Trên đường, Cố Hải hỏi Bạch Lạc Nhân: "Muốn ăn gì?"

Bạch Lạc Nhân suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, nói thẳng: "Gì cũng được!"

"Hay là ăn mì*?"

Bạch Lạc Nhân vẻ mặt quẫn bách, chân mày nhíu thành hình chữ thập.

"Tôi nói, chúng ta có thể thay đổi một chút? Từ lúc tôi dọn tới chỗ cậu, mười ngày hết chín ngày ăn mì."

Tay Cố Hải gõ gõ lên tay lái, rất hăng hái nói: "Lần này khác, trước đây chúng ta đều là mua mì nấu sẵn về đun lại, lần này là tôi đích thân nhào bột, đích thân cán."

Bạch Lạc Nhân đau khổ nhắm mắt lại, rất lâu mới mở ra.

"Thôi thì chúng ta cứ ăn mì nấu sẵn đi?"

Cố Hải vô cùng kiên trì, Bạch Lạc Nhân cũng không tiện đả kích nhiệt huyết của cậu ta, sớm biết như vậy, lúc Cố Hải vừa hỏi cậu ăn gì thì nên đưa ra một đáp án rõ ràng, tôi muốn ăn cái gì, triệt để cắt đứt con đường làm ác của cậu ta.

Hai người về đến nhà, vừa đúng giờ cơm trưa, ngửi thấy mùi cơm từ nhà người khác bay tới, Bạch Lạc Nhân thật không muốn vào nhà mình.

Cố Hải hào hứng vào nhà bếp.

Bạch Lạc Nhân ngồi ở phòng khách nghịch máy vi tính, trong bếp truyền ra tiếng bùm bùm, nghe đến Bạch Lạc Nhân sợ hãi từng trận. Cậu lâu lâu sẽ lại liếc mắt vào nhà bếp, sợ hãi nghĩ đến cảnh tượng Cố Hải cầm dao kề lên cổ mình.

"Nhân Tử!"

Nghe thấy Cố Hải gọi mình, Bạch Lạc Nhân vội vàng bỏ máy vi tính, chạy vào nhà bếp.

Cửa đang đóng, Bạch Lạc Nhân vừa đẩy ra nhìn, nhất thời lại càng hoảng sợ. Bồn nước, thớt, bình gas, kệ chén... khắp nơi đều là màu trắng, trên quần áo, trên giày, trên cổ, trên mặt Cố Hải... tất cả đều dính bột, chỉ có trong chậu không có bột.

"Cậu... tìm tôi làm gì?" Bạch Lạc Nhân lúng ta lúng túng nhìn Cố Hải.

Cố Hải hươ hươ bàn tay to dính đầy bột, vui tươi hớn hở nói: "Tôi chỉ muốn để cậu xem thử, tôi nhào bột xong rồi."

Bạch Lạc Nhân, "..."

Đợi Bạch Lạc Nhân đi vào nhà bếp lần nữa, Cố Hải đã bắt đầu nấu mì, Bạch Lạc Nhân nhìn một thử mì còn xót lại trên bàn, không khỏi ngạc nhiên. Dù có hơi to, thật là từng sợi một, ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng. A a, thật là mì! Không phải bột nhão, cũng không phải mì cục*, cũng không phải bột khối... Thật sự là mì sợi!

Bạch Lạc Nhân cầm lên một sợi, ngắt đôi.

Cố Hải lạnh giọng dạy dỗ: "Làm cái gì đó? Có người bốc mì như cậu vậy sao?"

"Bốc mì còn phải chú ý hả?" Bạch Lạc Nhân không chịu, "Tôi thấy thím Trâu mỗi lần đều là tùy tiện cầm, cũng không gãy!"

Cố Hải trừng mắt hổ, "Trong mắt người ngoài nghề như cậu, thím Trâu đúng là tùy tiện bốc mì, chỉ có người trong nghề như bọn tôi mới biết cách! Nhìn thấy không? Mì phải bốc như thế này."

Nói rồi vốc một nắm lớn mì vào trong lòng bàn tay, cẩn thận cho vào trong nồi, kết quả đầu này tiến vào, đầu kia vẫn còn ở trong tay, tổng cộng sợi mì dài không tới 20cm, liền từ đó đứt đoạn.

Mặt Cố Hải có chút không nén được giận.

Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai cậu, "Coi như tôi chưa nhìn thấy gì."

Nói xong đi ra ngoài, Cố Hải ở phía sau hô, "Cậu quay lại, vừa rồi tôi biểu diễn chưa đúng."

Cơm dưới lầu kia thật là thơm, trong tích tắc đóng cửa sổ, Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa muốn nhảy lầu.

Lại qua mười phút, đoán chừng cũng đã xong, Bạch Lạc Nhân gõ cửa nhà bếp một cái.

"Đã xong chưa?"

Cố Hải ở bên trong điên cuồng ho khan, cơ bản không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bạch Lạc Nhân vừa đẩy cửa ra, bên trong khói đặc cuồn cuộn, Cố Hải cưỡi mây đạp gió, đứng trước bếp gas, một tay cầm chảo, một tay vung vẩy cái muỗng, lửa dưới đáy nồi nối thành một mảnh, vạt trước áo của Cố Hải đều bị cháy xém.

"Cậu muốn làm gì vậy hả?" Bạch Lạc Nhân bị mùi khói làm cho ho khan.

Cố Hải dường như không nghe thấy, động tác dũng cảm đảo đảo một chảo đen thui.

Không lẽ là tương? Bạch Lạc Nhân vừa nghĩ vừa tìm mì, tìm nửa ngày cũng không thấy, cuối cùng phát hiện trong một chậu nhỏ đầy cục bột, lớn có nhỏ có, lớn thì như ng

Không cần phải nói, đây nhất định là mì do Cố Hải nấu ra.

"Tôi đổi ý rồi!" Cố Hải hào hứng liếc nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân phát hiện cả khuôn mặt Cố Hải đen thui, lông mày còn bị mất một miếng nhỏ.

"Cậu không phải ngán ăn mì rồi sao? Tôi quyết định, hôm nay chúng ta không ăn mì nữa, đổi thành ăn bột chiên* đi!"

Bạch Lạc Nhân, "..."

Nửa đêm, Bạch Lạc Nhân tỉnh lại, thấy Cố Hải tựa ở đầu giường hút thuốc, gò má lạnh lùng bị ánh đèn chiếu ra một quầng sáng âm u, trong gạt tàn trên tủ đầu giường chất đầy đầu lọc, không biết cậu ta đã thức dậy bao lâu, Bạch Lạc Nhân nhớ rõ ràng, cậu ta ngủ cùng lúc với mình, trước khi ngủ còn có vẻ mặt lưu manh tươi cười.

Hiện tại, hoàn toàn thay đổi.

Cảm giác được động tĩnh bên cạnh, Cố Hải dập tắt tàn thuốc, nghiêng đầu qua nhìn Bạch Lạc Nhân.

"Dậy rồi à?"

"Cậu vẫn chưa ngủ?"

Cố Hải nhàn nhạt nói: "Không có, vừa tỉnh dậy một lúc."

Bạch Lạc Nhân cũng ngồi dậy, tay hướng qua Cố Hải ý bảo, "Cho tôi một điếu."

"Đừng hút, hút xong ngủ không ngon."

Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, "Vậy cậu còn hút?"

"Tôi nghiện."

Bạch Lạc Nhân không nghe Cố Hải nói, nửa người trên đè lên người Cố Hải, vểnh mông với lấy thuốc trên tủ đầu giường. Cố Hải nhân cơ hội sờ một cái vào mông Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cũng không có để ý, cầm thuốc châm, một ngụm khói thả ra từ bên mép.

"Nghĩ gì thế?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Hải khẽ nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo dáng cười không đứng đắn.

"Cậu nói mì sợi nấu sao lại nát ra nhỉ?"

Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, "Cả buổi tối không ngủ chỉ vì nghĩ cái này?"

Cố Hải không nói gì, trong phòng chốc lát rơi vào yên lặng.

Một điếu thuốc nhanh chónh đã hút xong, Bạch Lạc Nhân mới mở miệng hỏi: "Cậu là đang nghĩ mẹ cậu sao?"

Sóng mắt dao động trong con ngươi Cố Hải ở một khắc kia lặng lẽ ngưng đọng, như là một mảnh hơi nước mông lung trong lúc bất chợt kết thành băng, khiến nhiệt độ xung quanh cũng theo đó giảm xuống.

Bạch Lạc Nhân dập tắt tàn thuốc, nhàn nhạt nói: "Tôi phát hiện, lúc cậu thật sự khó chịu đều tự một mình chịu đựng, chờ hết khó chịu, mới tìm đến tôi giả vờ tội nghiệp."

Cố Hải cứng người không nhúc nhích.

Bạch Lạc Nhân đưa cánh tay qua, muốn đem Cố Hải ôm lấy, thân thể Cố Hải dùng sức, cơ bản bất động. Cuối cùng Bạch Lạc Nhân phải hơi nghiêng người sang, chủ động hướng môi mỏng của Cố Hải hôn lên, cảm giác mát lạnh từng sợi rót vào giữa răng môi, Bạch Lạc Nhân biết Cố Hải đã một mình ngồi rất lâu. Cậu đem Cố Hải ôm chặt, dùng môi mỏng truyền hơi ấm cho cậu ta, thẳng đến khi thân thể Cố Hải dần thả lỏng, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt trên người cậu, trái tim bóp chặt của Bạch Lạc Nhân mới dần dần khôi phục nguyên trạng.

Trong phòng tắt đèn, bọn họ mình trần ôm nhau.

Thật lâu sau, Bạch Lạc Nhân mới đặt bàn tay lên tóc Cố Hải, hơi quờ quạng vuốt ve, dịu dàng hiếm thấy.

"Tôi không biết nên nói với cậu cái gì, cậu biết tôi không phải người biết nói chuyện."

Cố Hải miễn cưỡng cười, ánh mắt cưng chiều nhìn Bạch Lạc Nhân.

"Vậy cậu không thể phá lệ một lần, nói vài câu dễ nghe với tôi à?"

Bạch Lạc Nhân rất nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn nghe cái gì?"

Cố Hải làm bộ suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Tôi muốn nghe cậu nói, ông xã, anh thật giỏi!"

Bạch Lạc Nhân dùng đầu gối hướng trong quần Cố Hải thúc một cái, Cố Hải nhịn không được hừ một tiếng, hừ rất kiểu cách, khiến người ta thoáng nghe có thể nhận ra tâm tình và suy nghĩ bên trong.

"Có tôi đây."

Tay Cố Hải hoạt động ở sau lưng Bạch Lạc Nhân ngừng lại.

Qua một lúc, Bạch Lạc Nhân lại lặp lại một lần, "Không sao đâu, có tôi đây."

Tâm tình kiên cường chống đỡ của Cố Hải vào giờ khắc này triệt để mềm xuống, cảm động như nước lũ tràn lan tận đáy lòng, giờ này khắc này, không có gì so được với ba chữ này có thể khiến cậu an ủi hơn. Khi cuộc đời cậu rơi vào vực sâu khôn cùng kia, cậu bất lực, mờ mịt, đau khổ... Cậu cho rằng mình sẽ vĩnh viễn trốn tránh trong không gian đó, một mình gặm nhấm vết thương, lại thình lình bị ba chữ này phá vỡ cái chốt đau thương trong trí nhớ, tất cả uất ức và không cam lòng vào giờ phút này tràn ra, dù cho cậu dám chạm vào góc khuất yếu ớt kia, cũng có thể cảm nhận được một đôi tay nắm lấy cậu thật chặt.

Cố Hải nhẹ nhàng cắn môi Bạch Lạc Nhân, khoảnh khắc Bạch Lạc Nhân đưa lưỡi ra, nếm được một vị mặn.

Trong chăn truyền ra từng tiếng thở dốc nặng nề.

"Đau không?" Cố Hải ghé vào bên tai Bạch Lạc Nhân hỏi, Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu hôn lên cổ Cố Hải.

Tất cả đau khổ đều trở nên không đáng nhắc tới khi được cậu ôm ấp, tất cả chua xót đều lặng lẽ rời xa khi được cậu an ủi.

Một khắc cuối cùng, Cố Hải cắn lấy vai Bạch Lạc Nhân, dùng vài phần sức.

"Nhân Tử, tôi chỉ có cậu, cậu là toàn bộ hạnh phúc của tôi."

Bạch Lạc Nhân cắn chặt răng, tinh tế cảm nhận yêu thương sâu năng trong đau đớn.

"Đừng rời bỏ tôi." Cố Hải gằm mạnh từng từ.

Bạch Lạc Nhân run rẩy kịch liệt, xoa tóc Cố Hải nặng nề ừ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play