Cố Hải thấy trên tay Diêm Nhã Tĩnh cầm một chồng chăn bông, ra gối, ngạc nhiên hỏi: "Cô làm sao lại mang những thứ này tới đây?"

Diêm Nhã Tĩnh thản nhiên: "Lúc nãy nhân viên đến đưa vật dụng cho anh đợi khá lâu, vẻ mặt rất khó coi, như là đang đau đơn lắm. Tôi đến hỏi thử thì bác ấy bảo anh gọi nhưng nhấn chuông nãy giờ vẫn không thấy mở cửa, bác ấy lại đang đau bụng nên tôi tiện tay giúp đỡ thôi."

Cố Hải đưa tay nhận đồ từ Diêm Nhã Tĩnh: "Cám ơn. Nhưng làm sao cô biết tôi ở phòng này."

"Tôi làm sao biết anh ở đâu trước khi anh mở cửa." - Vừa nói vừa xoay người bỏ đi.

Bạch Lạc Nhân nằm trên giường nghe tiếng Cố Hải trao đổi với ai đó, đợi hắn quay vào liền hỏi: "Là ai vậy?"

"Diễm Nhã Tĩnh."

Bạch Lạc Nhân có chút chau mày: "Tại sao cô ấy lại đem vật dụng đến cho chúng ta? Không phải cậu gọi lễ tân sao?"

"Cô ấy giúp bác tạp vụ đang bị đau bụng, vốn dĩ cũng không biết chúng ta ở phòng này."

Sau khi thay đổi ra giường xong thì lúc này đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ khuya. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân lại ôm nhau trong chăn.

Bạch Lạc Nhân nằm trong lòng Cố Hải, mặt đặt sát ngực hắn: "Cậu buồn ngủ không?"

"Chưa hẳn. Cậu mệt rồi à?" - Cố Hải cúi đầu hôn lên tóc Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân khẽ lắc đầu: "Không, tôi là định nói tôi hôm nay bị làm sao không cảm thấy buồn ngủ."

Cố Hải lưu manh đưa tay lần mò xuống dưới: "Hay là ban nãy còn chưa thoã mãn?"

Bạch Lạc Nhân đánh một cái vào cánh tay hư hỏng, Cố Hải rõ đau lấy tay về đặt lên má Bạch Lạc Nhân véo nhẹ: "Ai cho cậu đánh tôi?"

Bạch Lạc Nhân gạt tay, choàng tay mình qua eo hắn, đẩy cả thân người đến gần, mặt áp chặt vào ngực Cố Hải mà hít thở nhẹ nhàng. Cơ thể này, con người này, mùi vị này, Bạch Lạc Nhân đã nhung nhớ vô hạn. Hôm nay được gũi Cố Hải, dù là không muốn biểu hiện ra mặt cho tên đầu đất kia biết nhưng những hành động của Bạch Lạc Nhân đã hoàn toàn bán đứng cậu, cậu yêu Cố Hải đến mất tự chủ.

Cố Hải triệt để hưởng thụ cảm giác ôm tâm can vào lòng, đời này kiếp này hay trăm ngàn kiếp sau, hắn vẫn mong được kéo dài mối lương duyên với Bạch Lạc Nhân. Cho dù cái giá phải trả là bất cứ thứ gì, Cố Hải đều cam tâm tình nguyện.

Tuần trăng mật trễ hẹn, thay đổi địa điểm, bao nhiêu trục trặc như vậy nhưng lại là một dịp khiến họ hiểu nhau hơn, bộc lộ tình cảm thêm một chút rõ ràng. Từ nay toàn tâm toàn ý, hết lòng hết dạ mà thuộc về nhau.

"Tôi sẽ cho cậu đi nơi đó." - Cố Hải thì thầm bên tai.

"Nơi nào chứ?" - Bạch Lạc Nhân khó hiểu.

"Venetian"

"Không phải trực tiếp đến Ý sao?"

"Lần này tạm đi xem mô phỏng, lần sau sẽ đưa cậu đến Ý. Thế đã được chưa?"Bạch Lạc Nhân nở nụ cười chiến thắng, gắt gao ôm Cố Hải thật chặt đi vào giấc ngủ.

-------------

Sáng sớm thức dậy Cố Hải đã thay quần áo tươm tất, đến bên giường cúi xuống hôn lên trán Bạch Lạc Nhân nói khẽ: "Có muốn cùng tôi đến phân xưởng không?"

Bạch Lạc Nhân mắt lim dim hé mở, như một đứa trẻ bị gọi dậy, nũng nịu, đáng yêu. Nhìn Bạch Lạc Nhân ngoan ngoãn như vậy, Cố Hải trong mắt lấp lánh tia mê luyến, hắn sát người ôm Bạch Lạc Nhân ngồi dậy vào lòng.

Bạch Lạc Nhân chớp chớp mắt, không rõ Cố Hải đang bị làm sao mà lại ôm cậu.

Cố Hải không nói gì, hắn yêu thương vuốt ve tấm lưng của Bạch Lạc Nhân, nắm đôi vai cậu, phủ lên môi một nụ hôn.

Bạch Lạc Nhân vẫn chưa tỉnh táo, cậu chỉ là mới vừa ngủ dậy thôi, sao có thể khiến Cố Hải động tình như vậy, nhưng hiện tại lười biếng nghĩ thêm gì nữa, Cố Hải điên cuồng tấn công khiến Bạch Lạc Nhân không thể chống trả, cậu đành mặc cho chính mình đắm chìm vào đôi môi ấm áp của Cố Hải.

Ánh nắng lấp lánh xuyên thấu qua rèm cửa sổ đi vào, trong phòng tràn ngập một mùi vị có thể gọi là "Hạnh phúc".

