Bạch Lạc Nhân đi sang khu kí túc của binh sĩ, đứng trước cổng hô lớn, "Tất cả nhanh nhẹn lên cho tôi!"
Một binh sĩ rồi lại một binh sĩ lao ra từ kí túc đi ngang qua Bạch Lạc
Nhân, Bạch Lạc Nhân cùng vài người cuối hàng ngũ chạy về phía sân huấn
luyện. Trên lễ đài, vị sư trưởng mới được điều đến Chu Lăng Vân đã sớm
ngẩng mặt thẳng lưng đứng chờ, Bạch Lạc Nhân chạy qua lễ đài, đặc biệt
chú ý nhìn người đó một cái.
Chu Lăng Vân, cũng là một nhân vật truyền kì trong bộ phòng không không
quân, 35 tuổi đã một sư trưởng của không quân quân khu Quảng Đông, làm
sư trưởng ba năm, thành tích vô cùng hiển hách, bổ sung rất nhiều vào
các đề mục còn trống trong lịch sử của không quân. Có điều nghe nói
phương pháp huấn luyện của ông ta hà khắc và biến thái, việc ông ta
thích nhất chính là thách thức đến cực hạn sinh lí và tâm lí của các
binh sĩ, chỉ cần là lính do ông ta từng dẫn giắt qua, đều có năng lực
chịu đựng tâm lí cực mạnh và khả năng sinh tồn ngoan cường.
Không đến năm phút, mấy nghìn người đã tập trung trên sân huấn luyện!
"Báo cáo sư trưởng, doanh trại một gồm 52 người đã tập trung đầy đủ!" Bạch Lạc Nhân chạy lên.
Sau đó, có vài người lên báo cáo
"Báo cáo sư trưởng, doanh trại hai gồm 498 người đã tập trung đầy đủ !"
"Báo cáo sư trưởng, doanh trại ba đã tập trung đầy đủ!"
Âm thanh của Chu Lăng Vân hùng hồn vang lên hướng về phía sân huấn luyện.
"Nghỉ !"
Tiếng bước chân soàn soạt truyền tới. Ánh mắt bình thản của Châu Linh
Vân chăm chú nhìn xuống mấy ngàn người bên dưới, trầm giọng nói: "Hôm
nay tôi để mọi người tập trung khẩn cấp ở đây, không có ý gì khác, chính là muốn rèn các cậu thói quen đi tiểu buổi đêm."
Phía dưới tất cả đều ồ lên.
"Yên lặng cho tôi !" Tham mưu trưởng gầm lên một tiếng.
Chu Lăng Vân mặt không biến sắc, vẫn bĩnh tĩnh nói: "Lát nữa nghe theo
khẩu lệnh của tôi, tôi hô một các cậu lập tức cởi quần xuống, tôi hô
hai, các cậu bắt đầu tiểu tiện, tôi hô ba, các cậu lập tức kéo quần lên. Đi tiểu xong tôi sẽ lần lượt kiểm tra, chỉ cần trên đất không có vết
nước, đeo toàn bộ vũ trang trên người chạy ba vòng!"
Mặt Bạch Lạc Nhân biến sắc, vị sư trưởng này khẩu vị thật sự nặng.
Binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, Chu Lăng Vân đã hô "Một", trong phút chốc tiếng dây lưng nối liền không dứt, Bạch Lạc Nhân vẫn đứng thẳng tắp,
ánh mắt thâm trầm nhìn về phía binh sĩ trong doanh trại mình, ra hiệu
động tác của họ nhanh nhẹn một chút.
"Phó đội trưởng doanh trại một, đồng chí Bạch Lạc Nhân!"
Nghe thấy Chu Lăng Vân gọi tên mình, Bạch Lạc Nhân chấn động, vội vàng
quay người đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sư trưởng, đợi chỉ thị
của ông ta.
Không ngờ, Chu Lăng Vân chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Sao cậu lại không cởi."
Bạch Lạc Nhân khựng lại, ánh mắt lén lút nhìn mấy vị sĩ quan bên cạnh, phát hiện người ta đều đã cởi rồi.
Chết tiệt! Bạch Lạc Nhân âm thầm cảm nhận được, cái cây gậy đó của cậu
vẫn chưa hoàn toàn mềm trở lại, thực ra lúc nãy đứng trên sân huấn
luyện, cậu vẫn đang còn lại chút dư vị những lời nói lưu manh của Cố
Hải.
Vài vị sĩ quan và mấy nghìn binh sĩ đều nhịn cười đến nội thương, lần này xem như gay thật rồi.
Cậu nhanh nhẹn cởi dây lưng, sau đó tuột quần xuống, một chú chim đầy hưng phấn lanh lợi liền ngóc đầu thoát ra !
Cũng may trời còn tối, cái gì cũng không nhìn rõ.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân còn đang đợi khẩu lệnh "Hai" phát ra, Chu Lăng
Vân chợt từ trên bục đi xuống, hơn nữa còn trực tiếp hướng về phía cậu.
Bạch Lạc Nhân đứng ngay đầu đội ngũ, Chu Lăng Vân kiểm tra các sĩ quan
đầu tiên, kiểm tra tới Bạch Lạc Nhân, ánh mắt liền dừng lại, khóe miệng
nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
Bạch Lạc Nhân âm thầm cảm nhận được sự bất an.
Đột nhiên, Chu Lăng Vân duỗi tay tới dưới háng cậu, một nhát liền nắm lấy vật đó.
Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt, cảm giác đau đớn sộc lên đại não, hoàn toàn quét sạch mấy ý nghĩ xấu xa đang tích góp trong đầu cậu. Rất nhanh, rất nhanh tiểu quái thú của cậu liền hạ xuống.
Chu Lăng Vân lại đi đến những chỗ khác, không biết đi đến chỗ vị huynh
đệ nào, cao giọng nói: "Tôi còn chưa hô hai, cậu đã tiểu ra rồi, ra khỏi hàng !"
Âm thanh đó vừa phát ra, vài binh sĩ đang lo lắng phía sau theo đó mà
cũng tuôn ra, kết quả đám binh lính khốn khổ đó đều bị bắt được, trực
tiếp chịu phạt.
Hô xong ba, lại một đám nữa ra khỏi hàng, nguyên nhân là không còn hàng tồn, tiểu không ra.
Những binh sĩ và sĩ quan còn lại chạy về kí túc, khi Bạch Lạc Nhân chạy
qua Chu Lăng Vân, ông ta vỗ vai Bạch Lạc Nhân nói: "Đồng chí Tiểu Bạch,
tố chất tâm lí quả thực không tồi, cậu là sĩ quan đầu tiên đứng trước
mặt tôi mà còn dám thất thần"
Bạch Lạc Nhân bày ra một gương mặt lúng túng chạy về kí túc.
Vừa chui vào ổ chăn, lập tức gọi điện cho Cố Hải, khóc lóc kể nể được
phân nửa, tiếng cảnh báo lại vang lên, Bạch Lạc Nhân vừa nằm ấm chăn,
bất đắc dĩ bò dậy, phi như bay tới sân huấn luyện.
Kết quả, Chu Lăng Vân nói một câu làm người người giận dữ.
"Đã hơn một tiếng sau lần đi đầu tiên, bây giờ tôi yêu cầu các cậu đi lần thứ hai!"
Cũng may Bạch Lạc Nhân trước khi lên giường uống một cốc nước, không thì lần này lại không giải quyết được rồi.
Sau lần tập hợp này, số người chịu phạt càng nhiều hơn, lại thêm đám
người chịu phạt lần trước còn chưa chạy xong, đám về kí túc lại ít đi
một lượng lớn.
Bạn cho rằng cơn ác mộng đã qua rồi sao? Không, vừa rồi chỉ mới là bắt đầu.
Rất nhanh tiếng còi báo hiệu lại vang lên, lần này cách lần trước nửa
tiếng, có vài người vừa cởi quần áo lại mặc vào, đến sân huấn luyện vẫn
phải đi tiểu. Vài trăm người may mắn còn lại đều đã ghi nhớ trong lòng,
về đến kí túc phải uống nước bạt mạng, hết bình này đến bình khác, kết
quả đợi cả đêm, chuông cảnh báo không kêu nữa, cả đám người liều mạng
lao vào nhà vệ sinh, đều không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Chu Lăng Vân lại xuất hiện ở sân huấn luyện.
Trải qua một đêm lăn qua vật lại, ai nhìn thấy ông ta đều mang vẻ khiếp sợ.
"Sáng hôm nay tôi không tiến hành bất cứ huấn luyện nào, nhiệm vụ chính
là dọn dẹp sân bay và khu vực xung quanh, sau khi giải tán mỗi người tự
đi lĩnh dụng cụ, sẽ do doanh trưởng phụ trách phân chia khu vực cho các
binh sĩ, sau ba tiếng quay lại kiểm tra!"
Hai tiếng rưỡi sau, công việc dọn dẹp của doanh đội Bạch Lạc Nhân đã
hoàn thành, cậu bắt được vài kẻ lười biếng, bắt đứng xếp hàng ở một chỗ
dễ nhìn thấy, mỗi người đều bị đá vào mông.
Bạch Lạc Nhân đơn thuần là gom góp cơn giận cả đêm qua trút lên người đám binh sĩ.
Một cú đã của cậu cũng không dễ chịu tí nào, binh sĩ đứng tại chỗ không
thể kêu cũng không thể hốt hoảng, chỉ cần vi phạm liền chịu cú. Vừa tung cú thứ nhất, đám binh sĩ lười biếng đều đau đến nghiến răng nghiến lợi, Bạch Lạc Nhân ngay lúc cơn đau kia vừa qua giáng cho nhát thứ hai.
Sau ba tiếng, cơ bản tất cả mọi nơi đều sạch sẽ, nhưng sư trưởng lại chưa tới.
Lúc này đã đến giờ cơm trưa, Bạch Lạc Nhân nhịn không được nghĩ, Cố Hải
có phải sớm đã ở kí túc xá đợi cậu, ngày hôm qua bị giày vò cả đêm, buổi sáng chưa ăn gì, đói đến mức muốn kéo viên sĩ quan tròn xoe da mỏng
ruột non bên cạnh đến gặm một miếng.
Lại qua thêm nửa tiếng nữa,Bạch Lạc Nhân liên tiếp nhìn đồng hồ, Chu Lăng Vân vẫn chưa tới.
Nếu như sư trưởng không tới, cũng không có ai thông báo tin tức bọn họ bắt buộc phải trực tiếp đứng đợi.
Bạch Lạc Nhân lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn bày ra vẻ trấn tĩnh thản
nhiên, quở mắng mấy tên đứng trong hàng liên tiếp kêu đói.
Lại một tiếng qua đi, lòng Bạch Lạc Nhân trở nên lạnh lẽo, Cố Hải chắc đã rời đi rồi? Mình đã không kịp đi tiễn cậu ấy.
Đang nghĩ, phía trước xuất hiện một tia sáng hy vọng rạng rỡ.
Chu Lăng Vân cuối cùng đã đến rồi!
Ánh mắt liếc qua khu vực xung quanh hài lòng gật đầu.
"Được rồi, mọi người mệt nửa ngày rồi, đi ăn đi!"
Mấy nghìn người trùng trùng điệp điệp tiến về nhà ăn, Bạch Lạc Nhân vừa định rời đi liền bị Chu Linh Vân gọi lại.
"Bạch Lạc Nhân, cậu và tôi đi xem kí túc binh sĩ một chút, tôi muốn kiểm tra nội vụ."
Bạch Lạc Nhân bỗng cảm giác trời sập xuống, quân lệnh như sơn kẻ nhỏ bé như cậu chỉ có thể bị bức ép.
Cứ thế đến hơn hai giờ chiều, Bạch Lạc Nhân mới được buông tha.
Cậu chạy như bay về kí túc, quả nhiên không ngoài dự liệu, Cố Hải đã đi
rồi, hơn nữa còn lưu lại một dòng giấy nhắn, cơm đã mang đến phòng
nghiên cứu cho cậu, vì hắn biết Bạch Lạc Nhân thích vừa ăn cơm vừa xem
tài liệu.
Kết quả đến khi Bạch Lạc Nhân tới phòng nghiên cứu, hộp cơm của cậu đã hết sạch.
Nhưng trong phòng vẫn còn đầy mùi thơm của đồ ăn, cậu biết, cơm của cậu đã bị người khác lén ăn mất!!!
AAAAAAAAAAAAAAAAA........
Tại sao lại đem cơm đến phòng nghiên cứu? Cậu không biết lũ người kia cả ngày nhìn cơm của cậu như hổ rình mồi sao?
Bạch Lạc Nhân chỉ muốn lấy súng máy bắn quét cả đám ác tặc ăn trộm cơm
của cậu, đây chỉ là bữa ăn cuối cùng của tuần này, đây chính là vật
tưởng niệm duy nhất của cậu sau khi Cố Hải đi, chính là an ủi tâm hồn
cậu sau cả đêm lăn lộn.
Đạp cửa đi ra, lòng Bạch Lạc Nhân trống rỗng.
Vốn rất đói, hiện tại một chút khẩu vị cũng không có, nhưng Bạch Lạc
Nhân không thể không ăn, ai mà biết chiều vị sư trưởng này lại vẽ ra thứ gì, đến khi đó không còn chút thể lực nào thì chịu sao nổi!
Nhà ăn đã sớm hết cơm, quán ăn lại quá xa, Bạch Lạc Nhân do dự một chút, cuối cùng quyết định vào siêu thị.
Dù sao Cố Hải không có đây, cứ ăn bừa một chút vậy !
Mua liền ba hộp mì cùng loại và hai cái xúc xích, xách về kí túc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT