Lôi phong = phiền chết, phiền hà, cách chơi chữ của má Sài.
Ngầm nói đến 1 nhân vật tên Lôi Phong, người được mệnh danh là biểu tượng
văn hóa, về lòng vị tha khiêm tốn hết lòng vì Đảng và chủ tịch Mao.
"Như thế mà đã thấy ghê gớm, nhìn tôi đây."
Cố Hải đứng lên, quay sang phía mặt biển rộng lớn sống vỗ ầm ầm lớn tiếng
hô,"Tôi là Cố Hải, nam, mười tám tuổi, đến từ Bắc Kinh. Ngồi bên cạnh
tôi là vợ tôi, một năm trước chúng tôi chính thức yêu nhau, đến bây giờ
con đường này của chúng tôi đã đi được một năm rồi! Tuy rằng gập ghềnh
trùng điệp, tai họa không ngừng, nhưng chúng tôi gặp khó không chùn
bước, dũng cảm tiến lên!"
Bạch Lạc Nhân thật muốn đem cả người vùi vào trong cát.
Sau khi Cố Hải phát tiết một trận, nhìn Bạch Lạc Nhân khiêu khích,"Cậu dám làm hay không?"
Nói bóng gió, cậu để tôi một mình mặt dày hay sao?
"Có cái gì mà tôi không dám làm?" Bạch Lạc Nhân cũng đứng lên, cao giọng
hô,"Tôi là Bạch Lạc Nhân, nam, mười tám tuổi, nhà ở số 49 ngõ Quang Thải quận Tây Thành Bắc Kinh, học năm cuối lớp 27 trung học phổ thông X Bắc
Kinh, thanh niên hư hỏng. Đứng bên cạnh tôi chính là vợ của tôi, sau khi bị cậu đeo bám ăn vạ, tôi xuất phát từ lòng thương hại đối với người bị tâm thần, quyết định đem cậu ta cưới về. Bất đắc dĩ ba vợ của tôi không đồng ý, việc hôn sự này kề cà không được quyết định, nhưng lòng của tôi đối với vợ hết sức chân thành, bất kể tương lai cậu ta không may lại
phát bệnh, tôi cũng sẽ không vứt bỏ!."
Cố Hải bị tức mà nở nụ cười, tên nhóc con, xem như cậu lợi hại.
Vì vậy lại hô lên,"Cố Uy Đình, tôi cho ông biết, ông thích đồng ý hay
không thì kệ ông! Dù ông có mang theo thiên quân vạn mã đuổi qua đây,
tôi vẫn sẽ nói câu đó. Người mà Cố Hải này đã chọn thì không ai được
quyền đổi! Quan hệ mà Cố Hải này đã chọn thì không ai được xen vào! Tình cảm mà Cố Hải này đã chọn thì không ai được phá hoại!"
"Cố Uy Đình!......" Bạch Lạc Nhân mới vừa hô một tiếng liền dừng lại.
Cố Hải ngẩng đầu chờ câu tiếp theo.
"Tôi [bad word] con trai ông!"
Cố Hải không thèm tốn hơi thừa lời, bàn tay to cấp tốc nắm sau cổ Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân vui sướng cười một trận.
"Chèn ép cũng không làm hao mòn ý chí chiến đấu của chúng tôi!"
"Trở ngại cũng không ngăn cản được chân chúng tôi!"
"Chúng tôi cùng chung mối thù!"
"Chúng tôi rất kiên định!"
Hai người hô đến thiếu dưỡng khí, cơ hồ tất cả người chung quanh đều chạy,
chỉ còn lại một anh bạn vẫn còn kiên định đứng ở gần đó, hai cặp mắt của họ đồng thời quay sang nhìn cậu ta, cậu ta hiền lành cười cười,"Hai cậu thật đần độn!"
Thế là hai người đần độn này liền đem vị anh em kia ném xuống biển.
Cố Hải cầm camera DV* tới, đem quay lại màn kia cho Bạch Lạc Nhân xem.
