, hoàn toàn trống trãi. Điều
này dẫn cô đến một suy nghĩ lạ thường mà chính suy nghĩ đó sẽ gây nên
trận sóng gió lớn nhất từ trước đến giờ giữa Cố Hải và Bạch Lạc Nhân.
——————————————————
"Cố Hải cậu xem, tôi muốn mua cái đó." - Tay chỉ về một con robot mẫu mã mới nhất của hãng sản xuất đồ chơi tự động trí tuệ cao DSG.
Cố Hải không giấu được nét cười quay sang: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn thích chơi đồ chơi?"
"Cậu mới chính là không hiểu biết. Loại robot này thiết kế cho người lớn muốn rèn luyện trí óc dùng. Nó sẽ đưa ra những câu hỏi hoặc tình huống
cho cậu giải đáp nếu cậu muốn nhờ nó làm một việc gì đó cho mình. Đương
nhiên chỉ là việc nhỏ nhưng quả thật khá thú vị."
Cố Hải nhăn mặt: "Đã tốn tiền mua còn phức tạp nhờ cậy. Chi bằng cậu
trực tiếp nhờ tôi có phải tiện hơn không? Tôi lại còn nhanh chóng đi làm không hề đưa ra câu hỏi gì bắt cậu giải."
Bạch Lạc Nhân đưa mắt nhìn chằm chằm Cố Hải, chán ghét nói: "Không hứng
thú. Cậu không mua thì tôi vốn đã định dành dụm khi nào đủ sẽ mua."
"Cậu..." - Cố Hải đột ngột biến sắc.
Hắn không nói gì nữa. Bày ra bộ mặt hết cách, không nhìn Bạch Lạc Nhân, im lặng mà đi tiếp.
Bạch Lạc Nhân không hiểu vì sao Cố Hải lại nổi giận. Nhưng hắn chính xác là đang mặc kệ cậu.
Có phần hơi sốt ruột, Bạch Lạc Nhân muốn làm hành động gì đó phá vỡ tình hình, nghĩ tới lui vẫn không tìm ra cách chỉ biết tiến tới từ đằng sau
đánh vào đầu Cố Hải: "Quây, cậu thái độ như vậy là sao?"
"Không nói nữa. Còn gì cần mua không? Không thì về nhà." - Cố Hải lạnh lùng.
"Không. Về thôi." - Bạch Lạc Nhân hơi ngập ngừng, mắt không rời mặt Cố
Hải. Xem tâm tình hắn thế nào, quả thật tuyệt nhiên không giống như đang đùa giỡn.Hai người về nhà, Cố Hải đẩy cửa mạnh, đem Bạch Lạc Nhân ngã
trên salon đại sãnh. Gắt gao nắm cổ cậu, gằn từng tiếng: "Con mẹ nó cậu
xem tôi là cái thá gì?"
Bạch Lạc Nhân không hiểu tại sao lại bì đẩy ngã, ta Cố Hải dùng lực
không mạnh nhưng cũng không phải hời hợt, đủ để cho Bạch Lạc Nhân biết
hắn hiện tại thật sự đang phát tiết.
Bạch Lạc Nhân chính là vô lối với tình cảnh này, tâm tình trở nên cực kì bức bối.
"Cậu nổi điên gì vậy? Đột nhiên vô duyên vô cớ thành ra bộ dạng này. Tôi rốt cuộc đã động tới mấy đời tổ tông nhà cậu?"
Cố Hải đẩy hai chân chèn lên người Bạch Lạc Nhân, động tác nới lỏng một
chút: Tôi cảm thấy cậu coi tôi như một thằng vô dụng, rác rưởi không hơn không kém."
"Cậu vô lý cư xử như thế này với tôi mới phải gọi là rác rưởi" - Dùng tay nện vào mặt Cố Hải.
Cố Hải rõ đau càng ghì chặc Bạch Lạc Nhân hơn, lúc này dường như có chút mất kiểm soát, giọng điệu hung bạo: "Vậy tại sao không dùng tiền của
tôi? Tại sao không cho tôi cơ hội chăm sóc cậu? Tại sao chạm vào chuyện
gì cũng muốn phân rẻ đôi đường. Của cậu cậu xài, của tôi cậu không chạm
tới. Vậy chẳng phải coi thường tôi?"
Bạch Lạc Nhân bất ngờ nhắm nghiền hai mắt, thống khổ thốt ra: "Đau..."
Điệu bộ này, là thật sự rất đau.
Cố Hải cả kinh, lập tức buông cậu nằm dài trên ghế, tay chân luống cuống sờ soạn khắp người: "Nhân tử, cậu đau ở đâu? Tôi xin lỗi không kiềm chế sức lực của mình. Tôi thật sự đã chạm vào nơi nào? Có phải chổ này
không? Cậu đau ở đâu bảo bối?"
Bạch Lạc Nhân hất tay Cố Hải, miệng không nói gì nữa, xoay mặt hướng về phía cửa kính, nhìn vô định vào bao la.
Cố Hải bắt đầu sốt ruột nói loạn cả lên: "Nhân tử à, cậu biết đó, tôi
chính là đầu đất, khốn nạn, luôn làm cậu buồn bực vậy cho nên chỉ muốn
dùng tất cả những gì mình có chăm sóc, cưng chiều cậu. Nhưng cậu lúc nào cũng cự tuyệt, vậy tôi ở bên cậu chỉ làm một tên hình nhân không hơn
không kém. Tôi nghĩ đến việc đó lập tức nổi giận, mà nổi giận lại không
kiềm chế được, hành động điên rồ làm cậu đau. Tôi thật là không cố ý,
không bao giờ cố ý.... Bảo bối, xin lỗi cậu. Cậu đau ở đâu hãy cho tôi
xem nào."
Bạch Lạc Nhân trong bụng nghĩ thầm: Thằng ranh này sao lúc nào cũng lắm
mồm đến thế. Những lúc muốn giận hắn lại nói luyên thuyên, phiền chết đi được.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân không phản ứng, lẻn lẹn tiến đến gần hơn, song song với vị trí nằm của Bạch Lạc Nhân, từ phía sau ôm cậu vào lòng, cứ
như vậy nằm cạnh cậu, cùng nhìn ngắm trời đêm.
Bạch Lạc Nhân bình yên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mâu thuẫn. Việc không thể không xảy ra với đôi phu phu cường cường này.
Nhưng giờ đây, họ đã kết hôn, tình cảm vốn dĩ đã trưởng thành bất khuất, có giận dỗi cũng không thể giậm chân bỏ đi như thời niên thiếu. Càng
không cự tuyệt tiếp xúc khi đôi phương cố gắng xoa dịu. Họ chấp nhận
nhau như người thân trong gia đình......Dù gì đi nữa, cậu ấy cũng là bạn đời của tôi....!
——————————
3h sáng, Cố Hải giật mình tỉnh dậy. Thấy Bạch Lạc Nhân ngoãn ngoãn trong lòng say sưa ngủ. Trong lúc ngủ đã xoay người lại, áp mặt vào ngực Cố
Hải lúc nào không hay, tay chân vẫn rút cả vào người hắn. Thói quen này
cứ theo Bạch Lạc Nhân cả đời là điều Cố Hải thành tâm cầu nguyện.
Cảm thấy có hơi se lạnh, Cố Hải nhẹ nhàng với tay lấy điều khiển điều
hoà. Không với tới, bèn nhấc người rất khẽ, sợ ảnh hưởng đến vợ hắn.
Đông tác đang kiên nhẫn thì bỗng nghe thấy Bạch Lạc Nhân: "Đừng động. Tôi không lạnh, cậu ở yên đây sẽ không còn lạnh."
Nói rồi vùi tay chân vào người Cố Hải một lần nữa.
Cố Hải cảm giác được lúc này, Bạch Lạc Nhân là yêu hắn như thế nào, cần hắn ra sao, tự trách bản thân lỗ mãn: "Tôi yêu cậu."
Bạch Lạc Nhân không nói gì, yên lặng nằm trong lòng ai đó. Tận hưởng yêu thương.
——————————
Thạch Tuệ xuất hiện ở một công ty mỹ phẩm giờ tan tầm.
"Song Song, tôi ở đây?"
Địch Song đi đến, vui mừng ôm lấy Thạch Tuệ: "Cậu về nước rồi à? Thật là lâu quá mới gặp cậu đó, nhớ quá đi thôi."
"Ừa, tớ cũng rất nhớ cậu. Hay chúng ta tìm quán cafe nào ngồi đi được không?"
Nói rồi cả hai cùng nhau đến quán cafe đối diện.
"Cậu dạo này thế nào?" - Thạch Tuệ mở lời trước.
"Cũng hảo. Công việc khá ổn định, chỉ là vẫn chưa có anh nào thèm rước. Chắc phải ở vậy đến già." - nàng thở dài một hơi.
Thạch Tuệ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ưu tú như cậu mà vẫn chưa có có người theo đuổi sao? Cậu thật biết đùa tớ."
"Tớ nói thật mà. Chỉ có một lần đi xem mắt tìm được người thích hợp không ngờ phút cuối lại bị cướp mất."
Thạch Tuệ quan tâm: "Tại sao lại có việc như vậy?"
"Cúng chính vì tên Cố tổng...." - Địch Song định nói lại thôi, không phải chuyện hay ho gì.
Nhưng câu nói này hoàn toàn đánh thẳng vào tim Thạch Tuệ. Ả muốn đến đây tìm hiểu về Cố Hải, chưa biết mở lời thế nào thì cô nàng này lại nhắc
đến trước. Nhanh chân nắm bắt cơ hội hỏi tới: "Cố tổng? Cố Hải? Chủ công ty cũ của cậu? Sao anh ta lại liên quan đến chuyện cậu mất đi bạn
trai?"
"Cậu quen Cố tổng à?" - Địch Song ngạc nhiên.
"Đã từng gặp qua."
"Vậy cậu có biết anh ta thích đàn ông không? Chính anh ta đã cướp bạn
trai của mình. Trong khi người đó vốn dĩ cũng yêu thích mình." - Địch
Song giằng co trong uất ức.
"Vậy người đó là....." - ánh mắt dò hỏi nhưng trong bụng Thạch Tuệ đã thầm biết trước kết quả.
"Một sĩ quan quân đội, đẹp trai oai phong, lại còn rất hiểu lòng dạ phụ nữ."
Thạch Tuệ nghe Địch Song luyên thuyên kể về người đàn ông ấy một cách
nhàm chán vì thứ mà ả muốn biết nhất lúc này chính là tên. TÊN !!! Cuối
cùng điều ả cần xác định cũng được nói ra.
"Anh ấy tên Bạch Lạc Nhân, hiện tại đang nắm chức vị Thượng Tá. Thật uổng phí."
Địch Song bày ra bộ dạng không muốn nói tiếp những Thạch Tuệ hiện tại hơn ai hết cần xoáy sâu vào vấn đề.
"Vậy giờ đây họ thế nào rồi Song Song? Anh chàng họ Bạch đó.... cũng
đồng ý luôn à?" - giọng Thạch Tuệ có chút ngập ngừng, đó là cách ngập
ngừng của người đang đau lòng, đang cảm thấy hơi chua xót.
"Tớ cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng hình như họ đã có giao
tình ngày trước, khi gặp tớ vốn anh ấy một lòng một dạ với tớ. Đôi lần
còn vì tớ mà chống lại Cố Hải. Nhưng đột nhiên có một lần Bạch Lạc Nhân
đi thực hiện nhiệm vụ gặp tai nạn, Cố Hải đã chạy vào đầm lầy cứu, thế
là từ đó về chia tay với tớ. Tớ cũng vì không thể chấp nhận mới thôi
việc chuyển sang công ty mỹ phẩm này."
"Cậu cũng thật có tài." - Thạch Tuệ nhếch mép cười khổ rồi nói tiếp - "Có thể để Bạch Lạc Nhân vì cậu mà chống lại Cố Hải."
Địch Song không hiểu biểu tình lúc này của Thạch Tuệ cho lắm: "Thạch Tuệ, cậu làm sao vậy?"
"Không có gì. Vậy hai người đó hiện tại ra sao? Vẫn tiếp diễn chứ." - Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Tớ không rõ. Vì chuyển khỏi công ty cũ tớ không còn liên lạc với anh ta nên thật không rõ. Hay để tớ nhắn QQ hỏi thử xem sao. Hôm nay đột nhiên nhớ đến cũng khá tò mò, tớ còn liên hệ với cô bạn cùng phòng."
Nói rồi lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT