Từ lúc Bạch Lạc Nhân
đi, Bạch Hán Kỳ liền giương mắt trông mong, trông mong a trông mong a,
cuối cùng lại là trông mong Cố Uy Đình.
Ngày hôm nay là tết ông
Công ông Táo, là ngày ăn kẹo mạch nha, lúc Cố Uy Đình đi vào trong sân
nhà họ Bạch, thím Trâu và Bạch Hán Kỳ ở phòng bếp bận bịu đủ chuyện,
trong ống khói bốc lên từng đợt khói trắng, mùi thịt bay đầy sân, ông
nội Bạch đang ở góc tường phía đông thu dọn chai chai lọ lọ, bà nội Bạch sợ lạnh, ngồi ở trong phòng xem ti vi.
Mạnh Thông Thiên lại cao
hơn không ít, ở trong sân một giây cũng không chịu ngồi yên, chạy vòng
quanh cây đại thụ, thấy có người đi vào, theo thói quen đưa tay luồn vào túi áo, móc một hộp pháo, quẹt một que pháo diêm lớn bằng đầu đũa, ra
sức mà ném tới phía chân của Cố Uy Đình.
Đùng!
Một tiếng pháo trong trẻo vang lên bên tai của Cố Uy Đình.
Ánh mắt Cố Uy Đình nhìn sang phía Mạnh Thông Thiên, nó đang dùng cái tay nhỏ che cái miệng nhỏ nhắn len lén mỉm cười.
"Thông Thiên, con lại nghịch à!" Thím Trâu từ phòng bếp thò đầu ra.
Mạnh Thông Thiên quay sang Cố Uy Đình làm cái mặt quỷ, lanh lanh lợi lợi chạy đi.
Bạch Hán Kỳ từ phòng bếp đi ra, mặc một cái tạp dề lớn màu trắng, thật giống như đầu bếp chính, nhưng kỳ thực chỉ là một người phá đám.
"Ông anh Cố, ông đến rồi đấy à." Cười cười mất tự nhiên, cởi tạp dề xuống sau đó cùng Cố Uy Đình vào phòng.
Bạch Hán Kỳ rót một ly trà cho Cố Uy Đình, bưng để trước mặt Cố Uy Đình
khách khí nói một câu," Không phải trà ngon gì cả, ráng uống nhé."
Ánh mắt Cố Uy Đình nhìn lướt qua căn nhà, toàn bộ gian nhà thu hết vào đáy
mắt, gian nhà mới quét vôi qua, salon, TV đều là đồ mới, nhưng vẫn không lấn át được sự cũ kỹ của nó.
Bạch Hán Kỳ mở miệng trước,"Ông anh Cố mấy ngày nay rất bận rộn phải không?"
Cố Uy Đình thờ ơ đáp lại một câu,"Cũng khá đó."
Sau đó Bạch Hán Kỳ không tìm được cái gì để nói, ông ấy liền chờ Cố Uy Đình chất vấn xem con của ông ta ở nơi nào, nhưng Cố Uy Đình từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng. Mặt không thay đổi đi qua ngồi xuống, đừng nói
Bạch Hán Kỳ chột dạ, cho dù không thẹn với lương tâm của ông, cũng sẽ bị loại khí thế này của Cố Uy Đình ép tới hít thở không thông.
Cố Uy Đình đứng lên, vén rèm cửa lên đi vào căn phòng của Mạnh Thông Thiên, Bạch Hán Kỳ đi theo vào.
"Nhân Tử và Đại Hải cuối mỗi tuần cũng sẽ về nhà một chuyến, hai đứa nó trở
lại một cái, con trai nhỏ nhà chúng tôi phải ngủ cùng với vợ chồng tôi,
hai đứa nó sẽ ngủ trong phòng này." Bạch Hán Kỳ lại bắt đầu nhiều
chuyện.
Cố Uy Đình quay đầu nhìn thấy giường hai người này vô cùng kì lạ, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bạch Hán Kỳ lúng túng cười cười,"Lúc đầu cái phòng này chỉ có một cái giường đơn, Đại Hải thường xuyên đến đây ngủ, nên phải chen chúc trên một cái
giường với Nhân Tử. Sau đó tôi nhận được tiền lương, liền mua cho Đại
Hải một cái khác, đỡ phải để cho hai đứa nhóc này phải chen chúc trên
một cái, nào ai có thể nghĩ mua về không được hai ngày, lại bị Đại Hải
ghép lại thành một chiếc."
Cố Uy Đình vén lên chăn nệm nhìn một cái, chỗ tiếp nối của hai cái giường có một chiếc đinh, rất chắc chắn.
"Lúc ấy nếu như tôi cảnh giác một chút, có lẽ sẽ không có chuyện như ngày hôm nay." Bạch Hán Kỳ thở dài.
Sắc mặt của Cố Uy Đình thay đổi, dưới con mắt thấp thỏm của Bạch Hán Kỳ liền rời khỏi gian phòng này.
Hai ông anh ngồi ở bên ngoài trò chuyện một lát, thay vì nói là trò chuyện, còn không bằng nói là cấp dưới báo cáo công tác với cấp trên, bởi vì từ đầu đến cuối Cố Uy Đình cũng không hề nói một câu, toàn là Bạch Hán Kỳ ở bên cạnh lải nhải.
Thật thà mà nói, thằng nhóc Đại Hải này thật
không tồi, giá như mà là một cô gái, tôi đã sớm mang kiệu tám người
khiêng cưới về nhà rồi. Lúc ấy tôi chẳng biết nó là con trai ông, cho
rằng nó giống như Nhân Tử nhà chúng tôi, đều là con nhà nghèo. Ở đây
thời gian đó, việc gì nó cũng giúp đỡ, nóc nhà này bị dột nước, là nó
sửa cho, phòng tắm bên ngoài, cũng là nó tìm người giúp đỡ xây lại, còn
có công việc của hai vợ chồng tôi, cũng đều là nó lén lút thu xếp cho... Nói thật, sai bảo con trai ông như thế, bây giờ nghĩ thật áy náy.
Cố Uy Đình cảm giác người Bạch Hán Kỳ đang miêu tả căn bản cũng không phải là con của ông, nhưng từ trong miệng Bạch Hán Kỳ nói ra, lại cảm thấy
chân thật như vậy. Ông ta đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Hán Kỳ, rốt cuộc cũng chịu mở miệng bảo.
"Có phải ông rất hận tôi không?"
Bạch Hán Kỳ trưng ra vẻ sửng sốt,"Tôi hận ông? Vì sao tôi hận ông?"
"Lẽ nào ông không nên hận tôi hay sao?" Ánh mắt Cố Uy Đình nhấp nháy,"Tôi cướp mất vợ của ông."
"Ặc..." Bạch Hán Kỳ chẳng hề để ý,"Ông không nói tôi cũng đã quên, Khương Viên bây giờ là vợ của ông a?!"
Cố Uy Đình,"..."
Cố Uy Đình lại đi dạo một vòng trong sân, Mạnh Thông Thiên vác một khẩu
súng chạy tới chạy lui, Bạch Hán Kỳ còn chỉ vào súng của Mạnh Thông
Thiên rồi quay sang nói với Cố Uy Đình,"Món đồ chơi của thằng nhóc này
cũng đều là Đại Hải mua cho.
Mạnh Thông Thiên vừa nghe thấy hai
chữ Đại Hải, dựa vào tốc độ tên lửa phóng tới bên cạnh Bạch Hán Kỳ, ôm
hông của ông hỏi,"Anh Cố Hải khi nào thì đến ạ? Bao nhiêu ngày không
thấy anh ấy rồi."
Cố Uy Đình nhìn Mạnh Thông Thiên, ngọn lửa
trong ánh mắt hừng hực bùng cháy mong đợi, đột nhiên có cảm giác không
biết gọi là gì, tên nhóc con này còn thân với con trai hơn cả ông.
"Tôi về đây." Cố Uy Đình nâng chân đi ra cổng.
Bạch Hán Kỳ cả kinh, về? Cứ như vậy liền về? Cũng không có hỏi cái gì liền
về?Đi đến cổng, Bạch Hán Kỳ nhìn thấy bên ngoài đậu một chiếc xe quân
đội, tài xế mặc áo bành tô thật dày đứng ở bên ngoài chờ. Thấy Cố Uy
Đình đi ra, tài xế vội vàng đi qua mở cửa xe cho Cố Uy Đình.
"Ông anh Cố." Bạch Hán Kỳ gọi một tiếng.
Cố Uy Đình dừng chân lại, xoay người liếc mắt nhìn Bạch Hán Kỳ,"Còn có chuyện gì hay sao?"
"Ông cũng không muốn hỏi sao?" Bạch Hán Kỳ vẫn thấy ngột ngạt.
Cố Uy Đình lạnh lùng cười,"Tôi hỏi, ông sẽ nói cho tôi biết hay sao?"
Bạch Hán Kỳ nuốt nước bọt, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, lúc này thím Trâu đột
nhiên đi tới, quay sang Cố Uy Đình nhét vào tay mấy thứ."Anh Cố, hôm nay là tết ông Công ông Táo, mang chút kẹo mạch nha về ăn đi, đều là của
nhà làm cả."
Giọng của Cố Uy Đình nhu hòa vài phần,"Cám ơn, cũng chúc cả nhà năm mới vui vẻ."
Nói xong, liền được tài xế đỡ lên xe.
Vào trong xe rồi, Cố Uy Đình cầm lấy một viên kẹo mạch nha nếm thử mùi vị,
hương vị ngọt ngào xốp giòn, mùi vị quả thật không tệ.
Tài xế vui tươi hớn hở nói một câu,"Bao nhiêu năm rồi không ăn món này."
Trong lòng Cố Uy Đình không khỏi cảm khái, chẳng phải ông cũng như thế sao? Cũng đã bao năm rồi không nếm qua đặc sản tết nhất.
"Thiếu tướng, điện thoại của ngài."
Cố Uy Đình cầm điện thoại di động lên, tên cầm đầu ông vừa phái đến Sơn Đông gọi tới.
Mấy ngày ngắn ngủi, hai mươi mấy người đàn ông chịu đựng cuộc sống không
giống người, cả ngày vùi ở trong căn phòng nhỏ như thế này, ngồi không
thoải mái, nằm cũng chẳng được, ăn uống hoàn toàn ở bên trong. Điểm chết người là không có cách nào khác liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể nghe tiếng pháo bên ngoài, nhớ đến người thân gia đình.
Đợi đến khi
Cố Hải túm tên cầm đầu ra ngoài, tên này cũng đã không còn cái khí phách mấy ngày trước nữa rồi, chán nản ỉu xìu đi theo sau Cố Hải, một câu
ngang ngược thậm chí cũng không nói ra được.
Khẩu súng của Cố Hải để ở trên gáy tên cầm đầu, buộc anh ta báo cáo "Tình hình quân sự".
"Thiếu tướng, chúng tôi ở nơi này theo dõi hơn nửa tháng, cũng không tìm được
một chút tin tức nào. Ngài bảo chúng tôi theo dõi Cố Dương 24/24, tôi
phái vài người luân phiên theo dõi cậu ta, 24 tiếng không rời mắt, cũng
không phát hiện cậu ta có hành động gì bất thường. Ngài nói xem có phải
là hai người bọn họ đã không còn ở Thanh Đảo nữa? Mấu chốt là sắp đến lễ mừng năm mới, tôi thì không sao cả, nhưng ở đây có mấy người lính đã
hết hạn quân sự ba năm, năm nay thật vất vả mới có một ngày nghỉ... Cho
nên, tôi muốn xin phép Thiếu tướng cho mấy người này được về nghỉ."
"Tất cả đều rút về hết đi." Cố Uy Đình thản nhiên nói.
Vẻ mặt tên cầm đầu nghe vậy liền vừa mừng vừa lo.
"Thiếu tướng, ngài nói thật hay sao? Tất cả chúng tôi đều có thể trở về ạ?"
Bên kia trầm mặc một lát, trái tim tên cầm đầu bên này căng chặt lại, cũng
không dám thở mạnh."Ừm, dọn dẹp một chút rồi tất cả trở về đi."
Tên cầm đầu vụ vây bắt, đột nhiên tỉnh táo vui vẻ, ngay lập tức ngẩng đầu
ưỡn ngực, cao giọng trả lời,"Cảm ơn Thiếu tướng thông cảm!"
Cúp điện thoại, nhanh chóng xông vào toilet, hô to một tiếng,"Các anh em, chúng ta đã tự do!!!"
Một đám người dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Hải, mừng rỡ như điên chạy ra khỏi khách sạn, giống như bên ngoài chính là nhà của bọn họ, một
giây sau bọn họ có thể đoàn tụ cùng người thân gia đình.
Diệt trừ cái họa lớn trong lòng này, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân rốt cuộc cũng có
thể hít thở không khí, hai người quyết định ra đường đi dạo một chút,
tiện thể mua một ít thức ăn mang về, tối hôm nay đúng là ngày tốt để
chúc mừng thắng lợi vòng vây của địch.
Hai chàng trai anh tuấn uy vũ đi ở trên đường, hiển nhiên không thiếu được liếc mắt của người qua đường, đặc biệt là con gái.
Có hai cô gái đi theo Bạch Lạc Nhân và Cố Hải gần một đường, thỉnh thoảng
lại ở phía sau nghị luận vấn đề ai đẹp trai hơn, hai người đi tới một
góc đường tương đối yên tĩnh, một người con gái trong đó lớn gan không
nhịn được, lớn tiếng hô một câu,"Anh đẹp trai!"
Cố Hải đã sớm
nhận ra được có người đi theo hai người bọn họ, lúc này nghe phía sau
lên tiếng, đột nhiên đi nhanh vài bước, vươn cánh tay khoát lên trên vai Bạch Lạc Nhân, sau đó dưới cặp mắt nhìn chăm chăm của hai cô gái, lộ
liễu trắng trợn hôn lên má Bạch Lạc Nhân một cái, hai cô gái thì đang
trợn mắt há miệng nhìn, Cố Hải quay đầu lại đáp cho hai cô này một nụ
cười mị hoặc sáng loáng, cuối cùng khoác lên vai Bạch Lạc Nhân nghênh
ngang mà đi.
Phía sau truyền đến tiếng thét chói tai, không biết là bị dọa sợ hay là đang phấn khích.
Hai người đi tới một cửa hàng tiện lợi, Cố Hải vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân,"Cậu ở bên ngoài chờ tôi một chút, tôi đi vào mua gói thuốc lá."
Cửa hàng tiện lợi rất nhiều người, lúc xếp hàng trả tiền đã có một hàng rất dài rồi.
Bạch Lạc Nhân ở bên ngoài buồn chán chờ đợi, mắt nhìn khắp bốn phía, đột
nhiên thấy một cửa hàng bán kẹo hồ lô. Ở chỗ này thấy bán kẹo hồ lô quả
thực không dễ a! Mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ vui mừng, đứng ở cửa cửa
hàng tiện lợi báo cho Cố Hải một tiếng, cũng không biết Cố Hải có nghe
thấy hay không, trực tiếp rẽ vào cửa hàng kia.
Đặc điểm lớn nhất
của ngày nghỉ chính là đông người, ngoại trừ dân địa phương, còn có du
khách ở vùng khác đến. Ngay cả mua kẹo hồ lô cũng phải xếp hàng, Bạch
Lạc Nhân ghét nhất phải xếp hàng, cho nên bình thường phải đi chen chúc
mua đồ đều là Cố Hải đi, thế nhưng hôm nay không nhịn được, đã lâu rồi
không ăn món đó, thật sự thèm mùi vị của kẹo hồ lô.
Cố Hải từ cửa hàng tiện lợi đi ra, phát hiện không thấy Bạch Lạc Nhân đâu.
Đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi đều là người, nhưng vẫn không nhìn thấy Bạch Lạc Nhân
Trước khi ra cửa hai người đều không mang theo điện thoại, tách nhau ra cũng không biết phải làm cách nào để liên hệ.
Nếu như là ngày bình thường, thì đi về trước cũng được, hai chàng trai có
cái gì mà phải lo lắng, cùng lắm thì bắt xe trực tiếp về nhà. Mấu chốt
bây giờ là thời điểm nhạy cảm, hơi có chút biến động nhỏ, cũng có thể
làm cho Cố Hải một thân mồ hôi lạnh.
Đứng tại chỗ một phút đồng
hồ, lòng của Cố Hải hoàn toàn luống cuống, đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm Bạch Lạc Nhân, căn bản cậu ta không nghĩ tới Bạch Lạc Nhân sẽ đi mua
đồ, tâm lý suy nghĩ của cậu luôn có chiều hướng không bình thường, Bạch
Lạc Nhân nhất định bị người khác bắt đi, nhưng lại không hề liếc mắt một cái vào trong cửa hàng.
Vì vậy, đến khi Bạch Lạc Nhân đi ra ngoài, Cố Hải đã sớm không biết chạy đi đâu.
Cửa hàng tiện lợi rất đông người, Bạch Lạc Nhân không hề nhìn kỹ, cho rằng
Cố Hải vẫn còn ở bên trong chờ trả tiền, liền đứng bên ngoài chờ, vừa
chờ vừa ăn kẹo hồ lô. Đến khi Cố Hải vòng trở lại, xâu kẹo hồ lô mà Bạch Lạc Nhân mua đã ăn xong rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT