Xem ra, chúng ta phải hạ trại ở tại đây...... Bạch Lạc Nhân âm thầm thầm nghĩ, Chu Lăng Vân đưa mọi người ra ngoài luyện binh, trong lòng khẳng định nắm chắc mười phần là sẽ thất bại. Một khi đã như vậy, Chu Lăng Vân khẳng định là sẽ không đem bọn họ an bài tại một căn cứ được trang bị đầy đủ dụng cụ huấn luyện, suy tính ban đầu của hắn là muốn triệt để tiêu diệt ngạo khí trong lòng bọn họ, làm cho bọn họ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của hắn.

Bạch Lạc Nhân vừa rồi trong lúc điểu khiển phi cơ, bàn tay bị thương nhẹ, trước khi ra khỏi cabin vẫn còn chảy máu, vậy mà chỉ một lát sau đã muốn cô đọng.

Cậu cẩn thận kiểm tra những binh lính thụ thương, cũng may đều không có trở ngại gì, chẳng qua có vài chiến cơ bị phá hủy nghiêm trọng, đem sửa chữa khả năng có chút phiền toái. Trong lúc cậu kiểm kê nhân số, tim cậu chợt co rụt lại.

Sao lại thế này? Lưu Xung như thế nào lại ở đây? Danh sách được báo cáo trước đó đã loại cậu ta ra rồi mà!

Bạch Lạc Nhân vội vàng gọi Lưu Xung đi qua.

“Lưu Xung!”

Nghe được giọng Bạch Lạc Nhân, Lưu Xung cố sức xoay người, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, “Thủ trưởng, tôi vừa mới định tìm anh! Nhìn thấy chiến cơ của anh bị máy bay địch công kích khốc liệt, còn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện!”

Cậu còn lo lắng cho tôi? Bạch Lạc Nhân không biết là nên cảm động hay là nên mắng chửi cậu ta, “Cậu làm gì ở đây? Ai phê chuẩn cho cậu tới?”

“Chu sư trưởng, là hắn ra lệnh cho ta đến.” Lưu Xung vẻ mặt đầy tự hào, “Hắn tin tưởng tôi có thể vượt qua khó khăn về thể lực, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện lần này.”

Hắn ta đúng là biết nắm bắt tâm lý của cậu, cố ý để cho cậu đi! Bạch Lạc Nhân không đành lòng làm cho Lưu Xung mất tinh thần, nên không nói đi ra.

Chỉ là sờ sờ đầu của cậu ta, trầm giọng nói: “Tuyệt đối chú ý tới thân thể của mình, nơi này không thể so với quân doanh, nhiệt độ quá thấp, cậu có thể ở trong lều đừng nên đi ra ngoài.”

Nói xong lời này, còi vang lên, thông bào toàn bộ doanh trưởng tập họp.

Nội dung cuộc hợp đương nhiên không cần phải nói, tổng kết những bài học kinh nghiệm từ những thất bại, Chu Lăng Vân mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn sự hiện diện của từng quan quân và chỉ huy. Lúc nhìn tới Bạch Lạc Nhân, trong ánh mắt hắc ám của hắn lóe lên một tia tự hào sâu sắc.

“Thủ trưởng, có phải bởi vì nhiễu điện từ quá lớn, vũ khí của chúng ta không đạt được hiệu suất cao như yêu cầu?” Tam doanh doanh trưởng giọng không chắn chắn.

Chu Lăng Vân gầm lên một tiếng, “Đừng có đổ cho hiệu suất của vũ khí, là do các ngươi không có làm hết sức!”

Lời này vừa nói ra, không còn người nào dám lên tiếng.

Chu Lăng Vân đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Bạch Lạc Nhân, “Ngươi có ý kiến gì không?” Ngươi không phải rất thích khiêu chiến với uy quyền của ta sao? Ta xem xem ngươi lần này có thể nghĩ ra được mưu mẹo gì!

Không ngờ, Bạch Lạc Nhân chỉ là lẳng lặng nói: “Không có ý kiến gì, hoàn toàn tán thành lời nói của ngài, là do chúng tôi năng lực thấp kém.”

Chu Lăng Vân nhìn thấy trong ánh mắt Bạch Lạc Nhân ẩn chứa nguồn năng lượng to lớn, đã lâu lắm rồi hắn không tìm thấy được loại người có phẩm chất này. Hắn yêu thích loại nhân tài này, như chính sinh mạng của mình vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của Bạch Lạc Nhân đã khơi dậy khao khác chiến đấu của hắn một cách mãnh liệt, trong tận đáy lòng mình ngọn lửa hy vọng này ngày càng thiêu đốt mạnh mẽ.

“Ta lập lại một lần nữa, vứt bỏ hết đủ loại vinh quang của các ngươi trước đây, ta thà đạt được điều kiện với tỷ lệ 10% còn hơn 100% không đạt!” (Câu này mình chịu, không biết dịch sao) Cuộc họp kết thúc nhang gọn, trừ Bạch Lạc Nhân, còn lại toàn bộ doanh trưởng về lại đơn vị.

“Ngài vì cái gì muốn cho Lưu Xung đến nơi này?” Bạch Lạc Nhân hỏi.

“Ta không buộc hắn đến.” Chu Lăng Vân ôn hoà nói, “Ngươi không nói không rằng, cũng không có cấm hắn, còn ta thì mời hắn đến, ngươi hiểu không? Ta chỉ là cho hắn một cơ hội tự quyết định!”

“Nếu không phải ngài kích động cậu ta, cậu ta sẽ ra quyết định như vậy sao?” Bạch Lạc Nhân trong giọng nói lộ ra vẻ cực kỳ bất mãn.

“Hổn láo!” Chu Lăng Vân nổi giận gầm lên một tiếng, “Ngươi có thể sử dụng từ kích động cho ta sao? Ngươi có cái tư cách gì chỉ trích ta? Nơi này chỉ có mệnh lệnh, không nói nhân tình! Vứt bỏ những lời này, nếu không ngươi đừng mong còn có miệng nói!!”

Bọn binh lính đứng ở cách đó không xa, trông thấy tình cảnh của Bạch Lạc Nhân, tất cả đều lộ một vẻ mặt lo lắng.

Bạch Lạc Nhân quyết giữ ý mình, “Tôi không phải vì nhân tình mới nói lời vừa rồi, tôi là vì lợi ích của quân đội! Lưu Xung là nhân tài hiếm có, ngài trong lúc cậu ta đang dưỡng thương đem cậu ta an bài đến nơi giá rét đông lạnh này, cậu ta thực có khả năng tàn tật vĩnh viễn. Đây là cách ngày huấn luyện binh sĩ sao? Chẳng lẽ xuất phát điểm của việc ngài rèn luyện con người không phải là vì để biến bọn họ trở nên mạnh mẽ mà là thân thể tàn phế?”

Chu Lăng Vân hung hăng chỉ mạnh trên đỉnh đầu Bạch Lạc Nhân, nhấn mạnh từng chữ: “Quân đội của ta không bồi dưỡng phế nhân!”

Bạch Lạc Nhân biểu cảm cứng rắn, ngậm chặt môi.

Chu Lăng Vân đưa tay ở đỉnh đầu Bạch Lạc Nhân chậm rãi dời đến bên môi hắn, dùng lực vặn khóe miệng của cậu một cái, như giận như không nói: “Coi chừng cái miệng của ngươi!”

Một ngày không uống nước, khóe miệng Bạch Lạc Nhân khô nứt, cộng với hoàn cảnh rét lạnh, Chu Lăng Vân lần này, lại khiến đôi môi mỏng của Bạch Lạc Nhân chảy ra vô số tia máu.

Sau đó, Chu Lăng Vân hướng đến các binh sỹ lớn tiếng tuyên bố, “Phó doanh trưởng nhất doanh Bạch Lạc Nhân cãi lời mệnh lệnh cấp trên, hình phạt là ‘Không cho ăn một ngày, trèo lên 100 cây’, toàn bộ binh sỹ nên xem đây là lời cảnh báo!”

Toàn bộ binh sỹ âm thầm kinh hãi, trong ấn tượng của họ, từ lúc Bạch Lạc Nhân đi vào quân đội, chưa từng chịu bất cứ hình phạt nào. Ngoại trừ biểu hiện nổi trội xuất sắc của cậu, còn có một phần nguyên nhân nữa, là có Cố Uy Đình làm hậu thuẩn chắc chắn, làm cho rất nhiều chỉ huy khi đề cập đến vấn đề của Bạch Lạc Nhân đều có vẻ chiếu cố.

Chu Lăng Vân lại bồi thêm một câu, “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta đây cũng hoàn toàn không có đặc quyền! Dù cho có là con trai của chủ tịch ủy ban quân sự trung ương, làm trái kỷ luật cũng đều bị phạt giống nhau cả!”

Bạch Lạc Nhân thân thể cắn rắn, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, mặt không đổi đi đến rừng cây Bạch Dương cách đó không xa.

Đúng một trăm cây, mỗi một cây đều phải trèo lên tới đỉnh, rồi leo xuống, sau đó chuyển tới một cây khác.

Gió lạnh thấu xương, bão cát đầy trời xâm nhập vào làn da Bạch Lạc Nhân, tay cậu bị vỏ cây ma sát thành phồng rộp, sau khi vỡ ra tạo thành từng rãnh màu đỏ trên vỏ cây.

Sau ba mươi cây, thể lực Bạch Lạc Nhân cũng chống đỡ hết nổi, nhưng cậu còn phải cắn răng chịu đựng, không giảm tốc độ. Cậu phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất, sau đó nhanh chóng trở lại lều trại, ôm Lưu Xung sống sót qua ba giờ còn lại của đêm nay.

Chu Lăng Vân ngồi trong lều trại, ngoài mặt nhàn nhã hút thuốc, kỳ thật là âm thầm bấm đốt ngón tay tính thời gian, phân tích và phán đoán khả năng chịu đựng của Bạch Lạc Nhân.

Leo xuống từ cây thứ một trăm, hai chân Bạch Lạc Nhân mệt mỏi như nhũn ra, toàn thân nóng hầm hập hơi nước, mồ hôi theo cổ tay áo đi xuống, cả người mất đi cân bằng, thất tha thất thểu đi đến lều của Chu Lăng Vân.

Chu Lăng Vân nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đi tới, cố ý nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ say.

Bạch Lạc Nhân ở bên ngoài lều gian nan thở hổn hển, lớn tiếng vào bên trong nói: “Thủ trưởng, ta đã leo xong một trăm cây.”

Bên trong không có bất cứ lời nào đáp lại, Bạch Lạc Nhân lập lại vài lần, cậu biết Chu Lăng Vân khẳng định không ngủ.

Thật lâu sau, âm thanh Chu Lăng Vân theo bên trong truyền ra. “Ta không thấy được nên không tính, một chút làm lại lần nữa đi.”

Bạch Lạc Nhân nấm chặt tay đấm thành tiếng. Chu Lăng Vân đánh ngáp đi ra khỏi lều trại, đôi mắt sâu uể oải đánh giá Bạch Lạc Nhân. “Có vấn đề gì sao?”

Bạch Lạc Nhân ánh mắt thẳng lăng nhìn Chu Lăng Vân trong chốc lát, máy móc lắc lắc đầu.

Chu Lăng Vân phán đoán thật sự chuẩn xác, sức chịu đựng của Bạch Lạc Nhân không chỉ là một trăm cây. Mặc dù là lần thứ hai đi, cậu ta vẫn có thể giữ tốc độ khá nhanh nhẹn, tiềm lực trong cơ thể người này là cực lớn, chỉ là chưa từng dám khai thác.

Sau khi trèo xong hơn chín mươi cây, Bạch Lạc Nhân đã không có cách nào có thể ôm chặt thân cây thuận lợi leo lên trên, thường xuyên không chịu nổi trượt chân xuống, cằm bị cà đến chảy máu. Một khi leo lên đến ngọn, rồi lại tuột xuống, cơ bản là lúc trực tiếp rơi từ ngọn cây xuống tới rễ là khoảng thời gian nghỉ ngơi duy nhất.

Sau khi trèo xong một trăm cây, Bạch Lạc Nhân chỉ có một cảm giác là nếu trèo thêm một cây nào nữa cậu sẽ chết.

Nhưng mà, Chu Lăng Vân chỉ vào một gốc cây Bạch Dương to lớn nói: “Leo trong vòng mười giây, ta sẽ tha cho ngươi, không thì lại leo thêm một trăm cây nữa.”

“Căn bản là không được!” Bạch Lạc Nhân nói chuyện khi trong cổ họng sang huyết.

Chu Lăng Vân lại mặt không đổi sắc đưa ngón tay đếm kỹ từng con số, “Một, hai, ba......”

Bạch Lạc Nhân điên dại trèo lên cây, đầu óc trống rỗng, trong ánh mắt chỉ có một thứ: ngọn cây. Bên tai chỉ có một thanh âm: Năm, sáu...... bảy...... tám...... chín......

Vừa kịp đến ngọn cây, Bạch Lạc Nhân đầu oanh một tiếng, lập tức buông tay, một cơn lốc thổi qua bên tai, sau đó rơi xuống vào trong một vòng tay dịu dàng.

Chu Lăng Vân nâng khóe môi, thản nhiên hô lên một “Mười......”

Vừa mới cúi đầu, ai đó đã sớm mê man trong lòng hắn.

Trong ba ngày qua, không có một binh sĩ nào mất ngủ nữa, bọn họ hầu như ngủ bất cứ nơi nào, bất cứ khi nào. Một khi cảnh báo vang lên, bọn họ cũng sẽ được huấn luyện đều đặn như trên “Chiến trường”.

Trong ánh mặt mỗi người càng ngày càng ít biểu đạt cảm xúc, càng ngày càng kiên định. Một khi leo lên chiến cơ, bọn họ lại trở nên dâng trào nhiệt huyết.

Hoàn cảnh hiểm ác của cao nguyên sa mạc vượt xa trí tưởng tượng của binh sỹ, trong ba ngày nghỉ, mỗi người đều trở nên chật vật không chịu nổi, tay chân đều phồng rộp tê cóng, da mặt khô nứt, cuộc sống giống một đám chạy nạn.

Ngoài thời gian huấn luyện thường ngày ra, Bạch Lạc Nhân không lúc nào là không ở bên cạnh Lưu Xung. Chu Lăng Vân ra yêu cầu đối với Lưu Xung và các binh lính khác đều giống nhau, hắn chính là phải nhảy bằng một chân, và bắt buộc phải theo kịp đội ngũ.

Nếu không phải nhờ Bạch Lạc Nhân, Lưu Xung đã sớm mất mạng tại nơi này.

Mỗi tối, Bạch Lạc Nhân đều cùng Lưu Xung ngủ ở một lều trại, gắt gao ôm cậu ta ngủ, tận lực bảo trì nhiệt độ cơ thể cậu ta, để tránh các di chứng.

Từ ngày leo cây trở về, Bạch Lạc Nhân triệt để tránh để cho tay và chân mình lạnh, mỗi tối, Lưu Xung đều cảm giác như mình đang ngủ cạnh một bếp lò. Cơ thể Bạch Lạc Nhân tản ra nhiệt độ khác người, đôi khi tỉnh dậy vì nóng, cậu cứ tưởng Cố Hải đang ôm mình, cho nên mỗi lần ngủ mơ mơ màng màng, đều sẽ nói mê một câu, “Đừng đem tôi ôm chặt như vậy ......”

Những lúc này, Lưu Xung đều sẽ đổ mồ hôi như mưa. Rõ ràng là bị cánh tay của Bạch Lạc Nhân liên tục siết chặt cổ đến ướt đẫm mồ hôi, muốn nới lỏng ra cũng không được, kết quả còn bị Bạch Lạc Nhân thầm oán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play