Mới vừa rồi còn bát nháo ồn ào, đám binh lính làm ầm ỉ tuyệt đối không mở cửa cho Cố Hải, vừa mới thấy mỹ nữ đến, tất cả đều vội vã chen ra bên ngoài. Mới vừa rồi Bạch Lạc Nhân vội vã thật muốn ra ngoài, lúc này dĩ nhiên lại thay đổi ý định, vung tay lên, ngồi vững ngay chính giữa gian phòng, tâm khí định thần an nhàn hướng ra người trước cửa nói: "Chặn cửa, không cho cậu ta tiến vào!"

Một người lính mặt như trẻ con cất giọng trầm dày: "Đoàn trưởng a! Để anh ta vào đi, người ta cũng không dễ dàng, đạp xe đường xa như vậy tới đón ngài."

"Ngài xem! Ngài mà không đi cùng anh ta, người tốt như vậy mà để cho người khác đoạt đi rồi thì đừng trách a?"

"Đoàn trưởng a, kết hôn không phải nên giữ bầu không khí sao? Quá mức sẽ không tốt."

Bạch Lạc Nhân căm phẫn nghiến răng, bà ngoại nó! Lúc này nhìn thấy mỹ nữ, tất cả đều trở thành người tốt à! Ta tuyệt không cho các ngươi cơ hội này, ta cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị thèm thuồng, nhìn được mà không ăn được.

"Tiếp tục để cậu ta biểu diễn, tiết mục không hấp dẫn không cho vào."

Lưu Xung phách lối kiêu ngạo, lúc này cũng giảm vài phần, đứng ở cửa nhập vai kẻ xấu.

"Đoàn trưởng chúng ta nói, anh phải biểu diễn một tiết mục, không diễn không cho vào."

Cố Hải xoay người, đối mặt với binh đoàn bạn bè khổng lồ của mình, làm một động tác tay đơn giản.

Các mỹ nữ nghiêm chỉnh huấn luyện chỉnh lý đội hình, đem phần sau chiếc xe đạp tự sản xuất nghiên cứu mà gấp xếp chế thành băng ghế nhỏ, lại đem chuông xe hình cây hoa hồng đeo lên trước ngực. Sau đó, Đông Triệt khởi sướng khẩy vang lên, gần một nghìn chiếc chuông đồng thời rung động hưởng ứng, một tràng vũ điệu băng ghế long trọng thật là màn biểu diễn kinh động.

Đám quân lính xem thấy đều choáng váng, những băng ghế màu hồng càng làm nổi bật các cô gái xinh đẹp thướt tha phấn hồng hai gò má, tiếng chuông rộn rã phụ họa cho gần một nghìn khuôn mặt đang tươi cười, cảnh trí thật trở nên phiêu dật truyền thần*. Đã bao ngày chưa thấy mỹ nữ? Đã bao nhiêu năm chưa thấy qua nhiều mỹ nữ như vậy? Đây quả thực là đục khoét tâm can, đâm xuyên vận mệnh bọn họ mà!

(*‘phiêu dật truyền thần’ tức sinh động, phóng khoáng, có thần khí)

"Mới vừa rồi là ai nói Cố tổng thành ý chưa đủ?" Một sĩ quan cấp Uý cả tiếng chất vấn.

Một tên lính quèn giơ tay lên.

"Tát hắn, tát hắn!"

Một đám hùng hùng hổ hổ, đang tràn đầy kích thích tố, lúc này tất cả đều không để ý tới tình chiến hữu, lao vào làm thịt một người, chỉ vì muốn cho Bạch đoàn trưởng ở sau lưng có thể mở cửa ải chịu gặp mặt, để bọn họ mau chóng ở phía ngoài gặp gỡ với đội ngũ đón dâu kia, thể hiện tinh thần phụ rễ-phù dâu một nhà tình thân vĩ đại.

Biểu diễn kết thúc, cả đám người chen chúc ở cửa tỏ ý thú vị mà vỗ tay.

"Bạch đoàn trưởng, để anh ta vào đi!"

"Nếu không người có thể tự mình ra ngoài cũng được! Chúng tôi mở đường cho ngài!"

Bạch Lạc Nhân thật chưa từng thấy qua đám phụ rễ nào như thế này, lúc hắn muốn đi ra ngoài lại không mở rộng cửa, lúc hắn không muốn đi ra ngoài lại bắt đầu làm ầm lên.

"Không được!" Sắc mặt tiếp tục cứng rắn, "Chặn giữ cửa cho ta!"

Lưu Xung cắn răng hướng Cố Hải hô to một tiếng, "Muốn đem người đi, tiết mục biểu diễn không xem được, ít nhất phải cống tặng chút vật phẩm!"

Một tiếng hiệu triệu này lại được đám chiến hữu đồng thanh hưởng ứng.

Sau đó, đám quan binh há hốc mồm trân trối nhìn dàn mỹ nữ, các cô gái lại đem xe đạp đang gấp thành cái ghế đổi thành một chiếc xe mua sắm, một nàng thúc, một nàng ngồi phía trên, chậm rãi hướng đến đám phụ rễ di chuyển tới.

"Ôi trời ơii.i..!" Một vài tên lính kinh hãi mà hô toán.

Ba mươi năm mươi người chen vào, một tên đi cà nhắc cũng cố đưa cái cổ ngóng ra phía ngoài, "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Cố Hải ánh mắt khí phách quét ngang trên dưới một trăm tên phụ rễ đang kêu gào.

"Thế nào? Lễ vật này đủ long trọng không?"

Những tên rắn rỏi cũng đến lúc không chịu nổi, đều nhìn Bạch Lạc Nhân tỏ ra yếu kém, "Đoàn trưởng à, mới vừa rồi là chúng tôi sai, chúng tôi không nên ngăn người, người xem người ta thành ý đã đủ a! Ngài để chúng tôi mở cửa ra đi!"

Bạch Lạc Nhân hừ một tiếng, "Thành ý đủ cũng chỉ là đối với các ngươi, ta cái gì cũng chưa nhận được!"

Vừa nghe lời này, một người nào đó lại hô to, "Cố tổng, có chuẩn bị lễ vật cho Bạch đoàn trưởng chúng tôi không a?"

"Điều đó là tất nhiên."

Lưu Xung phản ứng tốc hành, "Đoàn trưởng, anh ta nói có chuẩn bị lễ vật, ta mở cửa ra đi! Để anh ta tiến vào đem lễ vật đưa cho ngài."

Bạch Lạc Nhân sao có thể bị cậu ta lừa, "Các người không được mở, để cậu ta nghỉ một biện pháp khác mà đưa vào."

Các binh lính nóng nảy, "Không mở cửa thì đem đồ vật vào thế nào được?"

Vừa dứt lời, tiếng súng nổ vang, một đám quan binh ở cửa nằm xuống, chỉ có Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ngay ngắn ở giữa.

Trên tấm kính xuất hiện một ngón tay to, một ánh sáng thoáng lên, đụng vào bức tường sau lưng Bạch Lạc Nhân, đàn hồi rớt trên mặt bàn trước mắt hắn, một chiếc nhẫn bảo thạch thiết kế tinh xảo, cứ như vậy bay đến trước mặt hắn.

"Muốn anh đeo lên cho em chiếc nhẫn này, hãy cho anh vào đi!" Cố Hải ở bên ngoài hô to.

(*Hỏi cưới rồi nên mình thay đổi xưng hô của CH thành ‘anh-em’ luôn nhé! Tuy nhiên BLN vẫn ương ngạnh nên mình vẫn giữ cách xưng hô ‘cậu-tôi’ của BLN)

Những quan binh đã đứng lên, nhìn thấy Cố Hải bạo phát thật một trận kinh ngạc vui mừng, trong lòng đều run rẩy phấn chấn.

"Đoàn trưởng, mau ra đi, nếu như có người đối với tôi như thế, không quan tâm là nam hay nữ, tôi đều gả cho hắn." Lưu Xung nước mắt lưng tròng.

Bạch Lạc Nhân cầm lấy chiếc nhẫn kia, nỗi lòng phiêu đãng, hắn không phải là vì cố tình ra vẻ ngạc nhiên vui vẻ để cho binh sĩ đóng cửa, hắn cũng không bày mưu gì cùng Cố Hải. Hắn bất quá là nghỉ nên làm khó dễ đám phụ rễ một chút, không nghĩ tới lại có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Chuyện cho tới bây giờ, Bạch Lạc Nhân không thể không thừa nhận, Cố Hải thật là một cao thủ bày mưu tính kế, cậu ta thật rất thích hợp làm thương nhân, may là trước đây không chọn cùng một con đường với cậu ta, nếu đột nhiên chết chắc cũng không biết chết như thế nào!

"Có để anh ta vào hay không?" Lại có người hỏi.

Bạch Lạc Nhân cuối cùng dừng lại thở một hơi, cậu phải kiên định tới cùng.

“Không ! !”

Một tiếng này, ngoài cửa Cố Hải nghe được rõ ràng

Cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy Cố Hải đã đến bước đường cùng, cuối cùng khẳng định chỉ còn nước quỳ xuống mới xong việc, không nghĩ tới vị này bị Bạch Lạc Nhân đả kích 10 năm vẫn kiên cường vững vàng không ngã quỵ. Vung tay lên, trầm giọng nói: “Để anh trình bảo bối lên!”

Còn có bảo bối? Trong khe cửa hơn mười con mắt quay vòng.

Bạch Lạc Nhân cũng vô cùng kinh ngạc, Cố Hải vào không được, còn có thể bày ra thủ đoạn bịp bợm gì?

Cái nồi màu đỏ, cái sạn màu đỏ, ổ điện màu đỏ, dây điện màu đỏ...... Một đại tiệc xung quanh thấm màu đỏ rực, mọi người ở đây mang một ánh mắt kinh ngạc, chậm rãi mở lửa. Ai cũng không thể tưởng tượng được, Cố Hải ở bên ngoài doanh trại bày ra hàng quán xào đồ ăn, hơn mười vị mỹ nữ trợ giúp, các nàng phụ giúp để toàn là nguyên liệu nấu ăn vào trong giỏ xe.

Rất nhanh, hương vị bay tới bên trong doanh trại .

Bạch Lạc Nhân mũi rất thính a! Rất nhanh thì ngồi không yên, một người ở trong phòng sốt ruột đi loay hoay hai vòng, chỉ nghe vài tiếng ken két, tiếng xẻng gõ vào nồi, đồ ăn đã đặt trên bàn.

Bạch Lạc Nhân như một tuấn mã lao nhanh ra ngoài, giữa lúc mọi người đang chè chén vui chơi, thoắt cái như mũi tên vọt nhanh tới trước mặt Cố Hải, đoạt lại thịt viên đang chuẩn bị đưa vào miệng cậu ta, muốn làm người thưởng thức đầu tiên.

Đám phù rể cũng giống ngựa hoang thoát dây cương, vọt tới trước mặt các nàng mỹ nữ, một trận náo loạn phát sinh mối quan hệ hữu nghị, triển khai Party ngay tại sân huấn luyện.

Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân theo thường lệ ngồi quay lưng về phía Cố Hải.

“Em sao lại ngồi quay ra sau?” Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân sau đó vẫn trả lời,“Lười nhìn cậu.”

Cố Hải cho rằng Bạch Lạc Nhân cùng cậu cố tình hâm nóng chuyện tốt ngay trước , kết quả quay đầu lại, Bạch Lạc Nhân còn ở đó bưng cái đĩa mà ăn, bây giờ không phải lười nhìn cậu, đây là sợ đồ ăn bắn tung tóe trên đồ vest của cậu.

Ăn đồ ăn đến thương bất khởi*!

( *Thương bất khởi: đại khái không ai được chạm vào đồ ăn của tui)

“Đừng ăn ở trên đường.” Cố Hải nói "Gió vào, cẩn thận tiêu chảy."

Bạch Lạc Nhân ừ một tiếng, tiếp tục ăn.

Cố Hải bất đắc dĩ ,“Em đừng có nói là cả đêm qua em không ăn gì?”

“Ừ !” Bạch Lạc Nhân nước miếng đầm đìa nói,“Hai chúng ta còn không thể thấy mặt, tôi chưa ăn gì? Ai làm cho tôi? Còn nữa, đêm hôm qua nếu như tôi ăn no, thì hôm nay tôi sẽ không cần thiết bị cậu lừa ra ngoài.”

Lời Bạch Lạc Nhân nói như làm bừng tỉnh người trong mộng .

Cố Hải lập tức tăng tốc, vội vã hướng về nhà, cậu nhất định phải cho Bạch Lạc Nhân ăn thật no một lần nữa rồi mới đưa về, nếu không ngày mai đến lượt em ấy tới đón dâu, chỉ cần đứng ở bên ngoài hô to một tiếng “Tôi đói bụng”, Cố Hải sẽ ngoan ngoãn mà đi ra mất!

Tốc độ xe tăng nhanh, bên tai gió cũng đã trở nên mát lạnh, năm đó Bạch Lạc Nhân thích ngồi đưa lưng về phía Cố Hải, là vì có thể nhìn con đường trước mắt không ngừng kéo dài. Hiện tại ngồi đưa lưng về phía cậu ta, là vì có thể nhìn thấy phía sau vô số khuôn mặt đang tươi cười. Cũng trên một con đường này, bọn họ rốt cục cũng có bạn đồng hành, rốt cục cũng có người cùng chia sẻ hạnh phúc với họ.

Sau khi hoàn thành mục đích, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng quay về.

Lại một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, đội ngủ đón dâu của Bạch Lạc Nhân khởi hành.

Nếu nói Cố Hải đón dâu thật lãng mạn cùng cách thức thật sáng tạo, thì đội ngũ đón dâu của Bạch Lạc Nhân tuyệt đối là khí thế phô trương cực kỳ hoàn mỹ. Sáng sớm, chin chiếc phi cơ trực thăng cùng bộ đội xuất phát, vọt lên trời cao 134 thước, đích thị là nghi thức cưỡi mây đón dâu trong bầu không khí khoáng đãng, bầu trời rộng lớn mênh mông.

Một trận âm thanh rầm vang, các vị phù dâu ánh mắt hướng lên thiên không.

“Waa......”

Cố Hải cũng hướng ánh mắt ra ngoài.

Chín chiếc trực thăng đã bay tới vùng trời phía trên công ty, một đường khói hồng kéo thật dài, giống như dãi lụa đỏ treo ở đuôi phi cơ. Trước mặt hiển nhiên là Bạch Lạc Nhân dẫn đầu xung phong, tám chiếc còn lại bắt đầu giảm tốc bay chậm lại, chỉ thấy phi cơ của Bạch Lạc Nhân đang chúi đầu lao xuống, chợt dừng lại xem xét giữa đám đông quần chúng đang kinh hãi náo động, sau đó liền vẻ ra một làn khói hồng hình vòng cung , đến khoảng 20 thước cách mặt đất, lại ngẫng đầu bay lên, cùng hình dạng một đường vòng cung, cuối cùng hợp lại với điểm khởi đầu.

Đích thị một trái tim hồng xinh đẹp, in hình giữa không trung, đoàn phù dâu thật một cơn chấn động, mặt ngốc nghếch mà ngóng vọng lên trời.

Cố Hải cảm động thật y hệt, đây là lần đầu tiên sau chín năm nổ lực, Bạch Lạc Nhân vì một mình hắn mà biểu diễn.

Ngay sau đó tám phi cơ phía sau cũng bắt đầu hành động, bọn họ kéo theo một dãi khói màu vàng kim, trên không trung hợp tác phi phàm vẻ ra một chiếc nhẫn. Rồi sau đó chín chiếc phi cơ hợp lại, xuất hiện chín binh sĩ thân mặc chiến bào đỏ, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện chín chiếc dù hồng sắc, xuyên qua khoảng trống chiếc nhẫn khổng lồ mà hạ xuống.

Giống như chín đóa hoa hồng nở rộ giữa không trung.

Rất nhanh, chín chiếc phi cơ cũng nhất tề hạ xuống trên bãi cỏ phía trước công ty Cố Hải.

Mười sáu người tạo thành đội hình danh dự chia làm hai bên, một quân nhân anh khí bức người, theo phía sau là một phụ tá, ánh mắt thần thánh mà trang nghiêm nhìn chăm chú vào trong, hướng tới cửa công ty chậm rãi đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play