Đắm đuối rât lâu, Cố Hải ý thức được mình cần giải quyết công việc nhanh một chút để có thể cùng Bạch Lạch Nhân thong thả hưởng tuần trăng mật, lúc này không nguyện ý buông môi vợ yêu ra: "Đi. Thay đồ nhé. Cùng tôi đến phân xưởng."

Bạch Lạc Nhân không động đậy. Cố Hải quá hiểu ý, bèn đặt cậu sát vào góc giường. Lấy quần áo tự giác mặc cho cậu, hầu hạ tận tình. Bạch Lạc Nhân cứ thế để yên cho Cố Hải muốn làm gì tuỳ ý. Cậu là nhắm mắt ngủ thêm một giấc.

Đến khi gần xong mọi công đoạn, Cố Hải nuông chiều hỏi Bạch Lạc Nhân: "Sao? Đã đứng lên đi được chưa? Hôm qua ai đã nói muốn cùng tôi đi?"

Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng bước xuống giường, tay đánh cho Cố Hải một cái vào gáy: "Là tôi."

Hai nam nhân ra bước ra khỏi phòng, khí chất ngời ngời lan toả lối đi. Xuống đại sãnh, ai cũng dán mắt vào họ, mọi nữ nhân đều ngưỡng mộ uy thế oai phong lẫm liệt từ hai người đàn ông kia mà nào đâu hay biết rằng họ vốn đã là bạn giường trăm năm.

Đứng trước sãnh đón taxi, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân gặp lại Diêm Nhã Tĩnh.

Cô ấy cũng bắt đầu đến phân xưởng. Đúng ra sẽ gọi cho Cố Hải đi cùng nhưng hôm nay Diêm Nhã Tĩnh biết là không thích hợp. Quả đúng như vậy, vừa bước ra khỏi khách sạn đã gặp đôi phu phu đứng cùng nhau nói chuyện gì đó rất hăng say. Tự hiểu trong lòng rằng thể nào Bạch Lạc Nhân cũng cùng bọn họ đến chổ làm.

"Chào. Đi cùng không? Chúng tôi cũng đến phân xưởng." - Cố Hải nhìn thấy và bắt chuyện với Diêm Nhã Tĩnh trước.

Bạch Lạc Nhân im lặng quan sát thái độ của bọn họ.

Diêm Nhã Tĩnh không có gì bất thường: "Được thôi. Cám ơn."

Cả ba bọn họ lên xe taxi, Diêm Nhã Tĩnh ngồi ở ghế trước cạnh tài xế, còn Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ngồi phía sau.

Hai người bon họ vẫn hăng say nói về đủ thứ chuyện trên đời, vừa nói vừa cười thật hợp ý, Diêm Nhã Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng có chút khó chịu nhưng rất nhanh chóng qua đi. Cô tự trấn tĩnh bản thân mình: Họ đã kết hôn rồi.

Đến phân xưởng, mọi người đều đang tích cực làm việc. Cố Hải cùng Bạch Lạc Nhân đi một vòng thị sát. Diêm Nhã Tĩnh đi phía sau hai người.

Diêm Nhã Tĩnh chú ý thấy Cố Hải hễ là khi nói bất cứ điều gì sẽ nhìn thẳng vào mặt Bạch Lạc Nhân mà nói, chăm chú quan sát biểu tình của cậu ta, nếu Bạch Lạc Nhân tỏ ý không hài lòng, Cố Hải liền lập tức sửa chửa điều đó.

Cảm giác này Diêm Nhã Tĩnh chưa bao giờ được hưởng qua, Cố Hải khi nói chuyện với cô một là nhìn xuống, hai là nhìn vô định, rất hiếm khi nhìn thẳng cô mà phát biểu, càng không một lần chú ý đến biểu tình của cô.

"Cậu thấy sao Nhân tử?" - Sau khi đảo quanh một vòng, giải thích cặn kẽ cho Bạch Lạc Nhân từng phân đoạn, Cố Hải bèn hỏi thăm ý kiến của cậu.

"Tôi thấy cũng tạm ổn rồi, hầu như đều vào nề nếp." - Bạch Lạc Nhân gật đầu tán đồng.

"Mệt không? Hay là ngồi nghỉ một chút" - Cố Hải lo lắng.

Bạch Lạc Nhân nhíu hàng chân mày: "Cậu coi tôi là đàn bà ư? Chỉ đi vài vòng đã mệt? Sao không hỏi phó tổng của cậu kìa."

Cố Hải sực nhớ đến Diêm Nhã Tĩnh nãy giờ vẫn ở phía sau, quay lại chợt bắt gặp ánh mắt cô ấy đang chằm chằm nhìn hai người: "Cô mệt không? Cứ đi nghỉ đi, tôi và Nhân tử sẽ lo liệu."

Bạch Lạc Nhân cũng muốn vỗ tay tán dương tính thật thà của Cố Hải, kêu hắn hỏi hắn liền hỏi. Thật không hiểu nổi tên này thực sự xuất phát điểm là vô tình hay cố ý trêu tức Bạch Lạc Nhân.

Cố Hải trong chuyện này thật sự không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hắn cho rằng chuyện quan hệ giữa hắn và Diêm Nhã Tĩnh như thế nào Bạch Lạc Nhân cũng thừa biết, không cần thiết phải tỏ ra ý tứ trước mặt cậu. Bạch Lạc Nhân không phải là người nhỏ mọn.

Cố Hải triệt để lầm to.

Trên thực tế Bạch Lạc Nhân hiểu Cố Hải không có ý gì với Diêm Nhã Tĩnh, nhưng điều cậu nhìn thấy đó là ánh mắt của Diêm Nhã Tĩnh nhìn Cố Hải có chút khác người. Một cảm giác cậu không lý giải được. Đành tạm quên đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play