Cố Hải kéo nửa người trên của Bạch Lạc Nhân ôm lấy, điên cuồng hôn lên đôi môi mỏng, những nụ hôn mãnh liệt tựa như cuồng phong vũ bão. Bạch Lạc Nhân không thể điều chỉnh lại nhịp thở, chỉ đành như vậy chịu ngạt khí, hưởng thụ tình cảm và yêu thương sâu đậm mà Cố Hải truyền tới.

Cố Hải nói không nên lời những mùi vị trong lòng, giờ này khắc này, chỉ muốn dốc sức mà yêu thương cậu ấy, thô bạo lần nữa chiếm giữ cậu ấy, để cậu ấy hiểu rằng bản thân không chỉ có một mình, bọn họ tâm tâm niệm niệm lẫn nhau trong cùng một khoảnh khắc cuối cùng cả tâm hồn và thể xác đều hòa làm một.

Đôi môi vừa rời nhau, Bạch Lạc Nhân bò trên người của Cố Hải, gặm cắn liên tiếp, tay Cố Hải trước sau vẫn giày vò trên mông Bạch Lạc Nhân, cảm giác thích đến không thể hình dung, thậm chí Cố Hải còn muốn tiến đến cắn cho một cái, xem xem có giống mùi vị mà cậu vẫn tưởng tượng không.

Bạch Lạc Nhân ngậm lấy điểm nhô lên trên ngực trái Cố Hải, đầu lưỡi điên cuồng trêu đùa ở bên trên, cánh tay đang xoa trên mông Bạch Lạc Nhân tăng thêm lực, Bạch Lạc Nhân chịu đau, hung hăng cắn lên điểm nhạy cảm của Cố Hải một cái.

Cố Hải bật cười, một cánh tay luồn vào quần lót của Bạch Lạc Nhân, cầm lấy tiểu quái thú nãy giờ vẫn luôn ma sát ở bụng dưới của mình, vuốt ve từ dưới gốc lên đến tận đỉnh chóp, chầm chậm mà giày vò. Bạch Lạc Nhân rõ ràng có chút gấp gáp, tự cử động eo ra hiệu Cố Hải tăng nhanh tốc độ. Cố Hại lại chẳng dễ dàng để cậu ta được thỏa mãn, cậu dùng ngón cái ấn lên khe rãnh ở đầu chóp, điên cuồng qua lại vài lần, cơ bắp trên chân Bạch Lạc Nhân lập tức co thắt lại, trên mặt hiện lên vẻ gấp gáp không thể nhẫn nại.

Cố Hải nhân cơ hội đó, dùng ngón tay đã bôi dầu quẹt lên cửa mật của Bạch Lạc Nhân, cơ thể Bạch Lạc Nhân run rẩy mãnh liệt, quay ngược tay lại nắm chặt lấy cánh tay trên lưng giữ lại, ánh mắt lộ vẻ ngang ngược, " Lần này đến lượt tôi."

Cố Hải đã dự liệu trước Bạch Lạc Nhân sẽ có chủ kiến này, rất may có chuẩn bị trước. Cậu từ bỏ chính sách kéo dài, liền bất ngờ tăng nhanh tốc độ ngón tay. Kĩ năng tay của Cố Hải tuyệt đối là hạng nhất, Bạch Lạc Nhân không còn lực mà chống đỡ nổi. Cố Hải sau khi thành công chuyển sự chú ý của cậu ta, liền công kích liên tiếp bằng những lời lừa gạt, "Lần sau, lần sau đến lượt cậu, hai chúng ta trước tiên hãy hâm nóng lại những ngày tháng tươi đẹp trước đây......"

Sau khi đẩy ra vào khiến Bạch Lạc Nhân không còn sức lực, quá trình mở rộng đã hoàn thành, Cố Hải nâng eo lên, bò từ dười lên người Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng tiến vào.

"Ư......."

Hai người phát ra tiếng rên bộc phát không thể kiềm chế được, Bạch Lạc Nhân chính là hưởng thụ không nổi sự xâm phạm vĩ đại tới vậy, nhưng cố Hải thì đơn thuần là vì sung sướng. Cảm giác siết chặt ấm áp hút lấy cơ thể cậu, rất lâu rồi chưa được nếm mùi vị mất hồn như vậy khiến các giác quan của cậu đều rơi vào trạng thái điên cuồng.

Mặc dù như vậy, Cố Hãi vẫn dùng hết sự nhẫn nại của mình để chú ý tới cảm nhận của Bạch Lạc Nhân, hôn lên môi dịu dàng, cẩn thận thăm dò, "Đau không?"

"Có chút." Tay Bạch Lạc Nhân siết chặt lấy cánh tay Cố Hải.

Cố Hải dựa vào lực ở tay Bạch Lạc Nhân mà cảm nhận tình trạng cơ thể cậu ta, sau khi chậm rãi đẩy sâu vào trong, liền tạm thời dừng lại, nhường quyền chủ động cho Bạch Lạc Nhân, để cậu ấy từ từ tự thích ứng.

Bạch Lạc Nhân thử cử động một chút, mỗi lần vừa muốn thích ứng thì vật kia lại càng trướng to lên, cũng may cậu thường xuyên luyện tập, có thể co rút cơ bắp, nếu không rất dễ bị thương.

Động tác chậm chạp của Bạch Lạc Nhân đối với Cố Hải cũng là một thử thách, thằng nhóc bên dưới nhịn đến nỗi sắp xuất huyết rồi, chỉ đành không ngừng xoa lên hai má Bạch Lạc Nhân để làm dịu đi sự giày vò ở dưới.

Cuối cùng, động tác eo của Bạch Lạc Nhân tần suất tăng nhanh hơn một chút, động tác cũng lưu loát hơn.

Cố Hải đợi không kịp nữa, luồn qua eo Bạch Lạc Nhân, ở bên dưới hung hăng tăng tốc mà xông tới, Bạch Lạc Nhân không ngừng rên rỉ theo tần suất tràn lan không dứt của Cố Hải.

"Aaaaaaaa.............."

Cố Hải mạnh mẽ đứng dậy, ấn Bạch Lạc Nhân ngã lên trên giường, tách hai chân cậu ram, hung hăng áp thành một đường thẳng, so với trước đây, cơ tể Bạch Lạc Nhân đã mềm dẻo hơn nhiều, đối với Cố Hải mà nói chính là một món quà vĩ đại.

Cậu lần nữa từ chính diện mà đâm vào, lần này không bận tậm, hung bạo mà ra ra vào vào ở nơi chật hẹp, khi chậm khi nhanh, khi nhẹ khi sâu, mỗi lần va chạm lại rất có lực, âm thanh tắc nghẽn bên tai, khiến cả căn phòng yên tĩnh ngập đầy nhục dục.

Một chỗ nào đó trong cơ thể Bạch Lạc Nhân đã ngủ yên này vừa thức tỉnh lại chịu sự công kích mãnh liệt như vậy, nhất thời khó mà chịu được,

Tay không ngừng thúc vào bụng dưới Cố Hải, muốn làm chậm lại tốc độ.

Không ngờ Cố Hải giữ lấy tay cậu, mười ngón giao nhau, tần suất và độ mạnh đều không giảm. Bạch Lạc Nhân bỗng cảm thấy một luồng điện lan khắp người, ngón chân đều không thể khống chế mà co giật, tiếng rên rỉ đau khổ mà sung sướng không ngừng phát ra.

Cố Hải cũng theo hành động của bản thân không khống chế được mà rống lên, những kích động mà cơ thể kia mang lại đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Sự co rút và đàn hồi của cơ bắp Bạch Lạc Nhân không còn thiếu khuyết như ngày trước, khiến cảm xúc của Cố Hải không khống chế được, cậu đã hoàn toàn phát điên.

Hai gò má Bạch Lạc Nhân ửng hồng, trán chảy xuống từng giọt mồ hôi, đôi mắt hơi nheo lại phát ra ánh nhìn mị hoặc, khiến Cố Hải hồn bay phách lạc. Cố Hải vội vã cúi xuống hôn lên môi Bạch Lạc Nhân, mạnh mẽ mút vào, mặc dù sưng lên rồi vẫn không chịu buông ra.

"Bảo bối...........bảo bối.........chồng thao cậu thao cậu đặc biệt sướng....." Cố Hải thở gấp bên tai Bach Lạc Nhân nói mấy lời phóng đãng.

Phân thân Bạch Lạc Nhân sớm cao cao dựng thẳng lên, ở bụng dưới Cố Hải không ngừng ma sát, tay Cố Hải đưa qua, lập tức nghe được giọng Bạch Lạc Nhân hỗn độn la hét,"Đừng chạm vào ....."

Cố Hải một chút cũng không ngần ngại, tay đặt trên bộ hạ của cậu ma sát hai cái, một tiếng gầm nhẹ nức nở truyền đến, ngay sau đó mật khẩu kịch liệt co rút, một trận run rẩy trôi qua, trên tay Cố Hải một mảnh trơn ướt.

Cố Hải tạm thời dừng lại, ngón tay mang một ít chất lỏng màu trắng đục ác liệt xoa vào miệng Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân quay đầu không chịu nhận, Cố Hải cười nghiền ngẫm nói:"Của cậu sao lại ghét bỏ chứ?"

Bạch Lạc Nhân nhăn mặt,"Tôi không thích cái mùi vị đó."

Cố Hải mỉm cười đem ngón tay cho vào miệng, say mê nhấm nháp hương vị của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân bị biểu tình dâm đãng của hắn làm cho mặt nóng lên. Cố Hải lại đem miệng mình lấp kín môi Bạch Lạc Nhân, bắt cậu nhấm nháp hương vị của chính mình.

Sau khi phát tiết một lần, vật phía dưới của Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không có dấu hiệu mềm nhũn, Cố Hải chơi đùa một lúc, lại đem thân thể Bạch Lạc Nhân lật mở, một chút cũng không hề lãng phí thân thể mềm dẻo của Bạch Lạc Nhân, đè một chân cậu trên giường, một chân khác nâng cao lên áp vào tai, tiếp tục xuyên vào từ phía sau.

Góc độ này càng có tác dụng kích thích trực tiếp đến Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân rên một tiếng đầy gợi cảm. Cố Hải si mê thưởng thức, lại đem đầu Bạch Lạc Nhân xoay qua, đem toàn bộ thanh âm của cậu nuốt vào trong miệng, biến thành ý loạn tình mê.

Rên rỉ một lúc, phần eo Cố Hải đột nhiên bắt đầu phát lực, môi răng cố gắng giữ chặt, hai tiếng gầm không thể giữ được phá họng chui ra, hai người cùng xuất ra một lúc, dường như có hàng chục dây thần kinh đang run rẩy với cường độ cao, thật lâu sau mới bình ổn được.

Cả hai đều đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng trạng thái tinh thần vẫn tốt như trước, Cố Hải hôn Bạch Lạc Nhân một cái, cười hỏi:"Thoải mái sao?"

Bạch Lạc Nhân cười rất đẹp, đẹp đến mức Cố Hải vừa nghĩ đến việc cậu phải trở về quân doanh, ngũ tạng lục phủ đều bị kéo đến đau đớn.

"Hay là cậu đổi nghề đi?" Cố Hải đau lòng nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân dường như không để ý đến điều đó, "Tôi thật vất vả xuôi ngược mới có được vị trí này, còn chưa đạt được như mức kỳ vọng, sao có thể nói bỏ việc là bỏ việc?"

"Để tôi nói theo cách khác." Cố Hải rất tôn trọng Bạch Lạc Nhân,"Tôi đau lòng cho cậu, nhưng cậu cũng nên có chừng có mực, những chuyện nguy hiểm giống lần trước về sau đừng nhận nữa ."

"Nhận hay không nhận không phải ở tôi, chỉ cần cấp trên cần tôi, tôi sẽ không né tránh." Bạch Lạc Nhân nói thật kiên định, "Loại bỏ hết thảy mọi nhân tố gây nguy hiểm chính là sứ mệnh của chúng tôi, nếu chúng tôi lại lựa chọn tránh né, quốc gia bồi dưỡng chúng tôi còn có ý nghĩa gì?"

Lời này nói ra thật phấn chấn nhân tâm, lòng Cố Hải vì lời của Bạch Lạc Nhân mà thấy kiêu ngạo, nhưng lại đau lòng không chịu nổi! Cứ nghĩ đến việc người yêu của mình cả ngày sống ngay cạnh vách núi*, loại tư vị này ai có thể chịu được? Huống chi đây là tâm can mà Cố Hải vừa tìm được, quả thật chính là cả vận mệnh của hắn!

(*: ý chỉ luôn phải đối mặt với nguy hiểm)

Nhìn thấy biểu tình rối rắm của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng an ủi:"Cậu đem tâm sự trong lòng nói ra đi. Tôi đa số thời gian đều phải bay, không biết người nhà sống có tốt không?"

Vấn đề này Cố Hải không thể suy nghĩ quá sâu, suy nghĩ nhiều khẳng định sẽ trở thành tâm bệnh của hắn, cũng sẽ tạo thành áp lực vô hình cho Bạch Lạc Nhân, vì thế đánh trống lảng.

"Qua hai ngày nữa cậu sẽ về doanh trại?"

Bạch Lạc Nhân gật gật đầu,"Còn ba ngày."

Cố Hải thở dài,"Chúng ta đều bận rộn công việc, có thể gặp ngày nào hay ngày đó có khi sẽ khó gặp nhau......"

Bạch Lạc Nhân trong lòng căng thẳng, quay đầu nhắc nhở Cố Hải,"Cậu không phải có thể tùy ý ra vào quân doanh sao? Chờ cậu tan tầm, tôi cũng giải quyết gần xong công việc, trừ khi có đặc thù nhiệm vụ......"

Cố Hải cố ý chọc giận Bạch Lạc Nhân,"Công ty tôi thường xuyên phải tăng ca, lái xe đến chỗ cậu mất ít nhất một tiếng, cả đi lẫn về là hai tiếng, tôi còn cần thời gian nghỉ ngơi, ngày hôm sau phải đi làm sớm. Lại nói, tôi ngày nào cũng chạy vào đó là chuyện không hay, để cho binh sĩ của cậu nhìn thấy nhiều sẽ không tốt......"

Bạch Lạc Nhân mặt lập tức liền trầm xuống, khẩu khí nói chuyện cũng cứng rắn ,"Tôi đã hiểu rồi."

Đùa giỡn Bạch Lạc Nhân đối với Cố Hải mà nói cũng là một loại hưởng thụ, thằng nhóc này vẫn không hề ý thức được điều đó, hắn thử đem tay đặt trên vai Bạch Lạc Nhân, quả nhiên bị hung hăng hất ra.

Cố Hải như thể đã chiếm được tiện nghi, cười đến thật đắc ý,"Đùa cậu thôi, tôi có thể không đi gặp cậu được hay sao?"

Bạch thủ trưởng không thể bị dỗ dễ dàng như vậy, lúc này đáp một câu,"Yêu dương vật có đi hay không."

Cố Hải cười, "Tôi muốn đi, cậu có cho tôi ở nhờ ký túc xá không?"

"Không cho."

"Thật sự không cho?" Cố Hải con ngươi đen chớp động,"Tôi hôm nay sẽ ăn cậu cho đủ."

Dứt lời toàn thân chui vào ổ chăn, bắt được hai miếng thịt khiến hắn thèm nhỏ dãi từ lâu, cắn lên một ngụm. Bạch Lạc Nhân run rẩy như cá chạch, Cố Hải tắc đè thắt lưng mẫn cảm của cậu, vẫn cứ đem mỗi một tấc da của Bạch Lạc Nhân cắn lên một biến, vết cắn thật sự có tính nghệ thuật, dấu răng để lại tựa như một bức họa.

Bạch Lạc Nhân mới đầu còn hùng hùng hổ hổ , sau lại không lên tiếng, sau đó Cố Hải lại đem đầu lưỡi dời qua trận địa khác, dùng đầu lưỡi ân cần thăm hỏi mật khẩu đã chịu đủ tàn phá, khẩu khí Bạch Lạc Nhân lập tức thay đổi.

"Cho cậu ở...... Cố Hải...... Cho cậu ở......"

Vì thế, Cố Hải đem Bạch Lạc Nhân eo nhấc lên, lại bắt đầu luân tiến công.

Hai người đại chiến N hiệp, Cố Hải rốt cục quyết định dừng tay, vừa muốn nhắm mắt lại, liền bị một lực cực lớn lay động dưới giường. Mở mắt nhìn lên, thấy Bạch Lạc Nhân tinh thần phấn chấn ngồi cạnh hắn.

"Bây giờ cho tôi thượng đi?" Bạch Lạc Nhân chặt chẽ đè Cố Hải.

Ánh mắt Cố Hải kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân,"Cậu......Cậu vẫn còn sức sao?" Nếu là ngày trước, Bạch Lạc Nhân đã sớm ngủ một giấc dài.

"Vô nghĩa, tôi tràn đây tinh thần!" Bạch Lạc Nhân cưỡi trên người Cố Hải dùng sức ma sát, "Mau mau đứng lên, để ông đây thao cậu một lần."

Cố Hải mở một mắt, ra vẻ thể lực chống đỡ hết nổi, bộ dáng suy yếu,"Tôi không được, lão chồng sớm không còn mạnh mẽ được như năm đó, cậu để tôi nghỉ ngơi một chút đi."

Bạch Lạc Nhân ngao ngao kêu to, đánh vào mông Cố Hải, bàn tay thanh thúy rung động,"Cậu ít giả vờ cho tôi, đứng lên ! đứng lên !"

Cố Hải,"......"

Ép buộc đến hừng đông, trong phòng mới chính thức yên tĩnh, Cố Hải từ toilet đi ra, vừa nằm xuống, Bạch Lạc Nhân liền chui qua, tay chân đã nóng hết rồi, nhưng vẫn dán vào người Cố Hải.

Cố Hải đặc biệt hạnh phúc nhìn hai má Bạch Lạc Nhân, hắn phát hiện bất luận là cậu hai mươi sáu tuổi hay vẫn cậu mười tám tuổi, chỉ cần tiến vào ổ chăn, vĩnh viễn đều là một đứa trẻ con.

Thói xấu này theo cả một đời như vậy, Cố Hải thật sự cảm thấy hài lòng .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play