Ngày hôm qua bị Cố Uy Đình đả kích lớn như vậy, Bạch Lạc Nhân chưa từng rơi một giọt nước mắt, bây giờ nghe Bạch Hán Kỳ nói những lời này, đột nhiên có chút nghẹn ngào.

"Ba, con biết con làm như vậy sẽ làm ba đau lòng, nhưng nếu không làm như vậy, trong lòng con càng thấy khó chịu. Ba biết ở bên trong Cố Hải phải chịu tội như thế nào hay không? Ba cậu ấy đem nhốt cậu ấy vào trong địa đạo, không cho ăn không cho uống, ngay cả chăn đệm cũng không có...."

"Được rồi." Bạch Hán Kỳ xoa xoa đầu Bạch Lạc Nhân," Không cần nói, trong lòng ba rất rõ ràng, con chỉ cần nghe theo lời ba, đi thật xa, chờ ngày nào đó ba của Cố Hải nghĩ thông suốt, hai đứa hãy trở về."

"Làm sao mà đột nhiên ba lại toát ra cái suy nghĩ này?"

"Không phải đột nhiên toát ra, ba cũng đã suy nghĩ mấy ngày rồi." Bạch Hán Kỳ nắm thật chặt cánh tay Bạch Lạc Nhân,"Năng lực chịu đựng của ba có hạn, thực sự không nhìn nổi con tự hành hạ bản thân như thế này được."

Bạch Lạc Nhân nhìn chiếc áo khoác trên người, lại quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Hán Kỳ, đột nhiên ý thức được cái gì đó.

"Ba, không phải là ngày nào ba cũng đến liếc mắt nhìn con ở đây chứ?"

"Liếc mắt? Ba đều ngồi ở đây cả một đêm, chẳng qua là không lộ mặt mà thôi."

Nước mắt Bạch Lạc Nhân vừa muốn rớt xuống, Bạch Hán Kỳ vội vàng mở miệng ngăn cản,"Được rồi được rồi, đây là ba đùa con thôi, nếu như ba thật sự nhìn thấy, có thể để cho con ở đây chịu lạnh hay sao? Sớm đã kéo con về nhà rồi."

Trong lúc mơ hồ Bạch Lạc Nhân cảm thấy, Bạch Hán Kỳ đang nói dối, bởi vì ông luôn là người hiểu con trai mình rõ nhất.

Qua hồi lâu,, Bạch Hán Kỳ mở miệng lần nữa,"Nghĩ cách đưa Đại Hải ra đây rồi hai đứa rời nơi này càng sớm càng tốt."

Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân lo lắng,"Con đi rồi, ba phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ ông ấy lại đi đến nhà chúng ta làm ầm ĩ thì sao? Cho dù ông ấy không đi, thì mẹ con, ba còn không biết mẹ con là người như thế nào sao?"

"Con yên tâm." Bạch Hán Kỳ vỗ vỗ sau lưng của Bạch Lạc Nhân,"Hai con thật sự mất tích, căn bản thì bọn họ sẽ không có sức để ý đến ba, đã sớm đi tìm các con khắp thế giới rồi. Nhiều lắm thì đến chỗ ba tìm hiểu tin tức, nếu như tâm tình ba tốt, cố gắng để lộ một chút, tâm tình không tốt, ba cũng đếch* thèm để ý đến bọn họ."

"Chắc chắn bọn họ không dễ xua đuổi như thế đâu, ba quá tỏ rõ thái độ, nhất định bọn họ sẽ nghĩ ba là đồng lõa. Đến lúc đó bọn con vừa đi, nhất định bọn họ sẽ không từ thủ đoạn mà làm khó ba, một khi bọn con biết, thì bọn con vẫn phải trở về."

Biểu tình Bạch Hán Kỳ giả bộ tỏ ra không quan tâm,"Vậy các con cũng đừng liên lạc gì với ba, cứ như vậy thì bọn họ có tìm ba cũng chả có tác dụng, trong lòng ba càng bình thản."

"Như vậy thì trong lòng bọn con lại càng thêm không rõ ngọn nguồn."

"Nhân Tử, con nghe ba nói." Bạch Hán Kỳ níu tay của Bạch Lạc Nhân,"Ba hà tất gì phải làm khó ba, lão Cố không phải loại người như vậy, nếu như ông ấy không có một chút lòng hoàn khí nào, sẽ không thể lăn lộn được tới ngày hôm nay, đến vị trí đó. Về phần mẹ con, ba lại càng không sợ, trước đây bà ta muốn náo nhiệt thì náo nhiệt, đó là vì ba không thèm chấp nhặt với bà ta, nếu bà ta còn dám đến lần thứ hai, ba tuyệt đối sẽ không khách khí!"

Bạch Lạc Nhân lắc đầu,"Phương pháp này không khả thi."

"Cái này là con đang không tin vào thực lực của ba hay sao?" Bạch Hán Kỳ đột nhiên xoay đầu Bạch Lạc Nhân qua, ép buộc cậu ta nhìn mình,"Con là ai sinh ra? Con còn có thể giải quyết Cố Hải, làm sao ba không thể giải quyết lão Cố?"

Nếu ba có thể giải quyết ông ấy, mẹ con cũng sẽ không chạy theo ông ta, lời này Bạch Lạc Nhân không dám nói ra, sợ đả thương trái tim già yếu kia, mặc dù nội tâm của ba cậu còn mạnh mẽ hơn cậu nhiều.

"Ba, mặc dù con tin tưởng ba, nhưng cũng không thể làm như vậy được."

"Con trai!" Bạch Hán Kỳ lại đem đầu Bạch Lạc Nhân xoay hướng về phía cổng quân khu,"Con nhìn vào trong đi, con suy nghĩ thật kỹ, việc cấp bách nhất bây giờ là gì? Ở bên trong đó Đại Hải sống hay chết còn không biết đâu, con còn có tâm tư nghĩ chuyện về sau hả?"

Bạch Lạc Nhân quay mặt chỗ khác,"Ông ấy là ba của Cố Hải, ông ấy thật sự sẽ không để Cố Hải xảy ra chuyện gì đâu."

"Chết cũng không phải là đáng sợ, sợ nhất chính là sống mà bị giày vò! Nếu như con thực sự nghĩ như thế thì cần gì phải chạy tới đây chứ? Nếu con nghĩ chết cũng không chịu đi là vì tốt cho ba, vậy sao con không nghĩ ba thấy con như vậy, trong lòng ba sẽ cảm thấy như thế nào?"

Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, nhìn cổng quân khu, sương mù trong ánh mắt đều bay sạch.

Bạch Hán Kỳ nói tiếp,"Nhân Tử, con cũng không còn nhỏ, cho dù ba không nói con cũng biết. Thà rằng ba để cho người ta đâm hai dao, cũng không muốn nhìn con ở đây chịu khổ chịu lạnh."

"Nhưng mà ba để người khác đâm hai dao con cũng sẽ đau lòng mà, con ở đây chịu khổ chịu lạnh là con tự nguyện."

"Thằng nhóc này sao lại ích kỷ như thế hả, con không thể thay ba suy nghĩ một chút hay sao?" Bạch Hán Kỳ đỏ mặt tía tai rống một trận,"Ba bảo hai đứa con bỏ đi là sợ các con chịu tội hay sao? Chỉ là ba muốn bớt lo một chút thôi! Bây giờ người chịu tội là Cố Hải, nói không chừng người kế tiếp chính là con, con đợi ở nơi này trong lòng ba càng không nỡ!"

Bạch Lạc Nhân cảm thấy, cậu ta nợ Bạch Hán Kỳ, sợ là cả đời này cũng không trả nổi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Lạc Nhân gọi N cuộc điện thoại cho Cố Dương, muốn hẹn anh ta ra gặp mặt, kết quả đều bị Cố Dương lấy có việc mà cự tuyệt. Sau đó Bạch Lạc Nhân dứt khoát không gọi nữa, trực tiếp đi đến nơi ở của Cố Dương, đứng ở cửa chờ.

Mãi cho tới mười một giờ đêm, Cố Dương mới tha thân thể mệt mỏi về nhà.

Thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa, trong mắt Cố Dương xẹt qua vài phần kinh ngạc.

"Làm sao cậu lại chạy đến đây?"

"Gọi điện thoại anh vẫn luôn không rảnh, liền tới tận đây."

Vẻ mặt Cố Dương hờ hững, dường như rất không quan tâm đến việc Bạch Lạc Nhân tìm anh ta làm gì.

"Cố Hải không cùng đến với cậu hay sao?"

Đối với chuyện của Cố Hải, Cố Dương hoàn toàn không biết gì cả, đêm đó sau khi Cố Hải đi, anh ta liền không chủ động liên lạc với Cố Hải nữa. Về phần Cố Uy Đình có đi tìm Cố Hải hay không, bên đó, Cố Hải xảy ra tình huống gì, Cố Dương hoàn toàn không biết, cũng lười đi nghe ngóng.

Bạch Lạc Nhân cũng chưa kịp đáp lại một câu.

"Đã trễ thế này, một thân một mình cậu đến đây, tôi thật sự không dám mở cửa đón tiếp." Cố Dương lạnh lùng cười.

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Dương, thản nhiên nói,"Yên tâm, đối với anh tôi không có hứng thú."

"Tôi sợ tôi đối với cậu lại rất hứng thú."

Trong ánh mắt Cố Dương gai góc mọc thành bụi, ghim phải toàn thân Bạch Lạc Nhân đến khó chịu.

Cửa vẫn mở ra, Cố Dương ung dung thản nhiên đi vào, Bạch Lạc Nhân đi vào theo.

"Dép chỉ có một đôi." Lúc Cố Dương thay giày liền nói một câu.

Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem giày đặt ở trên kệ giày, đi tất đứng trên mặt đất, cũng may trong phòng của Cố Dương chỗ nào cũng có thảm, mặc dù là chân trần, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Nhưng Cố Dương quay sang chân của Bạch Lạc Nhân nhìn thoáng qua, không nói gì, trực tiếp đi vào phòng ngủ. Đơi đến khi anh ta đi ra, trong tay cầm một đôi dép bông mới, trực tiếp ném tới dưới chân Bạch Lạc Nhân.

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí, chỉ là tôi sợ tất của cậu làm bẩn thảm của tôi."

Bạch Lạc Nhân nói thẳng,"Tôi muốn xin anh giúp một chuyện."

"Cầu xin tôi?" Cố Dương rất hờ hững đáp lại,"Dựa vào cái gì tôi phải giúp cậu?"

"Bởi vì chuyện liên quan đến em trai anh, thời điểm anh khó khăn, cậu ấy giúp anh, hiện tại cậu ấy đang gặp khó khăn, anh cũng không thể ngồi yên không để ý tới phải không?"

"Ai quy định nó giúp tôi tôi phải giúp nó hả?" Cố Dương nghiễm nhiên không ghi nợ trong lòng.

Bạch Lạc Nhân đáp lại hai chữ,"Đạo nghĩa*." ( Đạo đức và chính nghĩa.)

"Con người của tôi không hề có đạo nghĩa."

"Anh có."

Cố Dương nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi ngay vào phòng tắm.

Tắm rửa gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng, Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, gõ cửa phòng tắm một cái,"Có cần tôi vớt anh lên hay không?"

"Cũng không cần vớt." Giọng nói Cố Dương có chút uể oải từ trong phòng tắm truyền tới, "Nếu như cậu muốn tắm cùng tôi, ngược lại tôi rất vui lòng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play