Ở trong trường học, bình thường có thể thấy nam sinh ở trần đi trong khu phòng học là bình thường, đặc biệt vừa mới học thể dục xong. Nhưng nhận được 100% ánh mắt ngoái lại nhìn, sợ rằng chỉ có mình Cố Hải, người cơ bắp săn chắc, thân hình hoàn hảo đến khó tin, nam sinh nào nhìn thấy mà không tức giận.

Trở lại phòng học, Cố Hải vẫn là đối tượng bàn tán của mọi người. Thỉnh thoảng lại bị những ánh mắt phi đến, Cố Hải ý thức được cậu ta phải mau chóng mặc áo vào, không lại bị nghi là biểu diễn khoe khoang.

Cầm đồng phục kéo xuống, hai tay đút vào ống tay áo, sau đó đem đầu chui vào.....

Tôi chui này! Tôi chui này! Tôi chui này!......

Ơ? Sao không chui vào được?

Lẽ nào chui nhầm?

Cố Hải chui đầu ra ngoài, đem áo đặt trên đùi, sau đó, cậu ta phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

"Vì sao áo đồng phục của cậu chỉ có hai ống tay? (Loại áo 3 lỗ, gile dành cho học sinh đó.)

Cổ áo đâu? Cổ áo đi đâu rồi?

Cố Hải vội vàng lật ra, sau đó, cậu ta nhìn thấy một đường chỉ chằng chịt khâu ở xung quanh cổ áo, giống như trời mưa kiến đen tụ tập lại thành một đường vậy, nhìn mà thấy gai cả người.

Cổ áo bị khâu lại rồi, làm sao mà chui qua đây?

Cố Hải thừ người ra mấy giây, vội vàng cúi đầu lục lọi ngăn kéo.

Kim chỉ đều không thấy đâu.

Lại nhìn vị trí Bạch Lạc Nhân, không có ai, quay đầu, thấy một khuôn mặt cười như không cười. Không biết cậu ta đứng ở đó từ bao giờ, trên mặt hiện vẻ không chút dấu diếm nào, như vậy toàn bộ quá trình vừa rồi chắc chắn bị cậu ta nhìn thấy hết.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân chậm rãi đi tới chỗ ngồi của mình, yên lặng, sau đó vẫn yên lặng, đột nhiên........

"Ha ha ha ha ha ha......."

Cậu ta không chịu nổi, cười bò trên ra bàn học.

Vưu Kỳ ngồi đằng trước sợ hết hồn, cậu ta chưa từng nghe qua tiếng cười của Bạch Lạc Nhân tràn đầy hả hê vui vẻ đến vậy. Lúc quay đầu lại, Bạch Lạc Nhân cười đến nước mắt chảy cả ra, vừa cười vừa đập bàn, giống như không khống chế được tâm trạng kích động của mình.

"Cậu bị làm sao thế hả?"

Lời nói của Vưu Kỳ không nhận được bất kỳ phản ứng nào, Bạch Lạc Nhân thì cười đến quên hết tất cả.

Tên nhóc này, xem như cậu lợi hại!

Nếu là trước đây, dựa vào tính tình của Cố Hải, sớm đã lôi Bạch Lạc Nhân ra đánh cho một trận. Nhưng hôm nay không biết vì sao nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cười vui vẻ như thế, cậu ta đột nhiên cảm xúc lẫn lộn.

Điều này có thể trách ai đây?

Kim và chỉ của mình mang đến, áo cậu ta thì mình cũng cắt rồi, bây giờ người ta phản công lại cậu, cậu có thể nói cái gì nữa đây?

Nhanh chóng đem chỉ gỡ ra.

Sớm biết thế này thì hôm nay đã không mua chỉ chắc chắn như vậy.

Cố Hải đi khắp nơi mượn dao lam.

Chuông vào học vang lên, đứng lên chào giáo viên rồi lại ngồi xuống, tay của vẫn cứ loay hoay đồng phục, vá thật là chặt, cắt nửa ngày mới được một chút.

Đây là tiết hóa học, giáo viên hóa học là một cô hơn năm mươi tuổi, dạy học rất nghiêm khắc, suy nghĩ cứng nhắc. Cô giáo mở giáo án ra, mắt đảo xung quanh lớp một lượt, liền dừng lại ở trên người Cổ Hải.

"Nam sinh bàn cuối, chúng ta đang thịnh hành mốt cởi trần đi học hả?"

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Cố Hải, thậm chí Cố Hải có thể đọc lên ý nghĩ trong ánh mắt bọn họ. Tiết thể dục dù cho có thể hiện xuất sắc như thế nào đi nữa, thì đã vào lớp rồi còn giả bộ khoe khoang cái gì, có còn biết mất mặt hay không?

"Thưa cô, áo em có chút vấn đề, em lập tức sửa lại."

Nói xong câu đó, Cố Hải liền chuyên tâm cắt chỉ, nhưng đường chỉ này khâu loạn lên hoàn toàn rối loạn, khắp nơi đều là sợi vụn, gỡ toàn bộ ra thì rất phiền phức. Mười phút trôi qua, Cố Hải mới gỡ được một nửa.

"Tôi nói này bạn học kia, nếu như cậu thích cởi trần, đi ngay ra bên ngoài phòng học, người khác nhìn cậu thế nào tôi cũng không quan tâm. Đừng ở trong lớp của tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng giảng bài của tôi."

Hung hăng giật một sợi chỉ, Cố Hải thấy vai Bạch Lạc Nhân run run.

"Cậu rốt cuộc khâu bao nhiêu mũi hả?"

"Cậu hít bao nhiêu cái xà đơn, tôi khâu bấy nhiêu mũi."

"Fuck!"

Ngay cả ý muốn tự sát Cố Hải đều có, cậu ta làm nhiều như vậy làm gì hả? Mệt mỏi một thân đầy mồ hôi, quay đầu lại còn bị người ta đùa bỡn!

Bạch Lạc Nhân xoa xoa bụng, còn dư lại chút thể lực đều đã dùng hết cho việc cười, ngày hôm nay tan học có thể đi về nhà hay không cũng là một vấn đề quan trọng.

Cuối cùng Cố Hải vẫn phải ra khỏi phòng học, đứng ở bên ngoài tiếp tục cắt chỉ, tiếp tục gỡ đến hết tiết học, cuối cùng cũng gỡ được cái cổ áo ra. Nhưng mấu chốt là cái áo nhìn không ra sao cả, mình mua kim quá to, vừa lại cắt chỉ vội vàng quá, làm có chút cẩu thả.

Cúi đầu nhìn chiếc áo, cổ áo như được làm thành họa tiết ren!

Chuông tan học vừa vang lên, Cố Hải đi vào phòng học, Bạch Lạc Nhân đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Cố Hải đi vào, bản thân ở phía trước vụng trộm mỉm cười.

Cố Hải hung hăng xoay đầu Bạch Lạc Nhân qua, ánh mắt như hung thần nhìn cậu,"Cậu đó sao cứ nhìn thấy tôi lại cười?"

"Tôi như vậy hả!"

Bạch Lạc Nhân vừa mới dứt lời, lại nhìn thấy cổ áo Cố Hải biến thành họa tiết ren, nhịn không được, lại cười như trúng tà.

Cố Hải hung hăng ném cho Bạch Lạc Nhân một câu.

"Cậu thấy buồn cười lắm à!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play