Vừa mới khảo sát sân bãi, bố trí tình huống nơi cử hành lễ thành hôn, Bạch Lạc Nhân liền nhận được điện thoại từ bộ đội bên kia.
"Bạch đội trưởng, ngài xin phép được ngoại trú, hiện đã có phê duyệt
xuống, nếu không có nhiệm vụ đặc thù, khi ngài kết thúc công việc có thể lựa chọn về nhà ở. Nếu như vấn đề phòng ở không giải quyết được, ngài
có thể trở lại quân khu đại viện*, ở đây vì chuyện kết duyên của ngài mà đã sắp xếp xong xuôi nhà ở, anh ta có thể tuyển chọn tùy quân."
(*đại viện quân khu là trụ sở lớn hoặc nơi tập trung cư trú của binh lính)
Bạch Lạc Nhân tâm tình một trận kích động, khẩu khí nói chuyện đều trở nên khách khí hơn vài phần so với bình thường.
"Làm phiền các cậu rồi."
"Không phiền phức." Quan quân bên kia nói, "Đây đều là Chu thủ trưởng vì ngài mà toàn lực thu xếp, ngài nếu là muốn tạ ơn, phải đi cảm tạ ngài
ấy đi!"
Cúp điện thoại, Bạch Lạc Nhân đôi mắt mỉm cười nhìn Cố Hải, cậu ta nãy giờ vẫn luôn áp sát bên cạnh lắng nghe.
"Thế nào? Tôi đã nói thủ trưởng chúng tôi là một người phúc hậu đúng chứ? Cậu còn không tin!"
Cố Hải cực kì không phục hừ một tiếng, kỳ thực trong lòng đặc biệt cảm
tạ người đó, vậy là đã giải quyết xong cảnh sinh sống khốn khổ của Bạch
Lạc Nhân!
"Để ông ấy làm người chứng hôn đi!" Bạch Lạc Nhân kiến nghị, "Tôi nghĩ
ông ấy tốt vô cùng, đức cao vọng trọng, cấp bậc đủ cao, khí phách đủ
lớn, tìm không được người nào thích hợp hơn ông ấy đâu."
Cố Hải trầm tư chốc lát, mở miệng hỏi: "Anh của tôi thì sao?"
"Anh ta á!" Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, "Nếu không thì để anh ta làm người chủ hôn cậu thấy sao?"*
(*Lưu ý có 2 vị trí Chủ hôn và Chứng hôn, khác nhau nhé!)
Cố Hải bộ dạng khinh bỉ biểu tình, "Sẽ là một hôn lễ vui mừng kiệt suất
đây! Cậu chính là đang để một người có gương mặt hoàn toàn tê liệt làm
chủ trì đó, cậu không sợ anh ta đem hôn lễ chủ trì thành tang lễ sao?"
"Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không sao." Bạch Lạc Nhân ngược lại, lại thấy điều đó thật sáng tạo, có phần lập dị, "Tôi nghĩ anh ta mở mồm ra là độc ác, trong trường hợp này để anh ta mở miệng, nói không chừng
còn có thể tạo ra một bầu không khí đặc trưng, có một không hai."
"Thôi được rồi, không cần suy tính, chính là anh ta."
Bạch Lạc Nhân trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Dương.
Cố Dương nhận điện thoại nói ngay, "Sao thế? Hủy hôn à?"
(Cái đ…!!>’’ "Cậu nghe anh ta nói đấy, chính là tiếng người sao?" Cố Hải chán nản, "Cứ như vậy cậu vẫn để anh ta làm chủ trì?"
Bạch Lạc Nhân cứng họng không nói gì.
Cố Hải chẳng biết tại sao lại nghĩ thông suốt, đột nhiên đoạt lấy điện
thoại, hướng tới Cố Dương đầu dây bên kia, nói: "Chẳng những không hủy
hôn, mà còn thành tâm mời anh làm người chủ hôn! Cố Hải tôi không có ưu
điểm gì, chỉ có một bộ dạng đẹp trai, lòng dạ bao la, ung dung độ lượng. Tôi còn định đem chuyện theo đuổi Bạch Lạc Nhân, từ nhỏ đến lớn tất cả
mà trả lại anh, góp thành vài bàn, đến lúc đó chúng ta cùng nâng cốc vui mừng."
Cố Dương bên kia trầm mặc một lúc lâu, Cố Hải bên này bộ dạng đắc ý chờ Cố Dương đáp lại.
"Được, ta đồng ý làm người chủ hôn."
Bỏ điện thoại xuống, nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Như vậy được chưa?"
Bạch Lạc Nhân hăng hái nhìn Cố Hải, "Cậu thật muốn đem những người đã thầm thương trộm nhớ tôi tất cả đều mời tới?"
"Ừ, không chỉ muốn mời, mà còn phải theo trình tự chính quy, để bọn họ tuân theo lễ nghi, không theo lễ không cho vào."
"Lễ gì?" Bạch Lạc Nhân vấn.
Cố Hải nhàn nhạt nói, "Tùy theo gương mặt là đủ rồi."
Bạch Lạc Nhân bộ dạng ngờ vực biểu tình.
Cố Hải âm hiểm cười liên tục, "Tôi đứng canh ở cửa, đợi bọn họ, tùy từng biểu cảm gương mặt, một người tới tôi bạt một bạt tai, lại xem gương
mặt, một người tới lại bạt một bạt tai..."
Được rồi... Bạch Lạc Nhân thật tình phục sát đất, cậu thật là quá ung dung rộng lượng.
Cố Dương vẫn đợi ở Bắc Kinh không đi, vừa bỏ điện thoại xuống, gương mặt tối sậm đi tìm Chu Lăng Vân.
Bạch Lạc Nhân trước đây từng để lộ tin tức với Cố Dương, rằng cậu ấy
muốn Chu Lăng Vân làm người chứng hôn, Cố Dương cũng sẽ đi gặp Chu Lăng
Vân, đáng tiếc không tìm được cớ. Nay thì có rồi, một chủ hôn, một chứng hôn, hắn có thể vịn lý do này đi tìm Chu Lăng Vân trao đổi lời kịch*.
(*Lời kịch: lời thoại của diễn viên. Ý ờ đây là lời nói của người chủ hôn khi đứng trên sân khấu)
"Ý của ngươi là, muốn ta tuyên bố hôn nhân của bọn họ vô hiệu?" Chu Lăng Vân hỏi.
Cố Dương rõ ràng xác minh, tỏ thái độ, "Nó vốn là vô hiệu, vừa không có
chứng nhận, vừa không phù hợp các điều khoản của luật hôn nhân, ông nếu
như thật tình chứng hôn cho bọn chúng, chính là đã vi phạm kỷ luật
nghiêm trọng. Ngày sau nếu có người muốn chỉnh đốn ông, hoàn toàn có thể đem việc này ra uy hiếp."
Chu Lăng Vân thân thể cường tráng, trên mặt hiện lên một chút vẻ do dự, "Phá hỏng sàn diễn, ta thật không có nhiều sở trường a!"
Ít giả bộ nhân từ cho ta... Cố Dương đối với Chu Lăng Vân nói thầm trong lòng một câu, tính ra ông mới là không phúc hậu nhất!
"Ta dựa vào cái gì phải đáp ứng ngươi?" Chu Lăng Vân hỏi.
Cố Dương hừ lạnh nói, "Ông cũng có thể không đáp ứng, chờ ông tuyên đọc
lời chứng, tôi sẽ đem phần tài liệu này báo lên thượng cấp. Còn nữa ông
lạm dụng chức quyền trong tay, một mình giúp bật đèn xanh cho Bạch Lạc
Nhân xin ngoại túc, chuyện này tôi đây đều có chứng cứ. Ông tự mình lo
liệu đi!"
Chu Lăng Vân mắt lộ ra vẻ lưỡng lự, cau mày ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, trầm giọng nói: "Ta có thể chọn không làm người chứng hôn."
"Tôi cầu còn không được." Cố Dương ánh mắt sắc bén, "Ai cũng đối xử công bằng."
"Như vậy đi, ta đáp ứng hợp tác với ngươi, nhưng không phải sợ hãi uy
hiếp của ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu. Từ lúc trời
xui đất khiến cho ta biết ngươi tới nay, ta vẫn thật rất có cảm tình với ngươi, ân oán trước kia cũng không nhắc lại, ta muốn mượn hôn lễ này
chính thức kết nối một chút tình cảm."
Chu Lăng Vân lời nói này thực có độ thẳng thắn cao, làm người ta rất khó hoài nghi sự chân thật của nó.
"Tùy ông." Cố Dương bộ dạng thờ ơ biểu tình, "Chỉ cần ông đáp ứng cùng tôi phá hỏng cuộc vui, chuyện khác đều dễ thương lượng."
Sau đó, hai người ký kết một hiệp nghị thư.
Một đêm trước ngày đón dâu, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chính thức tách ra,
Cố Hải đợi ở công ty, Bạch Lạc Nhân đợi ở bộ đội, nhân mã hai phe trận
địa sẵn sàng đón quân địch. Trước khi đón dâu, mỗi người bọn họ đều đem
quy trình đón dâu toàn bộ giữ bí mật, ai cũng không biết đối phương dùng hình thức gì tới đón thân, tất cả đều đang khẩn trương thăm dò, vài
phần mong đợi.
Vì vậy đối với Bạch Lạc Nhân, đêm nay tuyệt đối là một đêm không ngủ.
Bởi vì dựa theo kết quả ném tiền xu, ngày mai là Cố Hải tới đón dâu
trước. Bạch Lạc Nhân không lo lắng Cố Hải sẽ trở thành con thiêu thân,
hắn chỉ sợ Cố Hải phung phí tiền của. Ngẫm lại Cố Hải cầu hôn chắc chắn
sẽ ra sức kích động khoa trương, đến lúc đón dâu ngày mai, chắc không
phải sẽ đem toàn bộ công ty mang vào đây chứ? Hắn cũng không hy vọng
ngày mai trên mặt báo xuất hiện một dòng tít như vậy, đường phố Bắc Kinh xuất hiện đội hình xe hoa xa xỉ, đích thị toàn siêu xe bậc nhất, kéo
dài 2km, trong đó xe XX có bao nhiêu chiếc, xe YY có bao nhiêu chiếc...
Nghìn vạn lần phải chừa cho hai ta chút tiền dưỡng lão... Bạch Lạc Nhân ở trên giường trằn trọc.
Hơn hai giờ sáng, hắn đã bị thợ trang điểm đánh thức.
"Nên trang điểm rồi, một hồi đoàn xe đón dâu sẽ tới."
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, lúc chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm cũng không khẩn trương đến như vậy.
Cố Hải cũng trọn một đêm không ngủ, cùng ‘làm ca đêm’ với hắn còn có đội danh dự đón dâu, một đám mỹ nhân xinh đẹp khuôn mặt trang điểm đơn
giản, cởi bỏ đồng phục công việc, thay váy áo, mỗi nàng đều thanh lệ
thoát tục. Để bảo trì trạng thái tinh thần ở điều kiện tốt nhất, bọn họ
tuy rằng không ngủ, nhưng đều tự giác nhắm mắt dưỡng thần, để thật sung
mãn nhiệt tình mà đi nghênh đón tổng giám đốc phu nhân của họ.
Một lệnh nói ra, cửa gara mở, nhân viên quản lý gara đang được mọi người ngóng trông rốt cục giờ khắc này đã xuất hiện. Hắn lái xe hoa sang
trọng xung phong dẫn đầu, chạy qua giữa tràng tiếng vỗ tay rần rần của
mọi người.
Đột nhiên, một cái pedal rớt ra, chân của nhân viên quản lý kia suýt chút nữa bị hụt mà trượt ngã nhào ra đất.
Ngươi không nhìn lầm đâu, đích thật là pedal xe đạp, hơn nữa còn là một biến thể của pedal xe đạp.
Cố Hải không có chút nào ý nghĩ ngại ngùng, ghét bỏ, hắn trịnh trọng
nhận lấy chiếc xe kỳ lạ kia, chiếc xe rớt mất một bàn đạp, tay vừa
thoáng đặt lên gi-đông, thân xe chợt vang lên những tiếng kêu lách cách.
Thật đem đến cho mọi người một trận ầm vang tiếng cười.
Cố Hải hắng giọng một cái, biểu tình vẫn rất đứng đắn, không có chút nào đùa cợt.
"Các người không nên xem thường những chiếc xe đạp này, năm đó ngài tổng giám đốc của các người, là ta đây, chính nhờ một chiếc xe đạp như thế
này mới theo đuổi được tổng giám đốc phu nhân của các người. Ngày hôm
nay, các người có thể cùng ta lái những chiếc xe đạp kia, giúp ta rước
phu nhân về nhà được không?"
Một tiếng hiệu lệnh, hơn chín trăm vị mỹ nữ đồng thanh hưởng ứng.
"Có thể! !"
Cố Hải giơ tay lên trong tay đang cầm một cái loa, hỏi lại lần nữa: "Có lòng tin hay không?"
Tiếng tung hô càng thêm vang vọng.
"Có! !"
Liền sau đó, Cố Hải cưỡi xe đạp xung phong, Đông Triệt và Diêm Nhã Tĩnh
theo phía sau, phía sau là một nhánh cứ 99 mỹ nữ tạo thành một đội xe
đạp, cộng lại tổng cộng là 999 người. Ngoại trừ chiếc xe Cố Hải lái, 98
chiếc xe đạp còn lại toàn bộ đều là công ty tự sản xuất, thân xe màu đỏ, tay lái hình trái tim, cái chuông nhỏ có hình hoa hồng, phía sau mỗi
chiếc xe đều có giá cắm một chuỗi kẹo hồ lô. Mặc dù phía trước không cột vải đỏ, nhưng cũng có một mảnh màu đỏ tươi.
Cứ như thế đội hình đoàn xe rước dâu chạy trên phố, trình độ phong cách
tuyệt đối không phải phô trương xa hoa, dụng tâm của tân lang là để cho
quần chúng vây xem là đủ rồi. Như vậy vừa bảo vệ môi trường, vừa tạo
mười phần lãng mạn và sáng tạo, rước lấy một đường ánh mắt hâm mộ.
"Trời ạ, lãng mạn quá phải không? Tân lang đây thật là ngược đời a!"
"Xe đạp thật là đáng yêu, hôn lễ người nào, công ty nào sản xuất a?"
"Không được, lúc mình kết hôn cũng muốn mua loại xe đạp này!"
Bạch Lạc Nhân, cậu quả nhiên xem thường Cố Hải, người ta không chỉ không phô trương lãng phí, mà còn giúp công ty làm một chiêu tuyên truyền
quảng cáo a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT