Đèn phòng đã tắt, tay của Cố Uy Đình sờ tới công tắc, lại chậm chạp bấm một cái. Cố Hải đang ngủ bên cạnh ông, cách chưa tới 40cm*, đột nhiên Cố Uy Đình muốn nhìn cậu ta thật kỹ một chút, từ nhỏ đến lớn, số lần Cố Uy
Đình có thể tỉ mỉ tường tận nhìn con trai càng ngày càng ít đi, trong
trí nhớ của ông gương mặt của cậu chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, thời gian
như một cái chớp mắt, gương mặt này đã trưởng thành anh tuấn như vậy
rồi.(1 xích: 1/3 mét)
Ngày trước đã bỏ lỡ thái độ vui vẻ của một
người làm cha, bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai lúc cậu còn
nhỏ. Nhớ không rõ là lúc nào cậu học được một tiếng gọi ba, nhớ không rõ là lúc nào cậu học được chập chững bước đi, nhớ không rõ cảnh tượng
ngày đầu tiên cậu đi học, thậm chí không biết cậu thích ăn cái gì, thích chơi cái gì.......
Mỗi một lần mình xuất hiện, đều là dùng hình tượng một tên 'đại ma đầu'.
Khi cậu ở trong sân huấn luyện lười biếng, khi cậu ở trong trường gây ra
rắc rối, khi cậu một mình lang thang bên ngoài, khi mối tình trật đường
vẹo lối này của cậu bị phơi bày ra ánh sáng.......
Dùng phẫn nộ để bắt đầu, dùng thượng cẳng chân hạ cẳng tay để chấm dứt.
Đây là hình thức duy nhất mà hai cha con bọn họ khi ở với nhau.
Ông ta chưa bao giờ cho cậu một chút ấm áp nào, ngày hôm mẹ cậu qua đời,
ông ta cũng đang bôn ba khắp nơi, ông ta nghĩ phẫn nộ của cậu đối với
mình chính là hiểu lầm, nhưng lại không nghĩ tới, nó mới chỉ là một đứa
nhóc mới mười bốn tuổi, mất đi nơi gửi gắm tinh thần duy nhất, thì sẽ
tuyệt vọng và đau lòng thế nào. Khi thấy cậu một thằng con trai cao hơn
mét tám co hai chân lại, cuộn tròn trong tủ treo quần áo, trái tim bất
ngờ lại đau nhói.
Bất kể cậu đã làm sai điều gì, đầu sỏ gây nên chính xác là bản thân ông.
Cố Uy Đình lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của Cố Hải, ngay cả ông
ta cũng không ý thức được ánh mắt của mình có bao nhiêu ôn nhu. Ông ta
thấy trên tóc Cố Hải dính hai sợi bông, liền đưa tay gỡ xuống cho cậu,
lại phát hiện khóe miệng của cậu dính một chút bùn, không chút nghĩ ngợi là vì sao lại có, liền trực tiếp lau sạch giúp cậu.
Tắt đèn, nằm xuống không bao lâu, liền cảm giác thân thể Cố Hải quay sang bên mình.
Cậu đã ngủ say, buông xuống tất cả phòng bị.
Cố Uy Đình nghiêng người sang, còn chưa kịp nhắm mắt, liền cảm giác tay
của mình bị người khác nắm lấy, đó là một đôi bàn tay to ấm áp gấp mấy
chục lần so với mình, gắt gao bao vây lấy mình. Thần sắc Cố Uy Đình
ngừng lại, ánh mắt nhìn sang Cố Hải, cậu chưa hề tỉnh, hoàn toàn là theo bản năng mà sưởi ấm bàn tay ông.
Trong phút chốc, trong lòng bùi ngùi vô cùng.
Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, Cố Uy Đình quay sang hỏi Tôn cảnh vệ.
"Về chuyện của Cố Hải, ông thấy thế nào?"
Tôn cảnh vệ đang húp cháo, nghe xong những lời này, thiếu chút nữa thì sặc.
"Ngài hỏi ý kiến của tôi hả?"
"Ở đây còn người khác hay sao?"
Tôn cảnh vệ đặt đôi đũa xuống, lúng túng cười cười,"Kỳ thực tôi cảm thấy,
phụ huynh chúng ta không cần thiết chuyện bé xé ra to, có đôi khi, chúng ta cường lực quản chế ngược lại sẽ tạo nên tâm lý mãnh liệt muốn chống
đối, nên để cho bọn nó bình tĩnh tự giải quyết chuyện của mình. Liền lấy con gái của tôi nói đi, lúc nó học trung học gặp gỡ qua một nam sinh,
đến khi chia tay, tôi và mẹ nó cũng không biết chuyện này. Bây giờ con
gái của tôi cũng đang rất tốt, học tập sinh hoạt tất cả đều như cũ.
Có một lần nó kể cho chúng tôi nghe về chuyện này, hoàn toàn trở thành một chuyện vui đùa. Thử nghĩ một chút, nếu như lúc đó chúng tôi biết, đứng
ra ngăn cản, có phải là đứa nhóc này sẽ đem chuyện yêu đương quá sớm này như chuyện đương nhiên hay không? Có phải là từ chuyện vui đùa ban đầu
sẽ trở thành tình cảm lưu luyến trong mắt nó hay không?
Giống
như, nếu mà bây giờ ngài đứng ra ngăn cản, hai người bọn họ sẽ theo bản
năng nghĩ đó là tình yêu. Kỳ thực ngài nhìn thấy gì chứ? Cũng chỉ là
ngài nhìn thấy hai người họ ôm nhau một cái, hôn một cái, thử nghĩ mà
xem, lúc còn trẻ của chúng ta, ai không cùng bạn bè tình cảm qua chứ? Có lẽ qua hai ba năm, chờ đến khi bọn họ có môi trường cuộc sống mới, bọn
họ nhìn tất cả mọi việc lại một lần, chẳng qua chỉ là chuyện vui đùa mà
thôi."
Cố Uy Đình trầm tư chốc lát, bình tĩnh nhìn Tôn cảnh vệ.
"Ý của ông là, tôi liền mặc kệ hai đứa chúng nó."
"Cũng không phải là mặc kệ." Tôn cảnh vệ hồn hậu cười cười,"Ngài có thể dẫn
dắt, còn phần họ có nghe hay không, vậy thì phải xem vào bản thân bọn
họ."
Cố Uy Đình hừ lạnh một tiếng,"Vậy khẳng định nó không nghe."
"Kỳ thực thì, tôi cảm thấy nhất định là ngài quá lo lắng, ngài còn nhớ Tiểu Trịnh ở đại đội ba không? Lúc đó kiểm tra phòng ngủ, phát hiện cậu ta
và Nhị Hổ hai người uy mãnh chen chúc ở trong một chăn, sau đó trải qua
điều tra, quan hệ hai người không bình thường, trực tiếp đuổi ra. Kết
quả thế nào? Sau khi hai người đó rời đơn vị, chưa tới hai năm liền kết
hôn sinh con, bây giờ đoán chừng cũng sớm không liên lạc nữa rồi."
"Ông nói những lời này tôi cũng mới nhớ, nhưng mấu chốt của vấn đề là, con
tôi không phải Tiểu Trịnh, cũng chả phải Nhị Hổ, nó là 'chủng loại đặc
biệt' trăm năm khó gặp."
Tôn cảnh vệ nín cười, chủng loại đặc biệt cũng không phải là 'sản xuất' ra nó hay sao?
"Tôi cảm thấy cậu ấy không có gì đặc biệt cả, bởi vì cậu ấy là con ngài, cho nên ngài nghĩ cậu ấy đặc biệt. Chuyện này phải đặt ở trên người đứa
nhóc nhà tôi, tôi cũng sẽ nóng nảy, chỉ mong hai người bọn họ lập tức
tách ra. Nhưng mấu chốt của vấn đề là, chuyện như vậy không gấp được,
gấp cũng không được. Bây giờ hai người bọn họ đang ở thời kì tình cảm
nồng nàn, ngài có thể tách bọn họ ra thế nào được? Một người đưa ra nước ngoài, một người nhốt vào đơn vị? Nếu như trong lòng hai người bọn họ
nhớ đối phương, cho dù ngài có ngăn cản bọn họ như thế nào đi nữa, bọn
họ cũng có thể nghĩ mọi cách liên lạc với nhau."
Câu nói sau
cùng, Cố Uy Đình lại rất tán thành, bây giờ ông ta có lòng nhưng không
đủ lực, có quản nữa cũng không được, mặc kệ cũng không được, giống như
giày vò thế nào đi nữa thì cũng không hút hết được nhiệt huyết của hai
người bọn họ.
Kết thúc buổi học vào lúc trưa, hai người bị Cố Uy Đình gọi vào một phòng ăn.
"Ăn xong bữa cơm này, hai đứa cần làm gì thì cứ đi làm đi!" Cố Uy Đình trầm giọng tuyên bố.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải lúc đầu đều đang vùi đầu ăn cơm, nghe được câu này, cùng nhau ngẩng đầu lên.
"Ba, lời này của ba là có ý gì?" Cố Hải hỏi.
Cố Uy Đình thản nhiên quét mắt nhìn cậu một cái,"Ý của ta là hai đứa đừng có lắc lư dưới tầm mắt của ta nữa, nhìn chướng mắt."
Tin tức tốt lành tới có chút bất thình lình, hai người không hề phản ứng kịp.
Bạch Lạc Nhân không thể tin nhìn Cố Uy Đình, buổi sáng cậu ta còn đang lo
lắng chuyện địa đạo, sợ bị Cố Uy Đình phát hiện, lại đánh Cố Hải một
trận, đang suy tính có nên mau mau vùi nó lại không. Kết quả tình hình
đột nhiên phát triển quá nhanh, không chỉ không có chuyển biến xấu,
ngược lại còn chuyển biết rất tốt.
Tay của Cố Hải thăm dò trán Cố Uy Đình một chút, kết quả bị một đôi đũa hung hăng cho ăn đập.
"Ba, không phải là ba chịu đả kích gì chứ?"
"Đừng có lắm mồm với ta!" Cố Uy Đình lạnh mặt, Mau mau ăn cơm, cơm nước xong rồi mau cút đi!"
Tròng mắt đen của Cố Hải chớp chớp,"Ba, ba mặc kệ con sao?"
Cố Uy Đình đáp lại Cố Hải năm chữ,"Xin lỗi tôi bất lực."
"Đừng a!" Cố Hải được tiện nghi còn tinh tướng,"Ba, ba đừng mặc kệ con a, con còn hi vọng ba đưa con về đường thẳng đó. Ba hất tay mặc kệ con, ngộ
nhỡ con lại làm ra cái gì đó bất chính thì sao?"
Cố Uy Đình ung
dung thản nhiên ăn cơm,"Lúc tôi quản cậu, cậu cũng làm không ít chuyện.
Tôi mặc kệ cậu, cậu thích chơi đùa kiểu gì thì chơi đùa, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa."
"Vậy sau này con nhớ ba thì làm sao ạ?"
Những lời này, rốt cuộc khiến cho đôi đũa trong tay Cố Uy Đình dừng một chút.
Trong lòng Cố Hải không khỏi căng thẳng, ông trời ơi, không phải sẽ bị cảm
động chứ? Đến lúc lại thay đổi ý định, lại đem nhốt mình vào trong này
chứ? Thật sự là đồ phá hoại mà, cái miệng nhiều chuyện không nói ít đi
một câu được à!
Cố Uy Đình liếc mắt nhìn Cố Hải, đột nhiên bất đắc dĩ cười cười, sau đó lại không hề nói cái gì nữa, tiếp tục ăn cơm.
Trong thoáng chốc Bạch Lạc Nhân nghĩ, mỗi một lần cậu ta rời nhà, cũng sẽ thấy một nụ cười quen thuộc như vậy.
Cố Hải xách theo hai bọc lớn, đứng ở cổng tạm biệt Cố Uy Đình.
Bạch Lạc Nhân vẫn luôn nhìn Cố Uy Đình, chờ đến khi ánh mắt của Cố Uy Đình nhìn sang phía cậu, cậu ta lại đưa ánh mắt dời đi.
Hai người lại cùng lên tiếng chào Tôn cảnh vệ, sóng vai đi xa dần.
Tôn cảnh vệ nhịn không được cảm thán một tiếng,"Thằng nhóc Bạch Lạc Nhân này, thật không tệ."
Cố Uy Đình liếc mắt lườm ông ta,"Hay là giới thiệu cho con gái ông đi."
"Đừng......." Tôn cảnh vệ cười cười lắc đầu,"Không với cao nổi đâu."
Cố Uy Đình cười cười, hai người xoay người cùng nhau đi vào.
Trên đường trở về, dáng vẻ Bạch Lạc Nhân tỏ ra tâm sự nặng nề.
Cố Hải đưa tay đặt sau gáy Bạch Lạc Nhân, vui tươi hớn hở hỏi,"Không phải
là cậu vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ tối hôm qua chứ?"
"Không phải vậy, tôi đột nhiên nhớ tới ba tôi."
Cố Hải dừng bước,"Hay là chúng ta chạy thẳng tới nhà cậu đi?"
"Ý tôi không phải vậy." Bạch Lạc Nhân đột nhiên nắm lấy cánh tay Cố
Hải,"Tôi muốn nói với cậu là, tôi dự định nói thật với ba tôi."
Tâm tình vừa mới buông lỏng của Cố Hải bởi vì câu nói này trong nháy mắt lại nặng trĩu.
"Trước hết chúng ta có thể nghỉ ngơi lấy sức một chút hay không?"
"Thừa thắng xông lên, để lâu sức lực sẽ cạn......."
Cố Hải đỡ trán,"Không cần hành hạ người khác như vậy chứ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT