"Mẹ và lão Cố quen nhau vào bốn năm trước, đó là giai đoạn khổ sở nhất trong đời mẹ, chạy khắp nơi trong nước, không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết chính mình muốn làm gì. Sau này mẹ lại đến Hạ Môn*, làm tiếp tân cho một khách sạn năm sao, lão Cố đến Hạ Môn công tác, vào ở khách sạn vừa hay là chỗ bọn mẹ. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lão Cố, mẹ đã nhanh chóng bị khí thế của ông ấy chinh phục, mẹ nhận ra người đàn ông của cuộc đời mẹ phải là như vậy, khí phách, uy vũ, cao cao tại thượng..."

(Hạ Môn là quê của ca ca đẹp trai Lâm Phong Tùng- Vưu Kỳ, thuộc tỉnh Phúc Kiến TQ)

Khương Viên nói, phảng phất như trở về thời gian điên cuồng đó, trong ánh mắt như phát ra ánh sáng lấp lánh.

"Sau đó mẹ lại dùng hết tâm tư lôi kéo, làm quen lão Cố, đối với mẹ ông ta vẫn luôn tránh né, mẹ nghe được ông ta đã có vợ con, nhưng mẹ vẫn không buông tha. Mẹ thậm chí còn mạo hiểm tính mạng xông vào căn cứ quân sự, suýt chút nữa bị một đám lính bại hoại làm nhục, lời đồn đại chính là từ lúc đó truyền ra. Sau đó vợ lão Cố đến tìm mẹ, cùng mẹ nói chuyện một hồi, bà ấy là một phụ nữ rất có lễ độ, không chửi mẹ cũng không châm chọc mẹ, chỉ là nhẹ nhàng, bình tĩnh nói cho mẹ biết gả cho một người lính khó khăn thế nào, nói thật mẹ vô cùng bội phục bà ấy, thế nhưng càng đố kị bà ấy, đố kị tất cả khí chất, phong độ trên người bà ấy.

Mẹ yên tĩnh một đoạn thời gian, đã chuẩn bị bỏ cuộc, kết quả sau đó không lâu lão Cố tự nhiên chủ động liên lạc với mẹ, nói cho mẹ biết vợ ông ta đã qua đời(1). Mẹ nghĩ đây đối với mẹ mà nói là một cơ hội, vào lúc tinh thần lão Cố suy sụp nhất mẹ vẫn luôn tìm cách an ủi ông ta, cứ như vậy liên lạc hai năm, đến năm ngoái, mẹ mới được lão Cố chấp nhận."

Ánh mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân quét qua gương mặt hạnh phúc của Khương Viên.

"Nói cách khác trước khi Cố phu nhân qua đời, Cố Uy Đình không có chút biểu hiện gì là có tình cảm với bà?"

Khương Viên thở dài, "Lúc ấy mẹ nghĩ ông ấy đối với mẹ là có tình cảm, hiện giờ nghĩ lại, cảm thấy mình thật buồn cười."

"Vì sao?"

"Không có được và mất đi vĩnh viễn là tốt nhất, cho tới bây giờ, mẹ trước sau vẫn nghĩ người lão Cố yêu là vợ của ông ta, mẹ chẳng qua là đồ tiêu khiển trong thời điểm ông ấy cô đơn. Con biết không? Lão Cố mỗi lần về nhà, đầu tiên nhìn luôn là đồ vật trong phòng đó, mà không phải mẹ. Lúc ông ấy nói với người khác về vợ của mình thì trong ánh mắt sẽ là tình cảm nồng nàn và sâu đậm, ở trước mặt người khác nhắc đến mẹ thì là ánh mắt hời hợt và khinh bạc. Có lẽ đây chính là khác nhau giữa thích và yêu, thích là trong lòng nóng lên, yêu là trong lòng đau xót.(2)"

Thật ra, đối với việc Cố Uy Đình có yêu Khương Viên hay không Bạch Lạc Nhân một chút cũng không quan tâm, cậu quan tâm là tình cảm Cố Uy Đình đối với vợ con rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, tình cảm sâu đậm này vì sao Cố Hải chưa bao giờ nhận ra.

Là Cố Hải hững hờ hay là Khương Viên cảm giác sai?

"Con sẽ không nghi ngờ lời mẹ nói là giả chứ?" Khương Viên nhìn thoáng qua liền rõ suy nghĩ trong lòng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân im lặng.

"Con nghĩ mẹ cần phải nói dối sao? Cố ý nói mình đến đáng thương, tranh thủ đồng cảm của con? Còn là cố ý nói cho mình vô tội, rũ bỏ việc mẹ liên quan đến cái chết của vợ trước lão Cố?"

Bạch Lạc Nhân không chút mảy may vì sự thẳng thắn và thản nhiên của Khương Viên mà giảm bớt giọng điệu của mình.

"Về việc mẹ Cố Hải mất, bà biết được bao nhiêu?"

Khương Viên rất thẳng thắn nói với Bạch Lạc Nhân, "Cũng không biết cái gì cả, cũng chưa từng muốn đi nghe ngóng. Nếu như mẹ nói, mẹ là sau khi vợ trước lão Cố mất mới chậm rãi tiếp cận ông ấy, con tin không?"

Bạch Lạc Nhân muốn từ trong lời nói của Khương Viên tìm ra khe hở, thế nhưng chẳng nhận được gì.

Mặt Khương Viên trở nên có chút tái nhợt, "Lạc Nhân, mẹ tham lam nhưng mẹ không đê tiện, huống hồ vào lúc đó, mẹ chưa từng làm gì hèn hạ. Ngay cả khu nhà quân khu mẹ còn không thể nào vào được, con nghĩ mẹ có bản lĩnh mà làm hại vợ quân nhân có một lực lượng bảo vệ hùng hậu hay sao? Tạm thời chưa nói đến thân phận vợ thiếu tướng này của bà ấy, chỉ nói bối cảnh gia đình bà ấy, mười người như mẹ cộng lại cũng chống không lại."

Bạch Lạc Nhân đứng lên, đi lên lầu.

Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân nhìn thấy toàn cảnh căn phòng Cố phu nhân, lần trước lúc Cố Hải mở rộng cửa đi vào, cậu chỉ liếc thấy được một góc. So với căn phòng của người đã mất trong tưởng tượng của cậu không giống nhau, không có bày ảnh chụp và hoa tươi, cũng không có bất kỳ không khí thờ cúng gì, tựa như một căn phòng ngủ bình thường. Thậm chí ngay mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm vẫn còn ở cả trên bàn, nhưng là miệng bình đã ố vàng, Bạch Lạc Nhân cầm lên nhìn một chút, ngày tháng là ba năm trước.

Không biết trong ba năm này, Cố Hải có bao nhiêu lần đi vào căn phòng này, lại có bao nhiêu lần như cậu, cầm mấy thứ này lên xem.

Tất cả vật dụng và đồ trang sức trong phòng đều cao quý thanh lịch, tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, Bạch Lạc Nhân không cần nhìn ảnh chụp Cố phu nhân cũng có thể tưởng tượng ra đây là một người phụ nữ như thế nào, ngồi trước bàn trang điểm, toàn thân tản ra khí chất tiểu thư khuê các cùng tính cách hiểu biết.

Phía trên giá sách đặt một khung hình, trong khung hình chính là bức ảnh mà Bạch Lạc Nhân nhìn thấy trong album của Cố Hải, Cố phu nhân ôm tiểu Cố Hải, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc.

Lúc Bạch Lạc Nhân đem khung ảnh trả về, đột nhiên một vật rơi xuống chân của cậu.

Vừa nhặt lên nhìn, là một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền rất nhỏ, ở giữa còn khảm một viên kim cương sáng lấp lánh.

Vốn dĩ ở trong phòng Cố phu nhân nhìn thấy đồ trang sức cũng không phải việc gì mới lạ, phụ nữ như bà, đồ trang sức, châu báu có thể lấp đầy một cái rương, nhưng chính là sợi dây chuyền tầm thường này, đột nhiên khiến Bạch Lạc Nhân chú ý.

Bởi vì nó không khớp với kiểu trang sức của Cố phu nhân, Bạch Lạc Nhân tỉ mỉ quan sát thử đồ trang sức của Cố phu nhân, cơ bản đều là thiết kế tinh xảo, phong cách cổ xưa trang nhã, cái này lại vô cùng xa xỉ khoa trương, nhất là viên hồng ngọc ở giữa, là loại quý hiếm trong các loại ngọc, một ca-ra* phải trên một triệu đôla.

(Ca-ra / Carat: đơn vị đo khối lượng của kim cương và các loại đá quý)

Cố phu nhân sao có thể lại có một sợi dây chuyền như vậy?

Hơn nữa không có đặt trong hộp gấm, không cất giấu cẩn thận, lại vứt ở giá sách trong góc phòng bình thường như vậy.

Bạch Lạc Nhân cầm sợi dây chuyền này đi ra ngoài, vừa vặn Khương Viên đứng ở bên ngoài, trong tay cầm vải lau.

"Con còn đi vào không? Nếu không vào nữa thì nói để mẹ vào bên trong quét dọn."

Bạch Lạc Nhân lắc đầu, đứng ở cửa nhìn vào trong, phát hiện Khương Viên đang cẩn thận lau chùi từng góc bàn trang điểm.

"Đây là dây chuyền của bà sao?" Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng hỏi.

Hai mắt Khương Viên nhìn, rồi nói: "Không phải của mẹ, là của bà ấy."

Bạch Lạc Nhân cầm dây chuyền định đi, Khương Viên đuổi theo, "Con muốn đem đồ của bà ấy đi? Con đã hỏi Cố Hải chưa? Cậu ta mỗi lần trở về, đều phải kiểm tra một lần di vật của mẹ cậu ta, đừng nói là mất đi đồ vật, chỉ cần đồ vật thay đổi vị trí một chút, cậu ta đều sẽ nổi giận ."

"Yên tâm đi, tôi rất nhanh sẽ trả lại ."

Một giây khi Bạch Lạc Nhân rời khỏi biệt thự đột nhiên nghĩ đến, nếu Khương Viên mỗi lần quét dọn phòng Cố phu nhân, đều để đồ của bà hoàn hảo không tổn hao trả về chỗ cũ, vậy thì chứng minh sợi dây chuyền này ngay từ đầu đã bị vứt ở đó?

Có chút nghĩ không ra vì sao Cố phu nhân lại đem vật quý giá như vậy tùy tiện vứt trên giá sách, theo tính cách của bà, thì dù là đồ trang sức không thích cũng sẽ cất ở nơi thích hợp chứ nhỉ?

Buổi tối là về nhà Bạch Lạc Nhân ăn, trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân đem dây chuyền trong túi ra, hươ hươ trước mặt Cố Hải.

Hai người vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng lớn, trước cửa sáng như ban ngày, viên đá dưới ánh đèn chiếu rọi, càng thêm sáng loá mắt.

Cố Hải đột nhiên đứng lại, ánh mắt ngưng trệ chốc lát, đưa tay qua bắt lấy sợi dây chuyền.

Bạch Lạc Nhân tỉ mỉ quan sát phản ứng của Cố Hải, trong lòng có chút hồi hộp.

Sau một giây, Cố Hải đột nhiên vui vẻ.

"Tặng tôi hả?"

Bạch Lạc Nhân đột nhiên khựng lại, da đầu tê dại.

Cố Hải lấy tay bẹo má Bạch Lạc Nhân một cái, trêu tức nói: "Đây là thưởng cho tôi mỗi ngày 'phục vụ' cậu thoải mái như vậy sao?"

Cố Hải không biết sợi dây chuyền này! Cậu ta quả nhiên không biết?! Cậu ta không phải đối với tất cả di vật của Cố phu nhân đều nhớ kỹ sao? Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải vẻ không thể tin, nhìn vẻ mặt đang vô cùng thoải mái và sung sướng của cậu ta, trong lòng từng trận lạnh cả người.

"Không phải tặng cho cậu, là tôi vừa nhặt ở trên đường."

Bạch Lạc Nhân vừa nói vừa cầm trở về.

"Ở đâu dễ nhặt như vậy hả? Cậu chỉ cho tôi nhặt với." Cố Hải trêu ghẹo nói, "Cậu mau thừa nhận đi, muốn tặng quà cho tôi còn ngượng ngùng."

Bạch Lạc Nhân siết chặt sợi dây chuyền trong tay không buông, lại đi nhanh vài bước, ra khỏi phạm vi ánh sáng của cửa hàng, cắm đầu đi vào chỗ tối, cậu sợ Cố Hải nhận ra chất liệu của dây chuyền.

Ngày hôm sau, Bạch Lạc Nhân vào đơn vị.

"Cậu tìm ai?" Binh sĩ gác cổng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.

"Tìm Cố Uy Đình."

Binh sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Tìm Cố thiếu tướng? Cậu... Cậu là ai?"

Vì để mình thành công đi vào, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mà nói: "Tôi là con của ông ấy."

"Con của ngài ấy?" Binh sĩ cười giễu cợt một tiếng, "Con của ngài ấy dáng dấp ra sao mà tôi còn không biết sao? Can đảm thật đấy, còn dám giả mạo con của Cố thiếu tướng?"

Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân rất bình tĩnh, "Tôi nói phải là phải."

"Này! Thằng nhóc cậu có năng lực gớm! Giả mạo người nhà thiếu tướng, còn dám lên mặt với tôi, không muốn sống nữa hả?" Nói rồi chĩa súng lên ngực Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt uy hiếp.

Bảo vệ cổng còn có một binh sĩ khác, lúc này đang cắm đầu ăn cơm, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, động tác nhai đồ ăn đều dừng lại, vội vàng vươn đầu ra ngoài cửa sổ.

"Này, tôi nói, tiểu Đông Tử, cho người ta vào đi."

Binh sĩ tên tiểu Đông Tử bị gọi bỏ súng xuống, quay qua binh sĩ ở cửa sổ hỏi: "Cậu ta là ai chứ?"

"Con trai thiếu tướng đó!"

"Con trai thiếu tướng không phải Cố Hải sao?"

"Khụ khụ... Cậu ta là con thứ của thiếu tướng."

Người lính này cố ý đem chữ "thứ" nhấn rất mạnh, còn hướng tiểu Đông Tử nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt tiểu Đông Tử ngầm hiểu liền tươi cười, chân tránh sang bên cạnh rồi lui lại, làm ra tư thế mời. Bạch Lạc Nhân cố gắng hết sức lảng tránh ý giễu cợt trong nụ cười, nếu đã dự định một mình đến đây, cũng đã nghĩ tới việc bị coi thường.

Trải qua trùng trùng khó khăn và trở ngại, Bạch Lạc Nhân rốt cục gặp được Cố Uy Đình.

Lúc này trời đã tối, Cố Uy Đình dự định mời Bạch Lạc Nhân cùng mình đi ăn tối.

Bạch Lạc Nhân từ chối, từ trong túi lấy ra sợi dây chuyền, đưa tới trước mặt Cố Uy Đình.

Cố Uy Đình nhìn thử sợi dây chuyền, có chút không hiểu.

"Đây là ý gì?"

Bạch Lạc Nhân hỏi lại, "Ngài không cảm thấy nhìn rất quen mắt sao?"

Nếu là đồ trang sức của Cố phu nhân, bà tất nhiên đeo qua, hoặc là từng lấy ra, dù hai việc này đều không có, sau khi bà qua đời, lúc người nhà giúp bà dọn dẹp di vật, cũng có thể từng nhìn thấy sợi dây chuyền này, không thể nào một chút ấn tượng cũng không có.

Nhưng mà, phản ứng của Cố Uy Đình lại một lần nữa làm Bạch Lạc Nhân kinh hãi.

"Tôi chưa từng thấy qua."

Cố Uy Đình rất rõ ràng nói với Bạch Lạc Nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play