Sáng sớm hôm sau, vừa mới bốn rưỡi, thím Trâu liền ra cửa.

Một đêm này Bạch Lạc Nhân cũng thấy khó ngủ, cổng vừa kêu lên tiếng cạch cạch, ngay lập tức cậu ta liền tỉnh, hai chân lộ ở bên ngoài, trong chăn cũng không ấm áp, dứt khoát rời giường.

Bạch Lạc Nhân đến quán ăn nhỏ, thím Trâu đang bận bịu công việc, cửa hàng chỉ có lẻ tẻ vài khách hàng, hầu như đều là học sinh.

"Nhân Tử, sớm như vậy đã rời giường hả?"

Bạch Lạc Nhân gật đầu, gọi hai phần bữa sáng, một phần gói lại mang đi.

Thím Trâu cười ha hả,"Đến phiên con đến mua hả?"

"Ngày hôm qua không phải con về nhà hay sao, nhà lại gần đây hơn, tiện thể mang cho Cố Hải một phần, khỏi phải để cậu ta lại chạy qua đây."

Thím Trâu hơi sững sờ,"Đúng rồi, thím quên mất, làm sao mà nửa đêm nửa hôm con lại chạy về nhà hả?"

Bạch Lạc Nhân nhận lấy điểm tâm sáng, lúng túng cười cười,"Có chút nhớ nhà ạ."

"Thằng nhóc này......." Thím Trâu cười cười không hề hỏi nhiều nữa.

Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ, mới năm giờ mười phút, lúc này chạy về, Cố Hải hẳn là cũng chưa có ra ngoài.

Cố Hải vẫn đúng giờ tỉnh dậy, đã hình thành thói quen, mặc dù Bạch Lạc Nhân không có ở đây, Cố Hải vẫn cứ ra ngoài mua điểm tâm sáng, mua cho Bạch Lạc Nhân một phần bữa sáng, trực tiếp mang tới trường học cho cậu.

Kết quả, Cố Hải còn chưa kịp thay giày, chuông cửa liền vang lên.

Sớm như vậy ai đến nhỉ?

Mở cửa ra liền nhìn thấy, dĩ nhiên là Bạch Lạc Nhân rồi, đứng ở trước cửa, xách theo hai phần bữa sáng, phong trần mệt mỏi.

"Cậu....." Cố Hải trố mắt một lúc.

Bạch Lạc Nhân không nói gì, trực tiếp vào phòng, vẫn là cái ổ nhỏ này ấm áp a!

Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân mua bữa sáng cho Cố Hải, trong lòng Cố Hải đương nhiên cảm động không cần phải nói, nhìn Bạch Lạc Nhân xoa xoa tay cho ấm, Cố Hải nhịn không được bước đến ôm cậu, bàn tay ấm áp áp lên gò má Bạch Lạc Nhân, ánh mắt đau lòng thiêu đốt tâm can cậu,"Có phải cả đêm hôm qua không ngủ được hay không?"

Bạch Lạc Nhân cũng không dám đối diện với Cố Hải, người này thật sự không thể nói dối được, cảm giác chột dạ không dễ chịu chút nào!

"Không phải vậy, cũng ngủ được một chút."

"Chắc chắn cậu không ngủ được." Trong giọng nói của Cố Hải lộ ra vẻ rất quan tâm,"Nếu như cậu ngủ ngon, nhất định sẽ không dậy sớm như vậy."

Tôi van xin cậu, cậu mắng chửi tôi mấy câu đi......Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng sóng lớn cuộn trào mạnh mẽ.

Cố Hải vẫn còn cố biểu đạt tình cảm của mình,"Ủy khuất cậu rồi."

Trong lòng Bạch Lạc Nhân quả là rất rầu rĩ, vì muốn mau chóng kết thúc cái màn đau lòng thương xót của Cố Hải, cậu ta không thể làm gì khác hơn là nói mình đói bụng, muốn ăn sáng nhanh nhanh một chút.

Trên đường đi, Cố Hải hỏi,"Rốt cuộc nhà có chuyện gì?"

Bạch Lạc Nhân biết Cố Hải nhất định sẽ hỏi, cho nên đêm qua đã nghĩ xong một cái lý do.

"Bác hai tôi, có một đứa con gái và một đứa con trai, ngày hôm qua, con gái ông ấy chia tay bạn trai, một mình trốn ở trong phòng không chịu ra, có gọi sao cũng không chịu ra. Sau đó bác hai tôi phải đạp cửa ra, kết quả cậu đoán xem làm sao nào? Chị họ tôi uống thuốc chuột tự sát, gương mặt cũng đều tím đen, bác hai tôi vội vàng gọi cho ba tôi, ba tôi gọi điện nói với tôi chuyện này, bảo tôi qua đó luôn, sợ nhỡ có chuyện gì, tôi sẽ không thấy được chị họ tôi lần cuối."

Lông mày rậm của Cố Hải nhếch lên, lại hỏi tiếp,"Vậy bây giờ, tình hình thế nào rồi?"

"Cứu thì cứu được rồi, nhưng vẫn đang lấy cái chết để dọa! Bác hai tôi cảm thấy việc này rất mất mặt, nếu không phải là lúc đó sợ chị họ tôi mất mạng, ông ấy cũng sẽ không chịu gọi điện cho nhà tôi đâu. Ông ấy là người rất sĩ diện hão, chị họ tôi nằm viện, ông ấy cũng không thèm đến phòng bệnh liếc mắt một cái, chỉ ngồi ở bên ngoài hút thuốc."

Cố Hải tạm thời thở phào nhẹ nhõm,"Không có việc gì là tốt rồi, chị cậu cũng thật sự nghĩ không thoáng, vì một thằng con trai, mà làm đến mức này sao?"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, bác hai tôi khi đó còn nói, để cho chị ấy chết đi, không phải là nó không muốn sống nữa hay sao? Vậy hãy để cho nó chết đi, coi như ông ấy không hề có đứa con gái này, sau đó là ba tôi phải đưa chị họ đi bệnh viện." Bạch Lạc Nhân nói như thật.

Cố Hải vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân,"Không cần để bụng, dù sao nhà bác cậu với nhà cậu cũng không thường xuyên gặp gỡ, đối với chị họ cũng không hề có tình cảm sâu đậm."

Bạch Lạc Nhân thở dài,"Là tôi sợ ông bà nội lo lắng, chị gái tôi dù gì thì cũng là cháu gái bọn họ mà!"

"Vậy hôm nay cậu cũng không định về nhà hả?" Đây mới là vấn đề Cố Hải quan tâm nhất.

Bạch Lạc Nhân chần chừ một chút, phát sầu nói,"Cái này....... Còn phải xem tình hình thế nào đã."

Buổi chiều trên lớp tự học, Cố Hải vừa làm bài tập vừa suy nghĩ, đêm qua vốn chuẩn bị rất đầy đủ, kết quả chuyện còn chưa thành, nghĩ lại rất đáng tiếc. Vì lý do an toàn, cậu ta quyết định đem nội dung 'bài học' ôn tập lại một lần, để tránh có chỗ nào đó sơ xuất, đến lúc đó làm cho cả hai không thoải mái.

Lỗ tai Bạch Lạc Nhân đặc biệt nhạy bén, Cố Hải cầm điện thoại di động lên, dây thần kinh của cậu ngay lập tức căng thẳng.

Tan học, Bạch Lạc Nhân xoay người nhìn Cố Hải,"Tôi phải về nhà một chuyến."

"Không phải đã qua cơn nguy kịch rồi hay sao?"

Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân rất khổ sở,"Ba tôi gọi điện thoại bảo trưa qua đó, nói chị gái tôi đã được xuất viện, nhưng về đến nhà còn làm ầm ĩ lên, bên cạnh không thể không có người để ý."

Cố Hải có chút không nhịn được,"Chuyện nhà bọn họ, cậu đến làm quái gì hả? Chị ta ầm ĩ thì để chị ta ầm ĩ đi, chị ta còn có mẹ và em trai, cũng không đến phiên cậu đến đó trông coi chứ?"

"Bác hai tôi và chị gái tôi đang khó chịu với nhau mà, ngoài miệng nói mặc kệ, trong đầu không chừng cũng rất sốt ruột đó, chẳng thế thì ông ấy cũng không gọi điện thoại cho ba tôi. Bác gái thì mỗi ngày đều đi sớm về khuya, còn phải chăm sóc một đứa nhóc, ba tôi cũng phải đi làm mà, ông ấy không về nhà, bà nội tôi nhất định sẽ nghi ngờ....."

"Vậy cậu cũng không cần phải đi học hả?" Cố Hải hỏi vặn lại.

Bạch Lạc Nhân xịu mặt, cố ý giả bộ đáng thương.

"Tôi cũng không thể không đi mà, tôi với ba tôi, cùng bác gái luân phiên nhau trông chị ấy, hôm nay là ngày đầu, tôi phải trông."

Cố Hải trầm mặt không lên tiếng.

Bạch Lạc Nhân cầm theo một túi lớn, vẻ mặt tỏ ra cuống cuồng,"Tôi phải đi trước đây."

Nói xong, nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng đâu.

Có thể trốn được ngày nào thì trốn ngày đó!

Về đến nhà, Bạch Lạc Nhân gọi Mạnh Thông Thiên qua.

"Nhớ kỹ đây, mấy ngày nay ngoan một chút, nghe không?"

"Làm sao vậy ạ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Thông Thiên căng chặt nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị quay sang nói với Mạnh Thông Thiên,"Nhà chúng ta xảy ra chuyện, mẹ em và ba anh mấy ngày nay đang rất sốt ruột, em đừng làm cho bọn họ thêm phiền, biểu hiện tốt một chút nghe không?"

Vẻ mặt của Mạnh Thông Thiên tỏ ra không hiểu,"Mẹ em hôm nay rất vui vẻ mà! Hôm nay mẹ em còn đồng ý với em, đợt thi này nếu như em thi tốt, sẽ dẫn em đi thung lũng hạnh phúc chơi đó."

"Chỉ biết chơi thôi!" Bạch Lạc Nhân vỗ đầu Mạnh Thông Thiên một cái,"Đó là mẹ em tỏ ra như vậy, mẹ em có thể kêu khổ trước mặt em hay sao? Nói thì em cũng không hiểu mà!"

Mạnh Thông Thiên bĩu môi không lên tiếng.

Bạch Lạc Nhân lại cảnh cáo một câu,"Nói chung em nhớ kỹ cho anh, nhà chúng ta đang xảy ra chuyện, gần đây ngoan ngoãn một chút nhớ chưa!"

Đứng lên, Bạch Lạc Nhân thở phào một cái, nói dối thật là một việc tốn sức mà, từ lần đầu tiên cậu lừa gạt Cố Hải, đã định trước muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại, ở nơi này mà cầu trời khấn phật trước khi thủ đoạn bị vạch trần, phải nghĩ ra được bước tiếp theo nên đi thế nào.

Buổi tối lúc đi ngủ, Bạch Lạc Nhân cố ý đắp nhiều chăn một chút, nhưng nhiều chăn vẫn thấy lạnh, bất kể có quấn như thế nào, chân cũng vẫn thấy lạnh. Lúc này, cậu ta đột nhiên có chút nhớ Cố Hải, nhớ lúc cậu ta ở trong chăn ấm không ngừng cọ cọ ôm ấp, mặc dù có chút phiền, nhưng dù sao thì cũng có thể làm cho cậu ấm !

Đang nghĩ ngợi, Cố Hải gửi tin nhắn tới.

"Nhân Tử bảo bối à, thật là muốn ôm cậu ngủ, thật là muốn hôn cậu, sờ cậu a."

Toàn thân nổi da gà........

Một lát sau. lại có mấy tin nhắn nữa.

"Tôi thực sự hối hận, nếu biết mấy ngày cậu không về nhà, trước đây tôi đã cùng ngủ với cậu rồi."

"Nhân Tử, có phải là lúc trước tôi lạnh nhạt với cậu, cậu mới cố ý nghĩ ra chuyện này để chỉnh tôi hả?"

"Bảo bối, tôi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm một chút, nhớ đắp chăn cẩn thận nhé."

Bạch Lạc Nhân để điện thoại di động xuống, nhịn không được thở dài một hơi, thực sự là có cái được cũng có cái mất mà!

Ngày thứ ba, Bạch Lạc Nhân thật sự chịu không nổi cái ổ chăn lạnh này, liền chạy về nhà với Cố Hải.

Ăn xong cơm tối, Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách làm bài tập, vốn một giờ đã có thể làm xong bài tập rồi, nhưng cậu vẫn cố ý kéo dài đến ba tiếng liền. Làm xong bài tập thì đi tắm, đã hơn mười giờ rồi, vừa lúc có thể lên giường đi ngủ.

Vừa mới chui vào chăn, đã được một hơi ấm bao bọc, Bạch Lạc Nhân thoải mái nhắm mắt lại.

Cố Hải hơi nhếch khóe miệng, bàn tay di chuyển đến bên hông của Bạch Lạc Nhân, chậm rãi sờ mó phía trước. Rất nhanh, ở bụng xoa xoa một trận làm nóng, tay của cậu lại bắt đầu di chuyển xuống dưới, trong miệng phát ra tiếng thở dốc ấm nóng lại đứt quãng.

"Nhân Tử." Giọng vô cùng thân mật lại đầy mị hoặc lượn lờ bên tai Bạch Lạc Nhân.

Đại não Bạch Lạc Nhân ý thức được một mối nguy hiểm, ký ức đau đớn như thủy triều cuồn cuộn tới!

Cậu ta đột nhiên níu tay của Cố Hải lại, mặc dù đầu óc đặc biệt thanh tỉnh, nhưng giọng nói phải ngụy trang thật mơ màng.

"Mấy hôm nay làm tôi thực sự mệt, rất muốn ngủ một giấc thật ngon."

Cố Hải dùng đầu lưỡi đánh một vòng quanh tai Bạch Lạc Nhân,"Vậy hãy để tôi giúp cậu thả lỏng một chút."

Bạch Lạc Nhân đột nhiên lật mình qua, đột nhiên ôm lấy Cố Hải, cánh tay siết thật chặt, giống như trói heo sống vậy, đem Cố Hải trói vào trong ngực, không thể nhúc nhích một chút, sau đó còn dùng giọng điệu mệt mỏi mê hoặc cậu,"Đại Hải, tôi thực sự rất buồn ngủ, cậu để cho tôi ngủ một giấc thật ngon được không?"

Sau đó mắt liền nhắm lại, đầu gối lên hõm vai Cố Hải.

Cố Hải ngây ngẩn một lát, không thể làm gì khác hơn là đành phải buông lỏng tay xuống, đặt vào trên vai Bạch Lạc Nhân, ôm Bạch Lạc Nhân cùng nhau ngủ.

Vài ngày sau đó, Bạch Lạc Nhân luôn làm chuyện như vậy, đến phiên cậu ta 'trông coi', cậu ta lại về nhà ngủ một đêm, cố ý làm bản thân đi đi lại lại mệt mỏi mới thôi, ngày hôm sau trở lại nhà Cố Hải, chui vào ổ chăn liền ngủ. Nếu như Cố Hải định làm gì, cậu ta lại bắt đầu diễn một màn: Tôi rất buồn ngủ, tôi rất mệt mỏi, cậu thông cảm cho tôi nhé.............

Tình trạng này còn kéo dài đến tận cuối tuần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play