Sau khi mất liên lạc với Bạch Lạc Nhân, đầu tiên Cố Hải gọi điện thoại
cho Bạch Hán Kỳ, kết quả mới biết được hai ngày này Bạch Lạc Nhân cũng
chưa từng về nhà. Cậu dùng mọi cách tìm Bạch Lạc Nhân, cũng không có bất cứ tin tức gì của cậu ta, lúc trước Bạch Lạc Nhân gọi điện nói chuyện
rất kỳ lạ, trong lòng Cố Hải bắt đầu bị bất an bao vây mãnh liệt.
Ở trên đường tìm vòng vo suốt một đêm, Cố Hải sốt ruột nổ đom đóm mắt,
cái tên khốn kiếp* này đi đâu được chứ? Vì sao lúc nào cũng không chịu
nói liền mất tích? Vì sao mỗi lần trước khi làm việc đều không suy nghĩ
hậu quả một chút, cũng không suy nghĩ đến người bên cạnh lo lắng cho cậu ta hả?
(Vương bát đản: Khốn kiếp, lưu manh)
Nắm
đấm nặng nề nện ở vô-lăng, trong lòng Cố Hải vừa tức vừa sốt ruột, vừa
muốn khởi động xe tiếp tục tìm, đột nhiên nhận được một số điện thoại xa lạ.
"Cố Hải."
Nghe được giọng của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải
liền muốn đập vỡ điện thoại di động, nhưng lại giống như người chết đuối vớ phải cọc nắm thật chặt, hướng về phía điện thoại giận dữ hét
lên,"Hai ngày nay cậu đi đâu?"
"Bây giờ cậu ở đâu?"
Cố Hải nhẹ nhàng hít thở một chút, mắt quay sang bốn phía xem một chút, nói
địa chỉ xong liền ném đến bên ghế cạnh tài xế, đầu ngửa ra sau, thở phào một cái, may là không hề xảy ra chuyện gì.
Đoán chừng chắc cũng gần đến rồi, Cố Hải xuống xe, đứng ở bên ngoài cửa xe chờ Bạch Lạc Nhân.
Năm phút sau, một chiếc xe taxi dừng lại cách đó không xa, bóng dáng của
Bạch Lạc Nhân lấp ló trong xe, Cố Hải đè ngọn lửa tức giận đang vọt lên
xuống, chạy nhanh qua chỗ Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân từ nơi ở
của Chân Đại Thành ra, cũng còn chưa kịp rửa mặt, hay ăn một bữa sáng
hẳn hoi, liền hào hứng đi tìm Cố Hải. Vừa mới đưa tiền trả cho chú tài,
liền cảm giác mình bị một lực mạnh kéo lại, thân thể bị mất thăng bằng
ngã về phía sau.
Cố Hải túm lấy cổ áo của Bạch Lạc Nhân, hung
hăng đem cậu kéo tới bên cạnh xe của mình, mạnh mẽ nện lên cửa xe, khuôn mặt lạnh băng như tử thần gầm lên,"Con mẹ nó, mấy ngày nay cậu chạy đi
đâu hả? Cậu có biết tôi đi tìm cậu suốt một đêm không? Cậu có biết tôi
sốt ruột như thế nào không?"
Bạch Lạc Nhân bất chấp bị ngã đau,
hai bàn tay siết chặt cánh tay Cố Hải, ánh mắt hưng phấn đốt cháy gò má
của Cố Hải," Trong giọng nói lộ ra vẻ kích động khó có thể đè nén,"Cố
Hải, cậu biết không? Tôi điều tra được nguyên nhân cái chết của mẹ cậu,
bà ấy không phải là do ba cậu trù tính hại chết, cậu hiểu lầm ba cậu
rồi........"
Mặt của Cố Hải không hề mảy may biểu lộ ra bất kỳ
kinh ngạc hay cảm động gì, trái lại càng thêm u ám, cậu ta mạnh mẽ cắt
ngang lời Bạch Lạc Nhân, tức giận nói,"Tôi chỉ hỏi cậu, hai ngày nay cậu đi đâu?"
Con ngươi đang rung động của Bạch Lạc Nhân dần dần lạnh lẽo, khóe môi trắng bệch khẽ động, khó khăn lắm mới phun ra mấy từ,"Đến nhà Chân Đại Thành, cũng chính là cậu* của cậu."
(Cậu: ở miền Bắc thì là em trai mẹ, miền nam thì là anh hoặc em trai mẹ.)
Cố Hải đột nhiên nổi giận, hai cái tay tức giận nắm lấy vai Bạch Lạc Nhân, lớn tiếng gầm thét,"Ai bảo cậu đi tìm cậu tôi hả? Ai cho cậu đi?"
Tay của Bạch Lạc Nhân siết những tờ tài liệu, bị Cố Hải đung đưa kịch liệt
mà rơi xuống đất. Ánh mắt của cậu trở nên đờ đẫn, chậm chạp, giống như
hai đêm bị đông cứng ở đó hôm nay mới biểu hiện di chứng ra bên ngoài.
Ngón tay cứng ngắt gạt cánh tay Cố Hải ra, toàn bộ cơ thể đông đá từ từ
vỡ vụn.
Sau đó, xoay người rời đi.
Cố Hải không hề đuổi
theo, sau khi cuồng bạo phát tiết thì chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và cô đơn, đại não hoàn toàn trống không, mất đi toàn bộ năng lực tư duy.
Cậu ta đưa mắt liếc nhìn những tờ tài liệu trên đất, từng tờ từng tờ
nhặt lên, nhìn cũng không dám nhìn, thật muốn trực tiếp xé nát, rồi lại
không hề có dũng khí làm như vậy. Cuối cùng dùng chân hung hăng đạp cửa
xe một cái, điên cuồng như một tên tâm thần, cửa thép và xương cốt một
cái đau đớn đến cực hạn một cái lõm xuống.
Bạch Lạc Nhân đi trên
đường giống như một linh hồn, hoàn toàn dựa vào bản năng phân biệt
phương hướng, đôi chân giống như đổ chì vậy. Cổ gắng gượng chống đỡ đầu, ong ong vù vù, Bạch Lạc Nhân lấy tay chống lên tấm biển quảng cáo, lẳng lặng một hồi.
Bên cạnh chính là một quán cơm, Bạch Lạc Nhân đã
năm mươi mấy tiếng đồng hồ chưa ăn cái gì, đến khi một bát mỳ bưng lên
trước mặt của cậu thì, ngay cả mùi vị ra sao cậu cũng cảm thấy được. Cố
gắng ăn mấy miếng, Bạch Lạc Nhân liền xông ra ngoài, ở bên cạnh thùng
rác bên ngoài nôn ra mật xanh mật vàng.
Thật khó chịu!
Nước mắt đều ứa ra.
Lảo đảo đi về nhà, đi vào trong phòng ngủ, tức khắc chui lên giường, lạnh
quá, Bạch Lạc Nhân đem cởi quần áo ẩm ướt ra, đắp hai cái chăn trên
giường, vẫn thấy lạnh, cả người run cầm cập gần như co quắp, ngọ nguậy
một lúc liền mê man ngủ.
Cố Hải ở nhà buồn bực suốt một ngày,
ngủ, tỉnh dậy, tỉnh dậy, ngủ, không tới trường, cũng không liên lạc cho
Bạch Lạc Nhân. Cuối cùng ngủ nữa cũng không ngủ được, cầm lấy mấy tờ tài liệu bên cạnh gối, từng tờ một từng tờ một, rồi từng chữ một từng chữ
một nuốt vào trong đầu.
Sau khi xem xong, Cố Hải lẳng lặng ngồi
một lát, nhìn ngoài cửa sổ, bên trong con ngươi khô khốc, không hề chảy
một giọt nước mắt nào.
.......
Khương Viên mở cửa, thấy
khuôn mặt âm u của Cố Hải, trong lòng run lên một chút, sợ hãi lo lắng
chừng mấy ngày, cuối cùng vị chủ nhân "Trong ngóng ngoài mong" đã đến.
Cố Hải chưa từng liếc mắt nhìn Khương Viên lấy một cái, vòng qua bà ta đi thẳng đến lầu hai.
Khương Viên đứng ở cửa gian phòng của Cố phu nhân, đã chuẩn bị đầy đủ tinh
thần, nếu như Cố Hải phát hiện có cái gì khác thường, trách móc oán
giận, ngay lập tức bà ta sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu mình.
Trong ba năm, Cố Hải ở trong phòng này vô số lần, đi vào nặng nề, đi ra bi
thương lạnh lẽo. Chưa bao giờ giống như giây phút này, bình thản, kính
trọng, mặc niệm...... Rốt cuộc cậu cũng chấp nhận hiện thực rằng, mẹ cậu đã mất.
"Mẹ, vì sao mẹ bằng lòng chết vì ông ta, lại không muốn vì con mà sống?"
Cố Hải yên lặng nhìn chăm chăm vào bức ảnh của Cố phu nhân, từng chút một lau chùi bụi bám trên đó.
"Người đàn ông có thể để cho mẹ không màng đến mạng sống nhất định là người cha tốt, đúng không?"
Trong đầu của Cố Hải hiện lên hình ảnh từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian cậu
cùng trải qua với Cố Uy Đình, khoảng thời gian này phủ đầy bụi và đã bị
vùi lấp hơn ba năm, từng chút từng chút dâng lên từ đáy lòng. Từ lúc ban đầu là kính nể, tôn trọng, càng về sau càng căm hận, thù
hận,...........Một kíp nổ hoàn toàn là giả thuyết của cậu, nổ tung làm
cho ba năm hiểu lầm và thương tổn.
Cậu ta đột nhiên hiểu ra rất
nhiều ánh mắt lúc đó của Cố Uy Đình, bi thương, sâu sắc, không biết làm
thế nào........Còn có một kí ức cậu cố ý gạt bỏ khỏi tâm trí: Một đêm
trước hôm Cố Uy Đình kết hôn, ông ngồi ở đây tròn một đêm, lúc sáng sớm, ông đứng lên, hướng về phía tấm ảnh của vợ cũ, nặng nề cung kính chào
theo nghi thức quân đội.
"Mẹ, con không cầu xin gì khác, nếu như mẹ yêu con, xin hãy phù hộ cho con và Nhân Tử đi đến cuối con đường."
Mặt Cố Hải cảm kích quay sang tấm ảnh của Cố phu nhân bái một cái, cuối
cùng hung hăng ngắm một lúc, lưng thẳng, kiên định bước đi ra khỏi căn
phòng này.
Khương Viên ở bên ngoài vòng vo đi đi lại lại, thấy Cố Hải ra, vẻ mặt lãnh đạm, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu ta không hề phát hiện có cái gì đặt không đúng chỗ.
" Sau
này không cần mỗi ngày vào trong phòng của mẹ tôi quét dọn, khi còn sống bà ấy đã dùng qua những thứ kia, đáng giá thì giữ lại, không đáng giá
thì đốt hết đi."
Mặt Khương Viên lộ ra vẻ kinh ngạc, bà không hề
biết câu nói này của Cố Hải có ngụ ý gì, bà ta còn đang chờ bão tố ập
tới, Cố Hải đã đi ra khỏi tầm mắt của bà, phía ngoài bầu trời trong
xanh.
Mặc dù đã gần tan học, Cố Hải vẫn trở về trường học, ngày
hôm qua khó chịu với Bạch Lạc Nhân, hoàn toàn là bực bội cậu ta nói một
tiếng liền biến mất, nỗi băn khoăn trong lòng mình vừa mới thông suốt
xong. Bây giờ bực bội đã hoàn toàn biến mất, trong lòng chỉ còn lại có
cảm động, cậu ta muốn bày tỏ lòng cảm kích của mình. Muốn cho Bạch Lạc
Nhân biết, cậu ta vì mình nỗ lực đến mức này, đáng giá để Cố Hải cảm ơn
suốt đời.
Nhưng mà chỗ ngồi của Bạch Lạc Nhân trống không.
Sắc mặt Cố Hải đại biến, lúc này gọi cho Bạch Hán Kỳ.
"Ở bệnh viện."
Nghe được ba chữ này, đầu Cố Hải giống như nổ tung, vô cùng lo lắng chạy ra
từ khu phòng học, chặn một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Trên đường đi, trong đầu của Cố Hải không ngừng quay cuồng một hình ảnh,
Bạch Lạc Nhân kích động đến mức túm cánh tay của mình tuyên bố thành quả hai ngày này của cậu, cậu ấy chưa bao giờ tỏ ra như vậy, chưa bao giờ
nhếch nhác như vậy........Ở giây phút đó, nhất định cậu ấy muốn bảo mình ôm cậu ấy một cái, nói một tiếng vất vả rồi, cho dù chỉ là một ánh mắt
khẳng định, cũng sẽ không làm cho cậu ấy không chịu nổi mà xoay người
rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng thất vọng và cô đơn.
Đến bệnh viện, Cố Hải vội vã chạy tới phòng bệnh của Bạch Lạc Nhân, chỉ có thím Trâu một mình đợi ở đó.
"Đại Hải, sao cháu lại đến đây?"
"Nhân Tử đâu ạ?"
Thím Trâu chỉ chỉ vào trong phòng bệnh,"Nó đang ngủ."
Cố Hải nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, Bạch Lạc Nhân nằm ở trên giường bệnh,
khuôn mặt trắng bệch, cả người tiều tụy nhìn không giống người. Cố Hải
ngồi ở bên cạnh giường bệnh nhìn Bạch Lạc Nhân, trong lòng vô cùng đau
đớn. Bộ dáng này chính là ngày hôm qua cậu thấy, ngày hôm qua chính là
trong bộ dáng này cậu ấy tới tìm mình! Vì sao lúc đó mình không nhìn ra? Vì sao mình còn có thể không nể nang gì mà mắng chửi cậu ấy? Vì sao đầu óc mình lúc đó chỉ có tức giận, chưa từng có một chút đau lòng nào với
cậu ấy?
"Nhân Tử." Cố Hải nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Bạch Lạc Nhân nghe được giọng của Cố Hải, mắt hơi mở ra một chút, rất nhanh lại nhắm lại.
Không có sức lực để nói, cũng không muốn nói chuyện.
Cố Hải lẳng lặng ngồi một lát, sau đó sắc mặt u ám đi ra ngoài.
Thím Trâu thấy Cố Hải đứng ở hành lang hút thuốc, trong lòng giống như ý thức được cái gì đó, đi đến bên cậu.
"Đại Hải à, có phải là Nhân Tử chọc giận cháu, cháu mới đem nó nhốt ở bên ngoài?"
Ánh mắt Cố Hải ngây ngẩn chốc lát, nhìn chằm chằm khuôn mặt của thím Trâu,"Vì sao thím lại nói như vậy?"
"Ai nha....... Ngày hôm qua thằng nhóc này trở lại một cái liền phát sốt,
sau đó thì mơ sảng nói linh tinh, nói là người nào đó không để cho nó
vào nhà ngủ, làm nó lạnh cóng ở bên ngoài. Thím nghĩ, hai ngày này nó
đều ở với cháu như thế, cho nên liền......Ai nha, thím cũng là đoán mò
thôi, nếu là không có chuyện như vậy, cháu cũng đừng để bụng nhé."
Tay của Cố Hải đang kẹp điếu thuốc đột nhiên cứng đờ, nửa đoạn tàn thuốc rơi trên mặt đất.
"Tôi hơi lạnh, cậu trò chuyện với tôi đi."
"Đại Hải, cậu ôm tôi một cái đi."
Thím Trâu nhìn Cố Hải trực tiếp từ cầu thang lầu hai nhảy đến mặt đất lầu
một, nhịn không được sợ hết hồn, thằng nhóc này muốn làm gì vậy? Bà ấy
còn chưa kịp tỉnh hồn, Cố Hải đã chạy ra khỏi bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT