Sau đó một lúc lâu, Cố Hải đột nhiên phun ra một câu như vậy, giống như
đọc lời tuyên thệ, Bạch Lạc Nhân nghe xong cả khuôn mặt đều tái xanh.
"Cậu không hối hận nhưng tôi hối hận!"
Sớm biết thế đã đem điện thoại bên người, ai ngờ được cô ta đột nhiên
lại gọi điện đến như thế, lại còn vừa vặn để cho Cố Hải nhận nữa.
Cố Hải đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, ngồi xuống xoa xoa đầu cậu, an ủi
nói,"Cái này có là cái gì chứ hả? Mua đồ đạc cho cậu, có táng gia bại
sản tôi cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa tôi cũng không đến mức đó mà!
Hôm trước tôi xem tin tức, có một cậu con trai vì muốn mua dây chuyền
cho bạn gái, còn đi bán thận của mình, tôi so với cậu ta vẫn còn sáng
suốt hơn, ít nhất thì nó cũng trong phạm vi tôi làm được."
"Cậu so với cậu ta làm gì hả?" Bạch Lạc Nhân nổi đóa,"Cậu ta đó là bị tâm thần."
"Ai lại không có khoảng thời gian còn trẻ thì hết sức tùy tiện hả! Ai
không có thời kỳ vì tình yêu mà trở nên đần độn hả! Cậu không yêu tôi
đến mức đó, là trong lòng cậu còn đang nghĩ đến người khác."
"Cậu lại vớ vẩn nữa hả?" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái.
Thân thể Cố Hải nghiêng một chút, suýt chút nữa ngã xuống đất, cậu ta
thoáng xê dịch vị trí, ngồi song song với Bạch Lạc Nhân. Hai người không ai lên tiếng, cứ như thế ngồi yên lặng, mùa đông lạnh lẽo, trong gara
không hề có hệ thống sưởi, làm cho hai người một trận lạnh đến thấu
xương.
Sau đó thật lâu, Cố Hải châm một điếu thuốc, đưa cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân không cầm.
"Kỳ thực thì, những thứ tôi mua đều có thể đảm bảo được tiền, cậu xem,
vàng, hột xoàn..... Đều có thể lấy ra đầu tư đó! Ngày nào đó chúng ta
không có tiền, có thể mang đi bán mà."
Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa bị Cố Hải làm cho tức giận đến xuất huyết não.
Cố Hải quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, tay đưa tới nhéo khuôn mặt
của cậu một cái, Bạch Lạc Nhân tránh né, Cố Hải lại đưa tay ôm lấy Bạch
Lạc Nhân, tay lại vuốt ve cằm Bạch Lạc Nhân.
"Nên cạo râu đi." Cố Hải nói,"Về nhà tôi cạo râu cho cậu."
Bạch Lạc Nhân không hề đi cũng không hề nói gì.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa." Cố Hải mềm giọng dỗ dành nói,"Mua thì cũng đã mua rồi, cậu không thể vui vẻ một chút hay sao?"
Bạch Lạc Nhân vẫn nặng nề nghiêm mặt.
Cố Hải lại gần hôn lên vành tai của Bạch Lạc Nhân, giọng dịu dàng gọi,"Bảo bối, bảo bối bảo bối ngoan......"
Nếu như việc này mà đặt vào ngày bình thường thì, Bạch Lạc Nhân sớm đã
cho Cố Hải một cái tát thật mạnh rồi, người nào lại không có một khoảng
thời gian yếu lòng chứ, Bạch Lạc Nhân tức giận là một chuyện, trong lòng còn chất đầy áy náy khó chịu. Nhìn thấy Cố Hải tỏ ra vẻ mặt dày mày dạn mà quấy rối, trong lòng hận không thể xông lên cắn một cái vào yết hầu
của cậu ta một cái.
Cố Hải dập tàn thuốc, kéo Bạch Lạc Nhân đứng dậy.
"Cậu ngồi đây sẽ lạnh đó, đi, đi vào trong xe ngồi một chút."
Cố Hải đưa chìa khóa cho Bạch Lạc Nhân, để cho cậu tự mở cửa xe ngồi
vào, bên trong đèn vừa mở, tất cả nội thất bên trong đều mới tinh. Đàn
ông con trai có ai là không thích xe cộ hả! Tuy nói chiếc xe này mua có
hơi đường đột, nhưng Bạch Lạc Nhân thật tình rất hài lòng, nội bộ thiết
kế sang trọng, tất cả đều thấy hài lòng, tay vịn vô-lăng, trong lòng mơ
hồ lộ ra vài phần xúc động, hận không thể khởi động xe ngay bây giờ, phi ra ngoài đi một vòng.
"Ngày mai cậu lái xe này, đưa hai chúng ta tới bể bơi nước nóng, lâu rồi không đi bơi, bể bơi ở khu này đều là nước lạnh ngắt, tôi sợ cậu không
chịu được." Cố Hải nói.
Mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ kinh sợ,"Tôi mới học lái mấy ngày hả? Cậu để tôi lái à."
"Không sao, thử lái một chút, dù sao tôi cũng đi cùng cậu, có tai nạn cũng sẽ chết chung."
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, thật sự cậu ta cũng có chút muốn đi thử một lần!"
Cố Hải vỗ vỗ cánh tay Bạch Lạc Nhân,"Đi, đi ra ghế sau đi."
"Phía sau có cái gì hả?"
Ngoài miệng Bạch Lạc Nhân nói như vậy, nhưng vẫn theo chân Cố Hải xuống xe, sau khi mở cửa xe liền chui vào.
"Thật thoải mái." Bạch Lạc Nhân ngồi trên ghế nói.
Cố Hải xấn tới, hơi nóng phả lên mặt của Bạch Lạc Nhân,"Thật sự thoải mái hả?"
Bên trong xe không gian nhỏ hẹp, Cố Hải chen chúc qua bên này, Bạch Lạc
Nhân cũng không còn không gian mà lùi lại, trong lúc mơ hồ cậu ta cảm
giác có chỗ không đúng lắm, đến khi móng vuốt của Cố Hải cướp điều khiển xe từ xa trong tay cậu, nhanh nhẹn khóa xe lại, trong lòng Bạch Lạc
Nhân kêu lên một tiếng, fuck, bị lừa rồi!
"Cố Hải, cậu muốn ăn đập hả?"
"Nào, đập tôi một cái đi, cậu càng đánh tôi tôi càng hăng hơn, nào nào nào, đánh đi!"
Da đầu Bạch Lạc Nhân tê dại,"Đây là ga ra đó."
"Ga ra thì làm sao? Ga ra cũng là nhà chúng ta, ngoại trừ hai chúng ta thì ai có thể vào được đây?"
Từ trong kính chiếu hậu Bạch Lạc Nhân thấy được khuôn mặt mình vặn vẹo,
đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ, muốn chống cự nhưng lại phấn khích không thôi...... Trong phút chốc liền hoa mắt chóng mặt, mắt chỉ có thể nhìn
trần xe, phía trên còn có khuôn mặt tuấn tú dâm tà mị hoặc.
Thân xe một trận đung đưa kịch liệt, bên trong tràn đầy tiếng thở dốc phiến tình.
Bạch Lạc Nhân gầm nhẹ một tiếng, thân thể tê liệt ngồi tại chỗ.
Đầu đặt lên tấm kính cửa xe, dư vị kích động nhưng không vội vàng cũng
không quá mãnh liệt, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn bức tường đen kịt
ngoài của kính xe, miễn cưỡng, không muốn nói chuyện cũng không muốn di
chuyển.
Cố Hải đem Bạch Lạc Nhân kéo đến bên người, tay bóp cổ cậu ta, ép buộc cậu ta nhìn mình.
"Cậu là của tôi." Cố Hải nói.
Môi Bạch Lạc Nhân giật giật, không lên tiếng.
"Tôi có thể bao dung cậu hết mức, làm cho cậu mọi thứ, chỉ cần cậu yêu
cầu, tôi đều thỏa mãn cậu tất cả. Thế nhưng có một thứ, cậu phải nhớ kỹ, tôi vĩnh viễn không thể chịu được, đó chính là trong lòng cậu có người
khác."
Ánh mắt sắc bén của Cố Hải nhìn xuống dưới che giấu tâm tư bất an của
mình, đúng vậy, trong lòng cậu đang hoảng sợ, cậu ta lại càng phô bày ra cường thế và bá đạo hơn nữa, tất cả nội tâm của cậu đều là bất an không yên. Tình cảm vốn càng sâu đậm, trong lòng sẽ càng cảm thấy không thể
chịu thua được, cậu ta không thể mất đi Bạch Lạc Nhân, ngay cả, nghĩ
thôi cũng không dám nghĩ.
"Nếu cậu thực sự làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi sẽ không nương tay."
Bạch Lạc Nhân tránh né ánh mắt qua chỗ khác.
Cố Hải lại đem ánh mắt của cậu túm trở về.
"Tôi nói là làm, Cố Hải tôi nếu như mà tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ để cho cậu sợ hãi cả đời."
...........
Ngày hôm sau, Bạch Lạc Nhân thực sự lái xe mới của mình đi.
Bởi vì không quen, tốc độ xe đi rất chậm, làm cho Cố Hải ở bên cạnh trêu chọc cậu ta một trận,"Cậu đang đua với xe lăn đó hả?"
Bạch Lạc Nhân không đếm xỉa đến lời giễu cợt của Cố Hải, tiếp tục duy
trì tốc độ xe, lái xe gần được hai tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Trong hồ bơi nước nóng cũng không có nhiều người, hai người thay quần áo xong liền xuống nước, mặc dù là nước ấm, nhưng vừa mới đi xuống vẫn cảm giác rất lạnh, hai người ở bên trong bể bơi lớn như vậy bơi rất lâu,
thân thể mới dần dần ấm áp lên.
"Không tồi, bơi rất nhanh."
Cố Hải lấy tay len lén bóp lên hông Bạch Lạc Nhân một cái, Bạch Lạc Nhân đột nhiên ấn đầu Cố Hải xuống nước, sau đó đạp nước bơi đi, giống như
một con cá ung dung chạy trốn.
Cố Hải lên bờ, đi tới ván nhảy năm mét, quay sang Bạch Lạc Nhân huýt sáo một tiếng.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân nhìn sang chỗ đó, Cố Hải nhún người nhảy, thân thể căng chặt thành một đường thẳng, tư thế hoàn mỹ giống như được vẽ trong sách giáo khoa chạm vào mặt nước, bắn lên một tầng bọt nước trắng. Ánh
mắt của Bạch Lạc Nhân cảm thán, rất đẹp trai! Phải biết rằng nhảy cầu là một việc cần kỹ thuật, nếu không có chút kiến thức cơ bản nào, đừng nói là nhảy cầu năm mét, kể cả 3 mét cũng có thể chóng mặt hôn mê.
Nhiệt độ dưới nước chênh lệch một chút, Cố Hải ngoi lên mặt nước liền bơi đến bên nước ấm để làm nóng cơ thể.
Kết quả, vừa mới nhoài xuống nước một cái, ngoi lên liền không thấy Bạch Lạc Nhân đâu.
Đột nhiên một tiếng huýt sáo, Cố Hải liền kinh sợ.
"Cậu đừng nhảy, nguy hiểm lắm!"
Cố Hải điên cuồng hét lên một tiếng, đáng tiếc đã quá muộn, thân thể
Bạch Lạc Nhân đã tạo một góc vuông với mặt nước, tư thế thì chuẩn đến
tám chín phần rồi, nhưng chui xuống nước lại không thấy ngoi lên.
Cố Hải giống như điên cuồng bơi qua bể bơi kia, bơi đến nơi Bạch Lạc
Nhân nhảy xuống, lặn xuống nước, lại không phát hiện thấy thân thể Bạch
Lạc Nhân. Lại bơi tìm một vòng, vẫn không thấy phát hiện ra, dưỡng khí
có chút không đủ, Cố Hải bất đắc dĩ chui lên khỏi mặt nước, từng ngụm
từng ngụm hít không khí, vừa muốn lặn xuống nước, đột nhiên cảm giác
dưới thân mát lạnh.
Bên cạnh nổi lên một đường bọt nước, chạy thẳng đến bên bờ.
Bạch Lạc Nhân từ trong nước ngoi lên, cầm quần bơi của Cố Hải, một mình ở trên bờ mỉm cười vui vẻ.
"Đi lên đây, nhanh lên đây."
Cố Hải trừng mắt hung thần lên nhìn Bạch Lạc Nhân,"Ném qua đây cho tôi."
"Không phải cậu rất thích giở trò lưu manh hay sao? Lần này cho cậu tha hồ giở trò lưu manh nhé."
Bạch Lạc Nhân vừa dứt lời, bơi về phía mấy cô gái xinh đẹp đang tắm,
cười cười nói nói nhảy xuống bể bơi. Cố Hải cúi đầu liếc mắt xem xét,
nước bể bơi sao mày lại trong như vậy hả? Mày muốn ép ông vào đường chết hả? Đang nghĩ ngợi, mấy cô gái xinh đẹp đang bơi về phía cậu, Cố Hải
chỉ có thể trần truồng mà bơi cách xa các cô một chút.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân ở trên bờ hô một câu,"Quần bơi của ai ở đây nhỉ?"
Khuôn mặt Cố Hải quẫn bách, nghiến răng nghiến lợi.
Mấy cô gái nhìn thấy quần bơi trong tay Bạch Lạc Nhân, mặt đều đỏ bừng
lên, mắt không tự chủ được nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa mắng chửi,"Là
của ai đó hả? Đồ lưu manh!"
Cố Hải coi như không nghe thấy, dứt khoát lặn xuống nước, không chịu đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân cười đến mức chân đều mềm nhũn.
Cuối cùng vẫn đem quần bơi trả lại cho Cố Hải, kết quả đến phòng thay quần áo bị Cố Hải hung hăng dày vò một phen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT