Ngày 25 tháng chạp, văn phòng Cố Hải chính thức nghỉ lễ, đám chị già bị
nhốt trong lồng bấy lâu đều giống như từng con từng con chim nhỏ xinh
đẹp bay về phía sào huyệt nơi khu dân cư đông đúc, đi hưởng thụ quãng
thời gian được làm trăng sáng giữa trời sao ngắn ngủi. Địch Song cuối
cùng cũng được nghỉ, chỉ đáng tiếc Bạch Lạc Nhân vẫn bận như vậy.
Cố Hải bay đến Thanh Đảo, thăm mẹ Nhã Tĩnh.
Nhã Tĩnh thấy Cố Hải đi ra từ phòng bệnh mẹ mình, sắc mặt như ngưng trệ nhìn cậu.
"Cố Hải, có thể giúp tôi một việc không ?"
Cố Hải trầm giọng nói: "Cô quên rồi sao? Tôi trước đây đã từng nói, cô
đã từng cứu tôi 1 lần, ân tình tôi nợ cô nhất định sẽ trả. Cô nói đi,
chỉ cần có thể làm được, nhất định không từ chối."
Nhã Tĩnh cười nhạt, "Làm chắc chắn là làm được, nhưng có nguyện ý hay không mới là vấn đề."
Cố Hải ngữ khí rất quả quyết nói với Nhã Tĩnh: "Nếu có thể làm, tôi chắc chắn sẵn lòng."
Nhã Tĩnh hít một hơi sâu, yên lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Cố Hải.
"Đính hôn với tôi"
Sắc mặt Cố Hải vì câu nói này mà nhanh chóng thay đổi.
"Bây giờ hối hận vẫn kịp."
Cố Hải thu lại ánh mắt kinh ngạc, nghiêm mặt hỏi: "Trước tiên nói xem, sao bỗng nhiên lại muốn đính hôn với tôi?"
Nhã Tĩnh quay người lại, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi muốn mẹ tôi đi được an lòng, anh cứ yên tâm, chỉ là đính hôn. Đợi
mẹ tôi qua đời rồi, chúng ta hủy bỏ hôn ước, tiếp tục làm bạn bè."
Lần nói chuyện này khiến lòng Nhã Tĩnh như nghẹn lại, thực ra khi cô
nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Cố Hải, liền hiểu ra tấm lòng cậu ấy đối với mình. Chỉ có điều vẫn ôm một chút ảo tưởng, ảo tưởng Cố Hải có thể
nhân thời cơ này nói với cô một câu, hay là chúng ta cứ ở cùng với nhau
đi.
..........
Cố Hải trầm mặc châm một điếu thuốc.
Rất lâu không nhận được hồi âm, Nhã Tĩnh đột nhiên ở bên cạnh phát ra tiếng cười nhẹ.
"Không đồng ý thì cho qua đi, tôi tìm người khác cũng thế. chỉ có điều
mẹ tôi bao nhiêu năm nay vẫn cho rằng tôi và anh ở bên nhau, nếu như là
anh đến diễn vai này, có thể trong lòng bà ấy sẽ càng kiên định."
Hai ngươi mắt Cố Hải âm u, "Cô để tôi suy nghĩ thêm."
Điếu thuốc trong tay càng ngày càng ngắn, trái tim Cố Hải vẫn đang lẩn quẩn ở một góc nào đó,
"Cố Hải, tôi có thể hỏi anh một câu không?" Nhã Tĩnh đột nhiên mở miệng.
Cố Hải hướng ánh mắt về phía cô.
"Có phải anh thích Địch Song không?"
Cố Hải cười khanh khách, "Sao cô cũng cảm thấy như vậy? Tôi cứ luôn cho rằng cô thông minh hơn các cô gái khác ở công ty."
Nhã Tĩnh bỗng mở hai tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn.
"Lẽ nào hôm đó anh tặng nhẫn không phải để cố ý khiêu khích một ai đó
bàn bên cạnh? Tôi không có ngôc đến thế, có thể ngây thơ cho rằng chiếc
nhẫn này là để tặng cho tôi."
Cô đoán đúng rồi.......chỉ đáng tiếc một người nào đó trong đầu cô và người nào đó trong đầu tôi đã sai vị trí, cô mãi mãi sẽ không bao giờ
biết được, người tôi yêu thương chôn dấu trong đáy lòng tám năm nay lại
là một chàng trai.
Nhã Tĩnh thấy Cố Hải không trả lời, tiếp tục thăm dò.
"Hôm qua trên đường về, tôi nhìn thấy họ hôn nhau trong xe."
(Các bánh bèo đáng giết lắm rồi nhé !!!!!!!)
Những ảo tưởng trong lòng Nhã Tĩnh đã hoàn toàn bị tiêu diệt rồi, nụ
cười che đậy một tầng hơi nước, "Anh cứ nhận đi, tôi cũng sẽ chẳng cười
chê anh, lòng anh đã có người khác, tôi chỉ đành rút lại lần thỉnh cầu
này, anh cứ xem như tôi chưa từng nói gì."
Nhã Tĩnh quay người muốn bước đi, cánh tay liền bị Cố Hải giữ lấy.
Nhã Tĩnh không dám quay lại, khóe mắt cô đều đã đỏ lên rồi, cô không muốn Cố Hải nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy của mình.
"Tôi giúp cô." Cố Hải nhàn nhạt nói.
Lần này đến lượt Nhã Tĩnh từ chối, "Không cần nữa, tôi khồn muốn làm người có tội."
Cố Hải kéo người Nhã Tĩnh xoay cô đứng đối diện với mình, đôi mắt sâu lắng yên lặng nhìn cô, ngữ khí rất chắc chắn.
"Tôi là can tâm tình nguyện giúp cô, tôi hiện tại không có người yêu, cô không cần phải có bất cứ băn khoăn gì."
Ánh mắt Nhã Tĩnh ngẩn ngơ.
Cố Hải huơ huơ chiếc nhẫn trên tay, miệng hiện ra một nụ cười phức tạp.
" Chiếc nhẫn này kiểu dáng quá cũ rồi, hơn nữa có khắc Logo của tôi và
người khác, không thích hợp để cô đeo, tôi sẽ mua một cái mới để làm
nhẫn đính hôn tặng cho cô. Cho dù không thành vợ chồng, cũng có thể để
lại cho cô chút kỉ niệm."
...............
Sau một tràng reo hò, vài vị kĩ sư cốt cán trong phòng nghiên cứu nhảy lên trước máy tính, kích động ôm chầm lấy nhau.
"Cuối cũng cũng phá được ải đầu tiên rồi, có thể về nhà đón năm mới rồi!!"
Bạch Lạc Nhân híp mắt cười, dùng tay làm một tín hiệu khiến mọi người an tĩnh trở lại.
"Trưa nay tôi mời cơm, mấy anh em ta tìm chỗ nào tốt tốt làm một bữa!"
"Ha ha ha.......vậy chúng tôi phải góp sức cho cậu một trận!"
"Đúng thế, cả ngày bắt chúng tôi tăng ca đến tận đêm."
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân tâm trạng vui vẻ liền gọi về cho Bạch Hán Kỳ.
"Bố, năm nay có thể về nhà ăn tết rồi."
Bạch Hán Kỳ còn chưa nói gì, Bạch Lạc Nhân đã nghe thấy một âm thanh hưng phấn che dấu không được.
"Được, bố với mẹ con hai ngày nay đang chuẩn bị sắm tết, nếu con về thì phải chuẩn bị nhiều thêm chút nữa."
"Không cần." Bạch Lạc Nhân nói, "Con ở nhà cũng không được mấy ngày."
"Không cần biết là mấy ngày cũng phải để cho con ăn no uống đủ."
Cúp máy không được bao lâu, điện thoại của bệnh viện liền gọi tới.
"Thủ trưởng, tôi có thể xuất viện rồi.."
Mắt Bạch Lạc Nhân sáng lên, "Nhanh vậy sao? Cậu đợi một chút tôi lái xe đến đón."
"Không cần, Tiểu Lương lái xe đến đón tôi rồi, chúng tôi sắp đến cổng chính doanh trại rồi."
Bạch Lạc Nhân khoác thêm chiếc áo rồi đi ra ngoài, không lâu sau, liền nhìn thấy một chiếc xe từ từ tiến lại.
"Sao cậu đứng ngoài này?" Lưu Xung hỏi.
Bạch Lạc Nhân không nói gì, cùng với một quân nhân khác giúp Lưu Xung xuống xe, đỡ đến kí túc của mình.
"Cậu tạm thời đừng ở kí túc cũ nữa, bên này đã sắp xếp cho cậu một chiếc giường đơn, cậu có thể yên tâm dưỡng thương không bị làm phiền. Nếu cậu muốn về nhà đón tết, có thể xin cấp trên phê duyệt, có điều tôi không
kiến nghị cậu về, lộ trình xa rất vất vả. Cậu tốt nhất để bố mẹ qua đây, quân đội bên này sẽ bố trí hẳn hoi."
Lưu Xung không ngừng gật đầu, "Cũng may lần bị thương này không ảnh
hưởng đến việc tôi tiếp tục làm phi công, nếu không bố mẹ sẽ buồn chết
mất!........Đúng rồi, thủ trưởng, tôi lần này có được tính là lập công
không ?"
Khóe môi Bạch Lạc Nhân cong lên, "Có thể sẽ xem xét cho cậu một cái."
Lưu Xung vui mừng vỗ tay, "Vậy năm sau tôi có hy vọng lên quần hàm rồi!"
Bạch Lạc Nhân nhắm vào thái dương Lưu Xung bắn một phát, "Cứ mơ đi!"
Lưu Xung cười hì hì.
Bạch Lạc Nhân nhìn Lưu Xung ngồi trên giường rất khó chịu, thắt lưng
không thẳng được lên, liền nói với cậu ta: "Cậu cứ nằm ở giường tôi một
chút, đợi kí túc bên kia dọn xong sẽ đưa cậu qua."
Lưu Xung rất khách khí: "Thế thật không tốt !"
Bạch Lạc Nhân nghiêm túc nhìn Lưu Xung, Lưu Xung lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, Bạch Lạc Nhân đi đến đắp chăn lên người cậu.
Công trình cuối cùng cũng có tiến triển, có thể yên tâm về nhà ăn tết,
tên tiểu tử Lưu Xung cũng đã xuất viện.........sương mù bao phủ trong
lòng bao ngày cuối cùng đến hôm nay đã sáng trở lại, Bạch Lạc Nhân đang
nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe, ngó ra xem, ánh mắt sâu thẳm
ngoài kia lại khiến mạch nước ngầm trong lòng bắt đầu tuôn trào.
Cố Hải mở cửa xe đi ra, vừa tới cổng đã gặp Bạch Lạc Nhân.
"Để thủ trưởng đích thân ra cổng đón, thật có chút đảm đương không nổi!" tâm trạng Cố Hải có vẻ không tồi.
Bạch Lạc Nhân hơi nhếch khóe môi, "Đừng nói, thực sự là có dấu một người."
Sắc mặt Cố Hải liền thay đổi, cùng Bạch Lạc Nhân vào phòng, Lưu Xung
đang nằm rất nghiêm túc, vừa nhìn có khách đến, vừa định ngồi dậy, kết
quả bị Bạch Lạc Nhân ấn xuống.
"Yên ở đấy, không phải việc của cậu."
Nhìn một hồi, tâm tình Cố Hải không tự nhiên, nhưng cũng không nghĩ lệch đi hướng khác, dù sao Bạch Lạc Nhân đã có bạn gái, chỉ là cảm thấy
trong lòng không vui, đặc biệt không vui! Dựa vào cái gì mà một tên lính quèn cũng có thể nằm trên giường Bạch Lạc Nhân mà cậu đến muốn vào cửa
cũng phải nhìn sắc mặt?! "
Bạch Lạc Nhân rót một cốc nước nóng đặt bên tay Cố Hải, "Tìm tôi có việc gì?"
Cậu tưởng rằng Cố Hải sẽ kiếm ra N cái cớ để làm mục đích cho hành động
này, nhưng lần này Cố Hải không thế, cậu rất sảng khoái rút trong túi ra một tấm thiệp mời. Khoảnh khắc chạm vào tấm thiệp đỏ ấy, cơ mặt Bạch
Lạc Nhân đều cứng lại.
Cố Hải dùng ngữ khí không nặng không nhẹ thông báo, "Em trai cậu ngày
kia sẽ đính hôn, người làm anh như cậu cũng nên đến phụ một tay chứ?"
Đây là đòn hạ thủ cuối cùng của Cố Hải, khóe miệng Bạch Lạc Nhân gượng ép nhếch lên, lần này là lần cậu giả bộ không giống nhất.
"Chúc mừng cậu."
Sau khi Cố Hải cuối cùng cũng thu hoạch được phản ứng mà cậu một mực
khát vọng trên gương mặt Bạch Lạc Nhân, đột nhiên trong lòng cảm thấy
một chút thành tựu cũng không có. Vào khoảnh khắc mà Bạch Lạc Nhân đưa
tay ra nhận lấy tấm thiệp mời ấy, trong lòng cậu vô cùng khó chịu. Cậu
vốn còn chuẩn bị một đống lời kích bác, đến bây giờ một câu cũng không
thốt ra được.
Cố Hải quay người ra khỏi cửa.
Lưu Xung hưng phấn hỏi Bạch Lạc Nhân một câu, "Thủ trưởng, Cố tổng sắp kết hôn phải không?"
Bạch Lạc Nhân quay lưng về phía cậu ta, gật gật đầu.
"Đối với cậu mà nói, hôm nay quả là một ngày tốt lành!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT