Bỏ rơi hai người phía sau, Bạch Lạc Nhân rất nhanh tiến hành tàn sát người phía trước.

Vốn trình độ cao hơn đối thủ một đoạn, đáng tiếc vừa rồi bị bao vây tiêu hao quá nhiều thể lực, Bạch Lạc Nhân đuổi theo có chút lao lực. Người chạy ở phía trước này cũng không phải dạng vừa, Bạch Lạc Nhân mỗi lần vừa tiếp cận, cậu ta liền vô tình hay cố ý che chắn và ngăn trở, thậm chí nhiều lần thay đổi tiết tấu, hoàn toàn là chiến thuật tự sát, cơ bản không quan tâm thể lực của mình.

Cố Hải giờ phút này đã đến bên ngoài đường chạy, không như La Hiểu Du suy nghĩ, trực tiếp đạp đổ ngôi vị quán quân mà xông vào đánh một trận, ngược lại rất tĩnh táo nói với Bạch Lạc Nhân: "Giữ khoảng cách ba mét với cậu ta."

Nghe được tiếng Cố Hải, tâm tình nôn nóng của Bạch Lạc Nhân đột nhiên lại dịu xuống.

Cố Hải ở trong bộ đội lâu như vậy, tiếp xúc nhiều huấn luyện như vậy, chạy đường dài là cơ bản nhất. Cậu từ tần suất hô hấp, tư thế chạy, bước chân của người dẫn đầu... suy đoán các phương diện, Bạch Lạc Nhân chỉ cần chiếu theo tiết tấu và tốc độ kiên trì ba vòng, người này sẽ hao tổn không trụ được.

Quả nhiên, lúc chạy đến hai vòng rưỡi, người này giống như quả bóng xì hơi không còn sức lực.

Bạch Lạc Nhân rất nhanh vượt lên trước hắn, chiếm vị trí thứ nhất, trên khán đài tiếng vỗ tay như sấm động.

Lúc này Cố Hải mới theo kịp, chạy ở bên cạnh Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân hơi mệt một chút, nhưng vẫn có thể chịu được, quay đầu liếc mắt nhìn Cố Hải, còn vì vừa rồi La Hiểu Du lôi kéo cậu ta mà phát ghen, lúc này nổi giận một câu: "Cậu tới đây làm gì?"

Cố Hải vui vẻ, "Tôi nhớ cậu."

Ai cũng không tưởng tượng được, đang lúc thi đấu miệt mài, lòng người hưng phấn, tình cảm mãnh liệt, hai tên nhóc kề vai chiến đấu lại có thể nói ra lời buồn nôn như vậy; lại không ai có thể tưởng tượng, đang trên đoạn đường dài thử thách ý chí, ai đó còn có thể dành ra một chút hơi sức để liếc mắt đưa tình.

Còn năm vòng cuối, Bạch Lạc Nhân ước lượng thời gian, hạng nhất nhất định không thành vấn đề, nếu muốn phá kỷ lục, sợ rằng phải liều mạng một phen.

Cố Hải thấy vạt áo Bạch Lạc Nhân đều ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cũng không đều đặn như lúc tập luyện ban đầu, có thể trước đó tiêu hao phần lớn thể lực, lúc này có chút chịu không nổi.

Mắt thấy còn có bốn vòng, vợ cậu còn phải chịu đựng bốn vòng, Cố Hải chịu không nổi trước.

"Hay là chúng ta đừng chạy nữa?"

Gương mặt anh tuấn của Bạch Lạc Nhân trầm xuống, quay đầu tức giận nói: "Có người cổ vũ như cậu sao?"

Cố Hải nhăn mặt, "Tôi đây không phải là đau lòng vì cậu sao?"

Bạch Lạc Nhân không quan tâm tới cậu ta, cứ theo kế hoạch của mình, bắt đầu đếm ngược từ còn ba vòng tăng nhanh tốc độ.

Cố Hải trong lòng căng thẳng, vội hỏi: "Tăng tốc làm gì?"

"Phá kỷ lục."

"Phá kỷ lục?" Cố Hải như bị đả kích vô cùng lớn, lập tức đen mặt, "Cậu đó, kiềm chế lại cho tôi, đừng có làm trò ngu ngốc, lấy hạng nhất là được rồi, cần gì phải phá kỷ lục? Cho dù có thêm vào ít điểm, cũng là tăng cho lớp mình, đối với cậu có lợi gì hả?"

Bạch Lạc Nhân chật vật mở miệng, "Cậu có thể đừng lằng nhằng nữa hay không?"

Tôi vốn đã đủ mệt mỏi rồi, cậu còn ở đây giảm bớt ý chí của tôi, thật không biết cậu tới đây để làm gì nữa!

Còn lại hai vòng, nhịp thở của Bạch Lạc Nhân hoàn toàn rối loạn, hoàn toàn không thể theo quy tắc, Cố Hải chạy bên cạnh cậu, có thể cảm giác được việc thiếu dưỡng khí giày vò Bạch Lạc Nhân. Trong lòng thật sự lo lắng đến phát đau, hận không thể một gậy đánh ngất Bạch Lạc Nhân, trực tiếp khiêng tới đích.

Bạch Lạc Nhân đang trong lúc ý chí và thể lực của mình đấu tranh kịch liệt, Cố Hải lại lên tiếng, "Giảm tốc độ đi, cầm chắc hạng nhất rồi, chạy xong là được rồi."

Bạch Lạc Nhân hoàn toàn xem cậu ta như không khí.

Cố Hải thực sự là nhìn không được nữa, cuối cùng dùng sức lôi Bạch Lạc Nhân lại, ép cậu giảm tốc độ.

Bạch Lạc Nhân dùng một phần sức lực còn lại của mình quay qua Cố Hải rống một câu, "Cậu cút cho tôi!"

Tiếng súng một vòng cuối vang dội.

Bạch Lạc Nhân đã hoàn toàn bất chấp khả năng chịu đựng của thân thể, chạy nước rút đồng nghĩa với hô hấp ngưng lại, mất đi ý thức, thân thể tê liệt...

Giờ phút này, Cố Hải cũng không nói mấy lời làm nhục chí nữa, để Bạch Lạc Nhân mau chóng chạy tới đích, thoát khỏi khổ sở mới là quan trọng nhất.

"Cố lên, cố lên, bảo bối, nín thở một chút, sắp rồi..."

Fuck... Nghe được Cố Hải cổ vũ lúc này, Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy mình không phải đang chạy bộ, mà như là sinh con!! (Khát khao được làm mẹ trỗi dậy :D)

Cuối cùng, ngực dán lên sợi dây đỏ.

Một trận tiếng hoan hô từ đằng xa truyền đến, đánh tan đám mây trên đỉnh đầu.

Bạch Lạc Nhân nuốt vào từng ngụm từng ngụm không khí, chân mềm nhũn chậm rãi đi lại trên đường chạy.

"Phá kỷ lục rồi." Người phụ trách ghi lại thời gian quay qua Bạch Lạc Nhân giơ đồng hồ tính giờ trong tay.

Bạch Lạc Nhân dừng lại mấy giây, quay đầu liếc mắt nhìn Cố Hải, Cố Hải đang nhìn cậu cười. Bây giờ cậu mới phản ứng được, chợt nhảy lên lưng Cố Hải, hung hăng cắn lên cổ cậu ta một cái, sau đó đấm đấm vai cậu ta không chút kiêng kỵ cười lớn, tiếng cười men theo đường chạy truyền đi, bỏ lại một đoạn vui sướng thật dài.

'Vị đại ca' thật sự chăm chỉ còn đang ngoan cố chạy trên đường.

"Còn mấy vòng?" Dương Mãnh quay qua Vưu Kỳ hỏi.

Từ lúc Vưu Kỳ và Dương Mãnh cùng nhau chạy đến bây giờ, mấy chữ này nghe không biết bao nhiêu lần.

"Còn hai vòng thôi, hai vòng cuối cùng."

Trên gương mặt tái nhợt của Dương Mãnh hiện lên vài tia khổ sở, "Còn có hai vòng hả? Tôi chạy hết nổi rồi."

Vưu Kỳ hung hăng đánh lên mông Dương Mãnh một cái, đau đến mức Dương Mãnh nhảy dựng lên. (Lợi dụng quá nha)

"Chạy nhanh lên, còn chưa tới hai vòng kêu ca gì?"

Dương Mãnh nhìn thấy những người khác tất cả đều đã tới đích, chỉ có cậu còn đang chạy, lại hỏi: "Có phải tôi về chót không?"

"Cậu lo mình về mấy làm gì, dù sao cậu còn thiếu hai vòng, hai vòng này cậu phải chạy cho xong."

"Không chạy nữa!" Dương Mãnh lại lần nữa nhụt chí.

Vưu Kỳ lại hướng sau lưng cậu cho cậu hai đấm, toàn bộ quá trình chạy, Dương Mãnh không biết đã ăn bao nhiêu đánh nữa. Dương Mãnh tựa như một con lừa, Vưu Kỳ chính là nông dân dắt lừa, cầm roi, ra sức mà đánh.

"Dương Mãnh, cố lên, Dương Mãnh, cố lên..."

Lúc còn lại một vòng cuối cùng, trên khán đài đột nhiên bộc phát ra hàng loạt tiếng reo hò cỗ vũ, nếu không hô hấp tắc nghẽn, Dương Mãnh nói thế nào cũng phải khóc một trận rồi mới đi tiếp.

Nửa vòng cuối cùng, Dương Mãnh đã như người sắp chết vùng vẫy, không biết bản thân làm sao chạy đến đích, cũng không biết đã ăn của Vưu Kỳ bao nhiêu roi, nói chung cậu chạy xong rồi, từng bước không dừng, cứ như vậy dũng cảm hoàn thành viên mãn một vòng 5000m.

Lúc dừng lại, Dương Mãnh hoàn toàn hết sức, Vưu Kỳ kích động, đột nhiên ôm lấy cậu.

Dương Mãnh cảm động đến khóc rống lên, dùng sức kéo tóc Vưu Kỳ biểu đạt lòng cảm kích của bản thân.

Năm phút sau, Dương Mãnh đã nghỉ ngơi xong, Vưu Kỳ cũng tỉnh táo lại.

Hai người chăm chú nhìn nhau, một người đột nhiên đẩy ra, một người vội vàng nhảy dựng lên, sau đó ngây ngẩn nhìn đối phương.

"Cậu ôm tôi làm gì?" Vưu Kỳ vừa đánh trống vừa la làng.

Dương Mãnh nổi khùng, "Ai ôm cậu? Rõ ràng là cậu chủ động ôm tôi!"

"Tôi ôm cậu?" Vưu Kỳ vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu đó chạy về chót, tôi đứng cạnh cậu còn sợ mất mặt, tôi còn thèm ôm cậu hả?"

"Tôi chạy về chót đấy thì sao hả? Tôi chạy về chót đấy thì sao?" Dương Mãnh ầm ĩ, "Cậu đó, chưa được hai phút đã bị loại, còn có mặt mũi sỉ nhục tôi hả!"

"Tôi bị loại là bởi vì ai hả?"

"Không cần tìm lý do biện hộ, trình độ của cậu vốn là như vậy."

Vưu Kỳ nghiến răng, "Nhóc con, chán sống hả?"

"Cậu còn dám ngang ngược với tôi!! Nói cho cậu biết, vừa rồi cậu đánh tôi bao nhiêu, trong lòng tôi đều đếm kỹ! Có bản lĩnh cậu đứng đó đừng nhúc nhích để cho tôi đánh lại."

"Cậu tưởng tôi bị ngu hả?" Vưu Kỳ nói xong liền đi.

Dương Mãnh ở phía sau khập khễnh đuổi theo, "Cậu quay lại cho tôi, hai ta chưa xong đâu!"

Ba ngày đại hội thể dục thể thao đã kết thúc, lớp 27 giành toàn thắng, tổng cộng được tám giải nhất, trong đó bốn cái là do Bạch Lạc Nhân và Cố Hải lấy được, có hai cái hạng mục tiếp sức do hai người tham gia lấy được, thành tích phá ba kỷ lục khiến tổng điểm lớp 27 vượt rất xa vị trí thứ nhất, hoàn toàn xứng đáng lớp quán quân.

Ba cái bia đỡ đạn bao vây Bạch Lạc Nhân kia, ngày hôm sau tất cả đều xin nghỉ không tới trường, mãi cho đến cuối kỳ cũng không thấy bóng dáng bọn họ. (Chắc bị Cố Hải thủ tiêu rồi)

Mà Vưu Kỳ và Dương Mãnh cuối cùng tham gia 400m vượt rào, dưới sự phấn đấu ngoan cường của hai người tất cả rào đều đổ, một cái cũng không chừa*. Bất quá lần đại hội thể dục thể thao này cũng mang đến cho bọn họ 'thu hoạch' ngoài ý muốn, cũng không biết là ai rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đem hình ảnh quá trình Dương Mãnh chạy đưa lên mạng, Vưu Kỳ đánh Dương Mãnh, kết quả đánh lại biến thành sờ. Còn có cái ôm kích động lúc cuối cùng kia, Dương Mãnh kéo tóc Vưu Kỳ, vẻ mặt Vưu Kỳ tràn đầy say mê...

(Môn vượt rào cần vượt qua rào, hai ông này đi thi đạp rào chứ vượt rào nổi gì)

Nói chung, rõ ràng hai người trong sáng, bị náo loạn một trận biến thành một cặp.

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, La Hiểu Du vẫn như trước sẽ vô tình hay cố ý chiếu cố đến Cố Hải, thế nhưng Cố Hải luôn luôn không tiếp nhận, thậm chí có rất nhiều lần, La Hiểu Du dùng lý do chính đáng gọi Cố Hải vào phòng làm việc của cô ta, đều bị Cố Hải từ chối.

La Hiểu Du vô cùng khổ não, cuối cùng bất đắc dĩ tìm đến Bạch Lạc Nhân.

"Cậu mỗi ngày ở cùng với Cố Hải, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu ta có thành kiến gì với tôi phải không?"

Bạch Lạc Nhân rất thẳng thắn nói với La Hiểu Du, "Cậu ta đối với cô không có ý kiến."

"Vậy cậu ta vì sao..."

"Cậu ta đối với cô cũng không có ý đó." Bạch Lạc Nhân liền bồi tiếp thêm một câu.

Những lời này nói xong, tim La Hiểu Du đập nhanh một trận, Bạch Lạc Nhân không có nói rõ, lời này có vô vàn ý nghĩa, không tính là xúc phạm và nói xấu. La Hiểu Du nếu như hiểu sai, việc này coi như qua; nếu như cô ta thực sự hiểu nghĩa này, kể cả có một chút tự mình hiểu lấy, thì đều hiểu bản thân là một giáo viên phải nên làm như thế nào.

Thi cuối kỳ kết thúc, qua hết kỳ nghỉ hè, lớp mười hai cứ như vậy âm thầm đến.

Bởi vì lớp mười một đã phân ban xã hội và tự nhiên, lên lớp mười hai sẽ không phải chia lớp lại nữa, vẫn là đám học sinh kia, vẫn là những giáo viên đó, chỉ là không có La Hiểu Du.

Bạch Lạc Nhân nói: "La Hiểu Du mang thai, đã nghỉ sinh rồi."

Cố Hải lại không có biểu tình gì, "Đó là đứa con đầu tiên của chồng cô ta, đứa cháu đầu tiên của ông bà, nếu có sơ xuất gì ai gánh nổi? Lãnh đạo trường cũng hiểu rõ điều này, cho nên vừa mang thai tháng đầu liền cho nghỉ sinh."

"Làm sao cậu biết cô ta mang thai tháng đầu?" Mặt Bạch Lạc Nhân căng cứng.

Cố Hải qua loa nói: "Bây giờ không phải mang thai ba ngày là có thể kiểm tra ra sao?"

Bạch Lạc Nhân, "... Cậu đừng nói với tôi, lúc cô ta kiểm tra cậu cũng ở đó?"

Cố Hải lúc này mới nghe ra ý tứ trong lời nói của Bạch Lạc Nhân, lông mày nhíu một cái, hung hăng siết Bạch Lạc Nhân vào trong ngực, bàn tay nắm lấy cái cằm cứng rắn của cậu, cả giận nói: "Cậu đó, ngay cả việc này cũng nghi ngờ tôi hả?"

Bạch Lạc Nhân cười, "Tôi đây không phải là thay ba mình vui vẻ sao? Sớm như vậy đã được ẵm cháu."

Cố Hải vẻ mặt hung thần, hung hăng cắn lên môi Bạch Lạc Nhân một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play