(Hình ảnh Camera DV)
"Cậu thực sự quay lại hả?"
Cố Hải vui vẻ nói,"Đương nhiên, hiếm thấy một lần ăn ý như vậy."
Bạch Lạc Nhân quay đầu qua, trên màn hình là bóng dáng của hai người rất tươi vui.
"Cậu nói xem, vài năm sau chúng ta về xem lại, sẽ cảm thấy bản thân chúng ta rất ngốc không?"
"Sẽ không đâu." Cố Hải đưa tay khoát lên trên vai Bạch Lạc Nhân,"Đời người
có được mấy lần làm chuyện ngốc nghếch, người ta còn hối hận vì tuổi trẻ không làm chuyện ngốc nghếch kìa."
Thủy triều dâng, lẻ loi rời
rạc mấy du khách cũng rời đi, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải tìm một tiệm cơm
đẹp đẹp để ăn một bữa hải sản thỏa thích, khi trở về còn mua một bộ lều
vải hai cái nệm chăn bông, tính toán buổi tối sẽ qua đêm tại bờ biển,
sáng sớm hôm sau ngủ dậy sẽ ngắm mặt trời mọc.
Buổi tối, theo
thường lệ Bạch Lạc Nhân gọi điện thoại cho Bạch Hán Kỳ, kể về tình huống của bên này, tiện thể hỏi thăm tình huống trong nhà.
"Ba Cố Hải vẫn chưa đi tìm ba hả?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải cũng lại gần nghe ngóng.
"Chưa tới, hai ngày này vô cùng yên tĩnh, không có ai tới cả."
Bạch Lạc Nhân không yên lòng,"Ba không gạt con phải không?"
"Ba gạt con làm gì? Con tự nghe xem nào, lúc này nhà chúng ta rất yên tĩnh."
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân không giải thích được, theo lý thuyết thì sao có thể a!
Cúp máy, Bạch Lạc Nhân quay sang hỏi Cố Hải,"Cậu nghĩ ba tôi nói có thật không?"
"Nghe không giống giả lắm."
Bạch Lạc Nhân nheo lông mày suy nghĩ, vậy Cố Uy Đình đang tính toán cái gì?
"Được rồi, đừng suy nghĩ, xe tới trước núi tất có đường. Nhìn một chút, tối
hôm nay gió thổi trên biển hiu hiu, trăng sáng giữa trời, cảnh đẹp ngày
đẹp như vậy, bà xã à, cần gì phải phiền lòng suy nghĩ chuyện này, hãy cứ cùng ông xã phóng đãng một chút đi."
Bạch Lạc Nhân ấn đầu Cố Hải vào trong cát.
Sau đó nửa tiếng, lều vải rung rung chấn động.
Trong quá trình triền miên chiến dấu, Cố Hải nhéo hông của Bạch Lạc Nhân một cái,"Nào, ngồi lên người tôi."
Đây là tư thế Cố Hải rất khoái, vừa có thể mặt dày không làm mà hưởng, vừa
có thể thưởng thức được vẻ mặt vô cùng động lòng người của Bạch Lạc
Nhân. Đương nhiên đây cũng là tư thế Bạch Lạc Nhân không thích nhất,
trước đây Cố Hải lắm mồm nài nỉ Bạch Lạc Nhân mới chịu thử một lần, từ
đó về sau lại sướng đến mức không thể từ chối được.
"Không được." Bạch Lạc Nhân cự tuyệt ngay tức thì,"Lều vải không đủ cao, ngồi dậy đầu sẽ đụng vào lóc lều."
Cố Hải chưa từ bỏ ý định,"Chúng ta có thể đem lều vải thu lại hay không?"
Dứt lời lôi sợi dây.
Bạch Lạc Nhân vội vàng ấn tay Cố Hải lại,"Cậu đừng có mà làm trò biến thái,
có tin tôi thừa lúc cậu ngủ ném cậu xuống biển hay không?"
"Cho
dù chúng ta không vén lều vải lên, người ta cũng biết chúng ta ở bên
trong làm gì, thà làm ở bên ngoài còn sướng hơn, lại còn có thể để cho
người ta nhìn trực tiếp đó. Huống hồ ở đây cũng không có ai a! Có một
cái lều vải chụp lên như thế thật khó chịu, đỉnh đầu toàn sao với trăng
thật lãng mạn a!"
Tay của Bạch Lạc Nhân vững vàng siết cái khung bên dưới, tức giận nói,"Tôi sẽ về nhà."
Cố Hải ngay lập tức chịu thua,"Được rồi được rồi, chúng ta không làm như vậy nữa, cậu nằm sấp ở trên người tôi..."
Tiếng thân thể va chạm phạch phạch phạch, tiếng thở dốc khêu gợi, cùng tiếng
rít của gió biển hòa và nhau. Lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc
lỏng lúc chặt... Một khối cầu lửa theo tấm rèm bị vén lên cuồn cuộn
phóng ra ngoài, đem sóng biển đang cuộn trào mãnh liệt tới đẩy lui, xa
xa ngoài biển là một khoảng yên tĩnh.
Đêm đã khuya, hai người ôm nhau ngủ, mặc dù chỉ có một lều vải che chắn, hai người vẫn ngủ rất kiên định.
Sáng sớm, trời còn lờ mờ, Bạch Lạc Nhân thật hưng phấn mà tỉnh dậy.
Mặc quần áo tử tế, Bạch Lạc Nhân cầm máy chụp hình chui ra khỏi lều vải.
Khi ngủ Cố Hải rất cảnh giác, chỉ cần bên cạnh không thấy ai, ngay lập tức cậu ta liền tỉnh táo.
Trời bên ngoài vẫn còn mờ tối, xung quanh tràn ngập sương mù và hơi lạnh, Cố Hải đạp lên cát mềm mịn, từng bước một đi tới phía Bạch Lạc Nhân. Tiếp
đó từ phía sau bao bọc quanh cậu, cằm gác trên hõm vai Bạch Lạc Nhân.
"Trời còn chưa sáng mà..." Giọng nói biếng nhác.
"Có ai chờ trời sáng rồi mới ngắm mặt trời mọc hả?"
Môi Cố Hải dán lên gò má của Bạch Lạc Nhân, cọ cọ quấy rầy một hồi.
"Mau nhìn kìa!" Bạch Lạc Nhân chỉ hướng xa xa.
Cố Hải ngẩng đầu lên, phía chân trời xa xôi đã xuất hiện một vầng mây màu
hồng, ngay phía trên ngón tay của Bạch Lạc Nhân, màu sắc càng lúc càng
đậm hơn, khuếch tán ra không gian xung quanh. Rất nhanh, mặt trời lộ ra
nửa vầng, đám mây chung quanh cũng bị nhuộm dần thành màu đỏ, ánh sáng
càng lúc càng mãnh liệt, trời biển nối thành một mảnh, một luồng hơi ấm
bắt đầu chảy trên người, xương cốt cũng đều trở nên mềm nhũn...
"Nào, chụp một bức đi."
Cố Hải cầm lấy máy chụp hình, đặt ở trước mặt của mình và Bạch Lạc Nhân.
Lưng hai người hướng về phía ngoài khơi, đầu gối lên mặt trời, mặt áp mặt,
hướng về phía ống kính hai người cười đến xấu xa, vô cùng ăn ý.
Lúc chụp xong nhìn thoáng qua một cái, Bạch Lạc Nhân mỉm cười.
"Làm sao mà lại cảm giác giống như hào quang tỏa quanh Phật Tổ vậy?"
"Cậu gặp qua vị Phật tổ nào đẹp trai như vậy chưa?" Cố Hải tự mình cảm thấy
hài lòng,"Sau này liền lấy nó làm ảnh nền máy vi tính của tôi."
Từ đó về sau, trong album ảnh của Cố Hải lại thêm một tấm ảnh tươi cười.
Cách Bạch Lạc Nhân và Cố Hải không xa, có đôi tình nhân đang chụp ảnh cưới.
Cô dâu mặc áo cưới đứng trên bãi đá ngầm bày ra đủ loại tư thế, chú rể ở bên cạnh chạy tới chạy lui, bên dưới còn có một nhiếp ảnh gia, và một
trợ lý, quơ tay múa chân chẳng biết đang nói cái gì.
Sau khi nhìn một lát, Cố Hải liền nói ra cảm nghĩ.
"Cô gái kia dáng dấp thật sự khó coi, cái này, nếu không phải đã trang điểm, không biết ra cái bộ dạng gì nữa?!"
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái,"Cậu quản được dáng dấp người ta à!"
Hai người sóng vai đi tới phía lều vải, không bao lâu, thu dọn xong đồ đạc, hai người đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nghe được tiếng la lên ầm ĩ cách đó không xa truyền đến. Ánh mắt của hai người nhìn sang nơi phát
ra âm thanh đó, lại là chỗ vừa rồi đang chụp ảnh tình nhân, một đám
người vây quanh một vòng tròn chẳng biết đang làm gì, nghe động tĩnh
giống như là đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đi, đi qua đó xem."
Hai người để đồ đạc xuống, bước nhanh đi đến chỗ đó.
Đến gần nhìn một cái mới biết được, cô dâu rơi xuống biển, đại khái là vừa
rồi lúc bày ra tư thế để chụp hình không cẩn thận liền trượt xuống, từ
trên đá ngầm ngã xuống. Vốn xuống nước cứu người không tính là việc khó, nhưng bây giờ là mùa đông a, ai dám tuỳ tiện xuống nước? Hơn nữa cô dâu lại mặc áo cưới nặng hơn mười kg, áo cưới ngâm nước cũng sẽ trở nên khá nặng, lúc đầu cô dâu vừa mới rơi xuống biển, hai người đàn ông còn túm
áo cưới, muốn đem kéo lên, kết quả bởi vì quá nặng, hai người suýt chút
nữa bị lôi xuống biển, cho nên đành phải buông ra.
Chú rể cũng
sắp phát điên, mắt nhìn cô dâu chìm càng ngày càng sâu, anh ta đứng trên đá ngầm đau khổ tột cùng mà gào lên, nhưng lại không có biện pháp gì!
Lúc này đang khẩn cấp mà nhân viên cứu hộ còn chưa tới, đoán không chừng chờ bọn họ chạy tới, cô dâu đã sớm nổi xác rồi.
Cố Hải đưa đồng hồ và điện thoại cho Bạch Lạc Nhân,"Đứng ở đây chờ tôi!"
Bạch Lạc Nhân cả kinh,"Cậu muốn xuống phía dưới?"
Cố Hải bước nhanh đi tới bờ biển, cởi giày và áo khoác xuống nước, Bạch
Lạc Nhân níu cậu ta lại hỏi một câu,"Cậu khẳng định không sao chứ?"
Cố Hải không lên tiếng, trực tiếp từ trên đá ngầm nhảy xuống nước.
Trời lạnh như thế này, Cố Hải không kịp vận động nóng người một chút trực
tiếp nhảy xuống nước, vài người đang vây xem bị dọa sợ không nhẹ, tên
nhóc này không muốn sống nữa hay sao? Cứu người cũng không mang theo đồ
bảo hộ! Đây không phải là muốn tìm chết hay sao? Bạch Lạc Nhân cũng vì
Cố Hải mà toàn thân nặn ra mồ hôi, nếu thật sự có chuyện gì, cậu ta cũng tính sẽ nhảy xuống.
Cố Hải vừa bơi vừa mò, cô dâu đã trượt vào
chỗ nước rất sâu, cậu ta lại bơi thêm mấy mét, đột nhiên cảm giác được
phía dưới nước chảy bất thường, lặn xuống nước liền bị quấn vào trong
nước.
Tất cả mọi người đứng trên bờ đều hít một hơi khí lạnh,
nhiếp ảnh gia lẩm bẩm,"Chàng trai này thật tốt, cứ như vậy thì không ổn
rồi."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đã trắng bệch rồi, cậu leo lên khối
đá ngầm cao nhất kia, mắt tìm kiếm trên mặt biển, trái tim cũng vọt đến
cuống họng rồi, Cố Hải nhất định cậu phải nổi lên!
"Chàng trai, cậu cũng có luẩn quẩn trong lòng à!"
Bạch Lạc Nhân bị một người đần độn túm xuống từ trên mỏm đá ngầm, liên tục
gầm lên, mang theo khuyên nhủ kéo tới trên đất bằng phẳng,"Chàng trai,
cậu ta làm chuyện ngu ngốc tôi chưa kịp ngăn lại, cậu không thể giẫm lên vết xe đổ của cậu ta được! Trong lòng có ý muốn cứu người là tốt, thế
nhưng phải lượng sức mà làm. Tôi chỉ có thể nói với cậu như thế, kiềm
chế đau thương mà thuận theo đi, cậu ấy là người tốt!"
"Cậu ấy không chết được!"
Bạch Lạc Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, oán hận tay người kia đang kéo mình.
Cùng lúc đó, Bạch Lạc Nhân nghe được có người kêu lên,"Nổi lên rồi, rốt cuộc nổi lên rồi!"
Bạch Lạc Nhân vội vàng chạy tới.
Lúc đầu Cố Hải muốn đem áo cưới cô dâu cùng lôi lên bờ, kết quả phát hiện
thực sự quá nặng, thế là lặn xuống dưới nước, đem áo cưới của cô dâu xé
ra, rồi đẩy cô dâu vào gần bờ để người xung quanh kéo lên, sau đó đỡ cô
ta lên bờ.
Đến khi lên bờ rồi, nhân viên cứu hộ cũng lục tục chạy
đến, cô dâu bị người ta ôm lên cáng cứu thương, cấp tốc tiến hành hô hấp nhân tạo. Không bao lâu, tân nương đã tỉnh lại, còn mở miệng kêu lạnh,
nhân viên y tế vội vàng tăng thêm một cái chăn đắp cho cô, chú rể kích
động đến nước mắt chảy xuống.
Cố Hải nhìn thấy một màn này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói chung không hề uổng phí công sức.
Bạch Lạc Nhân trùm lên cho Cố Hải một cái áo khoác, lại thúc giục cậu đi thay quần áo.
Chẳng biết từ đâu chạy tới một nhóm phóng viên, xuống xe liền ào ào chạy về phía hiện trường xảy ra chuyện.
Chú rể chỉ vào Cố Hải, kích động không thôi nói,"Chính là cậu bé kia, cậu ấy nhảy xuống biển cứu bạn gái tôi lên!"
Thế là bốn năm vị phóng viên giống như thi chạy đuổi theo Bạch Lạc Nhân và
Cố Hải, hai người bung lều vải vừa muốn thay quần áo, đã bị phóng viên
và người quay phim vây quanh.
"Xin chào, tôi nghe nói cậu vừa mới cứu người, xin hỏi cậu là dân địa phương hay sao? Tên cậu là gì?"
Hai người vừa nhìn thấy máy quay phim, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, sải
bước nhanh chóng chạy trốn. Phóng viên ở phía sau cùng nhau chạy như
điên, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cũng không cần đồ đạc, quần áo cũng không
thay nữa, cứ như vậy cũng không quay đầu lại chạy mất tăm.
Phóng viên thở hồng hộc dừng bước lại.
"Đáng sợ thật, vẫn còn có người làm chuyện tốt không để lại tên sợ phiền hà hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT