Nháy mắt đã đến tháng năm, trời đã bắt đầu nóng, hai ngày trước Bạch Lạc Nhân và Cố Hải hiếm thấy chịu khó một lần, đem quần áo dày và chăn dày đều cất vào, kết quả hôm sau lại gió to nhiệt độ hạ xuống.

Sắp được ba tháng, cuộc sống trải qua ấm áp bình thản.

Số lần Bạch Lạc Nhân về nhà ở ngày càng ít, cuối tuần chỉ trở về ăn một bữa cơm, giúp đỡ người nhà một lúc, mang theo A Lang đi dạo một hồi... Sau đó mặt dày vơ vét sạch những đồ ăn ngon có thể mang đi, nhét vào tủ lạnh trong nhà bọn họ.

Kỹ năng lái xe của Bạch Lạc Nhân ngày càng cao, Cố Hải thỉnh thoảng cũng sẽ nhượng bộ một chút, để Bạch Lạc Nhân lái xe đi mua bữa sáng. Trình độ nấu nướng của Cố Hải cũng ngày càng cao, nấu mỳ sợi cũng không còn thành mỳ cục nữa, phần lớn đều có thể dính thành một sợi, tuy rằng dài ngắn không đều, lớn nhỏ không đều, nhưng ăn rất được.

Cuộc sống gia đình của hai người trải qua rất ý nghĩa.

Một buổi trưa nào đó, hai người vì người nào đó ăn hơn một cái trứng cút mà ầm ĩ cải vã, hai tên đàn ông 1m85 giống như trẻ con dùng đũa gõ trán nhau. Hơn nữa gõ gõ còn nóng nảy, cơm ăn được một nửa đã bắt đầu chạy loạn khắp nhà, lăn qua lăn lại, Bạch Lạc Nhân bao giờ cũng có thể đánh lén Cố Hải, Cố Hải kinh ngạc, vẻ mặt hung dữ hướng Bạch Lạc Nhân đuổi theo.

Bạch Lạc Nhân trốn đến cuối cùng không có chỗ trốn, đột nhiên lẻn đến ngoài cửa, siết chặt chốt cửa không cho Cố Hải đi ra.

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân giằng co một hồi, khóa cửa từ bên trong.

Cậu không phải năng lực sao? Có bản lĩnh cậu trực tiếp dùng đầu ngón tay cạy cửa ra.

Cố Hải qua mắt thần* liếc nhìn ra ngoài một cái, nhìn thấy bộ dạng hổn hển của Bạch Lạc Nhân, một mình ở trong phòng cười trộm. Vui vẻ được một lúc nghênh ngang đi vào phòng ăn, thản nhiên như thường ăn cơm, trong lòng hừ lạnh một tiếng, bộ dáng trẻ con , không nhấn chuông cửa, không hôn tôi một cái, tuyệt đối không mở cửa cho cậu nha!

(Mắt thần: Cái mắt nhỏ nhỏ trên cửa để nhìn ra ngoài đó.)

Bạch Lạc Nhân còn ở bên ngoài nghĩ cách đi vào, cửa thang máy liền ở trước mặt cậu mở ra, một dáng người quen thuộc đập vào mắt.

"Cố thiếu... Chú."

Bạch Lạc Nhân cười có chút mất tự nhiên.

Cố Uy Đình dáng người đứng lặng trước mặt Bạch Lạc Nhân, trong ánh mắt nhu hòa cũng mang theo vẻ nghiêm trang.

"Sao không vào?"

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân thoáng tránh né, "Vừa định vào, còn chưa kịp nhấn chuông."

Cố Uy Đình trực tiếp đưa tay giúp Bạch Lạc Nhân thực hiện nhiệm vụ này.

Tai Cố Hải đang dựng thẳng, nghe chuông cửa reo, khóe miệng nhếch lên thành một hình cung.

Không chịu nổi hả?

Bộ dạng đắc ý đi ra ngoài.

Chậm rãi vặn khóa cửa, chậm rãi mở rộng cửa, sau đó rất nhanh đem người ngoài cửa lôi vào, đột nhiên ở trên môi người kia tập kích một cái.

Một cái này, thật sự là vừa mạnh mẽ vừa chính xác.

Ngay cả bộ mặt vẫn luôn đơ ra của Cố Uy Đình giờ này khắc này cũng lộ ra bộ dạng giật mình.

Mười bảy năm, tròn mười bảy năm, ngoại trừ thời gian Cố Hải mới ra đời, tè trên cổ ông, hai cha con cũng không có thêm tiếp xúc thân thể nào.

Biểu tình Bạch Lạc Nhân tự nhiên không cần phải nói, tay che nửa bên mặt, cái cằm cười đến mức cũng sắp trật khớp.

Cố Hải trợn tròn mắt, lão già này ở đâu lại chui ra hả?

Mình vừa hôn không phải là... Fuck! Mình còn thấy sao giống như hôn một tấm thép!

Ba người đứng ở cửa, ai cũng không mở miệng nói, bầu không khí hoàn toàn chết lặng.

Cố Hải tự làm tự chịu, dù sao cũng hôn rồi, lúc này lại nói hôn nhầm, không phải là không đánh đã khai sao? Nếu như kết cục đã định, cứ như vậy đi, hôm nay tôi bất chấp tất cả.

"Ba, ba tới rồi." Cố Hải hướng Cố Uy Đình lộ ra một nụ cười xán lạn.

Cố Uy Đình cười cười có chút cứng ngắc, nhưn đích xác thì ông cũng cười, so với dáng vẻ tươi cười trước đây rất có ý nghĩa.

Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng, theo Cố Uy Đình đi vào phía sau, đến bên cạnh Cố Hải, chu mỏ ném cho cậu một cái hôn. Cố Hải tức đến men răng cũng bị nghiến mất một lớp.

"Đang ăn cơm à?" Cố Uy Đình ngửi thấy được chút mùi cơm.

Cố Hải tiếp tục giả bộ nhiệt tình, "Đúng vậy, hay là ba cũng ngồi xuống ăn chung?"

Cố Hải sở dĩ can đảm nói như vậy, chính là chắc chắc Cố Uy Đình sẽ không tham gia cùng bọn họ, nào ngờ tới hôm nay Cố Uy Đình nhận được một cái hôn của con trai, tâm tình rất tốt, lúc này sảng khoái đồng ý.

(Tiểu Phong: Phụ tử luyến.)

Hai đứa con trai ngồi ở đối diện, nhìn Cố Uy Đình không ngại ngùng dùng đũa gắp một viên thịt vào trong chén.

Hai viên thịt cuối cùng.

Cố Uy Đình gắp đi một, cũng có nghĩa chỉ còn dư lại một để gắp.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!

Đũa hai người đồng thời đặt ở mép bàn, hơi dừng một chút, điều chỉnh tư thế tốt nhất, còn chưa bắt đầu chém giết, liền thấy viên thịt kia bay lên, làm ra một độ cong duyên dáng rơi xuống trong chén Cố Uy Đình.

"Mùi vị không tệ." Cố Uy Đình một miệng một cái.

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nhìn nhau, cùng nhau vùi đầu, giống như đà điểu lùa cơm trong chén.

Cố Uy Đình nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi: "Đây là cậu làm?"

"Không phải." Bạch Lạc Nhân chỉ Cố Hải, "Cậu ấy làm."

Cố Uy Đình quay qua nhìn đôi tay thô ráp của Cố Hải một chút, thật không cách nào tưởng tượng đôi tay này làm sao nắn được viên thịt.

Không hổ là cha con liền tâm, Cố Hải một chút liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cố Uy Đình.

"Thịt là viên sẵn, nước sốt do con làm."

Cố Uy Đình gật đầu, nhàn nhạt khen ngợi một cú, "Không tệ."

Cố Hải trong lòng kêu gào: Tôi lúc nhỏ ở bộ đội biểu hiện xuất sắc như vậy, cũng không thấy ông khen tôi một câu, hiện giờ tôi làm một chén sốt thịt, ông xem ông tâng bốc khí thế, thì ra trong mắt ông, con trai ông nên làm cơm à? !

Cơm nước xong, Cố Uy Đình đi tới đi lui trong nhà, đi khắp nơi nhìn. Thấy khăn sô pha lệch, thì giúp chỉnh lại, thấy vớ ném lung tung, đem bỏ vào phòng vệ sinh... Bạch Lạc Nhân vô cùng ngại ngùng, bạn nói người ta là một thiếu tướng, ở trong quân đội quyền cao chức trọng, trở về còn phải giúp con trai dọn dẹp nhà cửa.

"Đây là cái gì?" Cố Uy Đình cầm lấy một ống thuốc trong suốt còn một nửa.

Cố Hải biến sắc, đột nhiên sải bước tới, mạnh mẽ giật lấy dầu bôi trơn.

Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh biểu tình quýnh lên, quá nguy hiểm, may là tên tiếng Anh, may là Cố Hải kịp thời giật được. Hôm qua tên nào đó phát điên, không nên ở trên sô pha chơi đùa, Bạch Lạc Nhân không ngăn được khẩu vị nặng của cậu ta, còn tiếp tay, kết quả chơi đùa đến cao hứng, đến nỗi "chứng cứ phạm tội" cũng quên cất vào ngăn kéo.

Cố Uy Đình ánh mắt nghi ngờ quét qua vật trong tay Cố Hải.

"Vật gì mà nhìn cũng không cho nhìn?"

Cố Hải cười đến xấu hổ, "Thuốc trị trĩ."

Cố Uy Đình híp híp hai mắt, yên lặng nhìn mặt của Cố Hải.

"Ba không tin hả?" Cố Hải lúc này mở nắp bình, quét một chút trên miệng, "Ba xem, có phải là thuốc trị trĩ không?"

Cố Uy Đình, "..."

--------------------------

Gần đây, trong trường học có một lời đồn truyền đi rất sôi nổi.

Nhân vật trong lời đồn đãi là người đứng đầu bảng xếp hạng được hâm mộ, đồng chí Vưu Kỳ, có người nói cậu ta mới hẹn hò với một cô bạn gái, hơn nữa cô này là sinh viên trường Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh, từng diễn xuất trong phim truyền hình XX*, nhà giàu như thế nào, phong cách không chính trực đoan trang ra sao... về việc Vưu Kỳ làm sao theo đuổi cô ta có rất nhiều phiên bản, cũng lưu truyền đến hai mươi mấy cái.

(Phim truyền hình XX kiểu ví dụ, không phải phim sex)

Dương Mãnh thỉnh thoảng cũng quan tâm một chút, còn có một vài nữ sinh nhàm chán cũng đến tìm cậu hỏi thăm việc này, cậu trở thành một trong những người gieo rắc tin đồn, không có việc gì liền thích thú nói xấu hình tượng Vưu Kỳ, đem cậu ta nói thành tiện nam*, một tên cặn bả, nói đến cùng đến cậu cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả...

(ASA:đàn ông xấu.

Tiểu Phong: đàn ông ti tiện hèn hạ, thấp kém khốn nạn, dơ bẩn.)

Một ngày nào đó, Vưu Kỳ chặn Dương Mãnh ở cổng trường.

Dương Mãnh vén tay áo lên, bộ dạng muốn liều mạng với Vưu Kỳ, chờ lúc Vưu Kỳ đưa tay ra, cậu ta lại muốn chui qua dưới cánh tay người ta. Kết quả bị Vưu Kỳ đoán được, khuỷu tay siết lấy cổ cậu, Dương Mãnh mới chịu thua.

"Giúp tôi một chuyện." Vưu Kỳ nói.

Dương Mãnh sửng sốt, "Cậu không phải tới tìm tôi tính sổ?"

Vưu Kỳ cũng sửng sốt, "Tôi tìm cậu tính sổ cái gì?"

"Không có gì, không có gì..." Dương Mãnh hì hì cười, không biết thì tốt.

Tâm tình cởi mở, Dương Mãnh lại tỏ ra bộ dạng không chút sợ hãi, vỗ vai Vưu Kỳ trêu đùa nói: "Người anh em nghe nói gần đây cậu mới hẹn hò với một cô gái?"

"Hẹn hò?" Vưu Kỳ cố ý đem từng chữ nhấn rất mạnh, "Tôi hẹn hò khi nào?"

"Mới tháng trước, cậu với người đó... trong trường mình cô ta nổi tiếng lẳng lơ, cụ thể tên gì?... Không quan tâm cô ta tên gì, cậu dám nói cậu không quen cô ta hả?"

Vưu Kỳ dửng dưng cười cười, "Scandal mà thôi."

Dương Mãnh nặng nề cắt ngang một tiếng, "Cậu nha, thật đúng là tự xem mình là minh tinh, còn có scandal, hợp ý cậu rồi."

"Đừng lộn xộn, nói chuyện chính."

Vưu Kỳ kéo Dương Mãnh đến dưới cột cờ, ra vẻ trịnh trọng nói với cậu: "Tôi cần cậu giúp tôi một chuyện."

"Chuyện gì?" Dương Mãnh hỏi.

Vưu Kỳ thấp thỏm không yên nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới cả gan nói: "Có một cô gái lớn hơn tôi năm tuổi theo đuổi tôi, tôi không thích chị ta, chị ta lại liều chết không buông."

"Cậu đừng nói là người đẹp Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh kia chứ hả?"

Vưu Kỳ vẻ mặt lúng túng, "Đã truyền tới tai cậu hả?"

Nói thừa, chính là từ tôi truyền đi...

Dương Mãnh thu lại biểu tình chột dạ, ánh mắt khinh bỉ quét qua mặt của Vưu Kỳ.

"Còn muốn khoe khoang với tôi đúng không? Cố ý ở trước mặt tôi khóc lóc kể lể bản thân bị con gái theo đuổi, có bản lĩnh cậu tự đuổi cô ta đi!"

Vưu Kỳ chán nản, "Tôi thật muốn đuổi cô ta đi."

Dương Mãnh lén lén lút lút quan sát Vưu Kỳ một hồi, phát hiện cậu ta không giống như là nói nhảm, bộ dạng thật sự rất rầu rĩ. Cái duyên phận này quả thực rất kỳ quái, có đôi khi một cô gái đẹp đến trước mặt cậu, cậu chính là không để ý đến, đợi đến lúc mình cô đơn, lại đối với một người ma chê quỷ hờn* mà động tình.

(Tiểu Phong: Oai qua liệt tảo: Thành ngữ, dưa méo táo nứt, ý chỉ hàng hỏng, xấu xí dị dạng, ma chê quỷ hờn nhưng bên trong ngon ngọt lạ thường.)

"Cậu tìm tôi làm gì?" Dương Mãnh lại hỏi, "Tôi có thể giúp được cậu cái gì chứ?"

"Có thể giúp rất nhiều."

Vừa nhắc tới việc này, Vưu Kỳ lại lên tinh thần.

Dương Mãnh trong lúc mơ hồ có dự cảm không lành, "Không phải là cậu muốn nhờ tôi thay cậu đi nói lời nhẫn tâm, tổn thương người đẹp kia chứ? Tôi cho cậu biết, chuyện này tôi làm không được. Tổ tiên Dương gia tôi đều là kiên quyết ủng hộ chủ nghĩa nữ quyền, chỉ có phụ nữ là không thể thương tổn!"

"Không phải, cậu nghĩ quá độc ác rồi." Vưu Kỳ thăm dò cười.

Dương Mãnh vừa nghe lời này thở phào nhẹ nhõm, không phải là tốt rồi, cậu rất không thích làm mấy chuyện tổn thương người khác này.

"Hai ngày nữa cô ấy muốn mời tôi đi ăn, tôi muốn cậu giả trang thành bạn gái tôi, đi cùng với tôi, để cho cô ta hoàn toàn hết hy vọng."

Cái thở phào kia của Dương Mãnh suýt chút nữa nấc nghẹn.

Gương mặt tuấn tú trong nháy mắt căng đỏ, như một miếng thận heo kiều diễm ướt át, hàm răng trong miệng ken két kêu loạn, mũi thở ra cũng có chút mùi máu tươi.

"Vưu Kỳ, cậu!! ..."

Vưu Kỳ vỗ vai Dương Mãnh, "Tôi tin tưởng cậu!"

Dương Mãnh gào thét, "Cậu vì sao không trực tiếp tìm con gái? Sao phải bắt tôi giả gái?"

Vưu Kỳ vừa tâng bốc vừa mắng.

"Bởi vì tôi thấy trong trường chúng ta không có nữ sinh nào dễ nhìn hơn cậu."

Dương Mãnh gật gật đầu, "Cậu điên rồi."

Xoay người muốn đi.

Vưu Kỳ kéo cậu lại, "Đừng nóng, tôi không có ý sỉ nhục cậu. Tôi là cảm thấy, bản thân người ta chính là học diễn xuất, nếu tôi thật đi tìm một cô gái không biết diễn kịch với tôi, người ta nhất định liếc mắt là có thể nhìn ra! Tôi với cậu lại khác, cậu là con trai, tôi có thể rất tự nhiên thân thiết với cậu."

"Cậu thấy cô ta dễ dàng nhìn ra hai người đang diễn trò hơn, hay là dễ dàng nhìn ra tôi là con trai hơn?" Dương Mãnh nghiến răng.

Vưu Kỳ kéo cổ áo Dương Mãnh, kiên nhẫn nói với cậu, "Nếu cậu che yết hầu lại, tôi bảo đảm cô ta nhìn không ra cậu là con trai."

Dương Mãnh khóc không ra nước mắt, ba, con lại làm ba mất mặt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play