Kỷ Tiểu Dao học nghiên cứu sinh năm thứ hai, cuối cùng cũng mở một sở kế toán cao cấp.
Theo lí mà nói thì cô không phải là một người ôm chí lớn, điều hành một công ty cảm thấy bị áp lực rất lớn, nhưng tại sao cô lại mở một sở kế
toán, là vì có ba nhân tố đưa đẩy: Thiên thời, địa lợi, nhân hoà.
Thiên thời là: Kỷ Tiểu Dao không có ý định học lên cao nữa, với sự lười biếng của mình, cô nghĩ chỉ cần lấy được bằng là đủ. Thời gian rảnh rỗi quá nhiều, ngày nào ở nhà cũng rất chán, nên cô muốn kiếm việc gì đó để làm.
Địa lợi: Tất nhiên không cần phải nói nhiều nữa, có sếp lớn nhà cô bao bọc, tất cả đều OK.
Còn nhân hoà: Đây là yếu tố quan trọng nhất! Sau tốt nghiệp đại học một năm, khi họp lớp Kỷ Tiểu Dao thấy ai cũng tìm được việc làm hết, kể
chuyện đi làm này nọ, hào hứng đến nước miếng tung bay, còn đến lượt cô
thì cô chỉ có thể nói chuyện kiến thức bài vở khô khan. Mọi người đều
tốt nghiệp hết rồi, sách vở đều quăng hết vào một xó, tuy mọi người đều
tỏ vẻ kiên nhẫn nhưng rõ ràng không hứng thú. Kỷ Tiểu Dao biết ý dừng
lại, vểnh tai nghe mọi người nói chuyện, cảm thấy mình bị bơ...
Cô thấy mình thật vô dụng nên bắt đầu muốn tìm việc làm. Nói chuyện với
Quan Đồng, đúng lúc tâm trạng cô ấy không tốt: Vừa bị anh chàng đẹp trai thầm mến suốt một năm trong công ty bị từ chối. Từ nhỏ đến lớn, đây là
lần đầu tiên cô ấy tỏ tình, không ngờ bị từ chối phũ phàng như thế, trái tim rất đau đớn, ôm Kỷ Tiểu Dao khóc hu hu. Khóc xong lại đột nhiên hạ
quyết tâm: Mình sẽ từ chức, đổi việc làm!
Vì thế, hai người cùng nhau lén lút lên kế hoạch suốt hơn một tháng, sau đó Kỷ Tiểu Dao mang
theo một phần kế hoạch đi tìm Kỷ Minh Diệu.
Mang bản kế hoạch
vào phòng Kỷ Minh Diệu, ném lên bàn, Kỷ Tiểu Dao không chút khách khí
nói với anh: “Xem qua một chút đi, đầu tư cho bọn em.”
Kỷ Minh
Diệu đang ngồi trước máy tính làm việc, chợt bị xen ngang, hơi cau mày
ngẩng đầu lên nhìn. Anh hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng ôm cô vào lòng, lấy áo khoác trên ghế bao lấy cô, mùa đông lạnh mà cô chỉ mặc mỗi cái
váy ngủ đen bằng lụa mỏng manh, mặc dù phòng bật điều hoà nhưng cô vẫn
bị lạnh.
Kỷ Minh Diệu cầm cánh tay cô, quả nhiên lành lạnh, vuốt mũi cô: “Bị lạnh thì làm sao giờ!” Ngoài miệng tuy mắng cô nhưng tay
không an phận, lướt qua cổ cô.
Kỷ Tiểu Dao bĩu môi. Hừ, đàn ông là thế, háo sắc từ trong xương tuỷ rồi!
Còn chưa đạt được mục đích, Kỷ Tiểu Dao đương nhiên sẽ không để anh
thực hiện dễ dàng như thế. Hai má cô đỏ lên, đẩy anh ra, bĩu môi liếc
qua bản kế hoạch trên bàn: “Chờ một chút, anh còn chưa xem cái này mà.” Ý là, chỉ cần xem cái này xong thì sẽ cho phép anh ‘làm’.
Kỷ Minh Diệu nặng nề ‘trồng dấu ô mai’ trên cổ cô để bày tỏ bất mãn, sau đó mới ngẩng đầu lên, ho khan hai tiếng điều chỉnh hô hấp của mình, cầm lấy
tập văn kiện, hỏi: “Đây là cái gì?”
Kỷ Tiểu Dao thấy anh đọc,
đẩy cánh tay đang giam cầm mình ra, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái một chút, rồi chậm rãi nói cho anh nghe: “Đây là kế hoạch mở công ty của em với Quan Đồng, bọn em muốn mở một sở kế toán cao cấp, chủ yếu nhận kiểm kê tài chính, cố vấn thuế, cố vấn tài vụ, thẩm định giá, nghiệp vụ giá
trị. Quy mô tương đối nhỏ thôi, địa điểm bọn em cũng chọn rồi, là văn
phòng nhỏ gần Đông Khởi của bọn anh đó.”
Kỷ Minh Diệu vừa đọc vừa gật đầu, thảo nào gần đây không thấy cô đâu hết, hoá ra bận chuyện này.
Lật qua tài liệu một lượt, ngạc nhiên thấy bản kế hoạch này khá chi
tiết, là Quan Đồng soạn thảo, đã làm việc một năm ở công ty mình, năng
lực rất khá.
“Thế nào? Tốt xấu gì cũng phải nói một câu đi chứ.” Kỷ Minh Diệu trầm ngâm một lát, trong lòng tính toán, bỏ tập giấy lên
bàn, ngẩng đầu thấy Kỷ Tiểu Dao đang hồi hộp nhìn mình, chợt thấy buồn
cười. Anh thấy bất đắc dĩ, ôm cô vào lòng, hình như nhẹ hơn trước một
ít.
Xoa mặt cô, quả nhiên gầy đi, Kỷ Minh Diệu đáp lại: “Em cũng chọn xong địa điểm rồi, anh không muốn cũngs phải đồng ý thôi.”
“Anh đồng ý rồi hả?” Kỷ Tiểu Dao hưng phấn, một giây tiếp theo lại nghe anh yêu cầu.
“Anh chỉ có một điều kiện duy nhất, không được làm việc quá mệt mỏi,
không được tụt cân, trước sáu giờ tối phải về nhà. Kỷ Tiểu Dao nghe anh
nói, dùng đầu ngón tay đếm đếm cho anh xem: “Đây là một... Hai... Ba,
tận ba điều kiện!”
Kỷ Minh Diệu không nhẹ không nặng cắn môi cô một cái: “Em có đồng hay không?”
Ai trả tiền người đó lớn nhất, Kỷ Tiểu Dao nào dám không theo, gật đầu
như trống bỏi, cười cười lấy lòng anh: “Yên tâm, em kiếm được tiền rồi
sẽ trả anh, lãi tuyệt đối cao hơn ngân hàng nhiều.”
Kỷ Minh
Diệu nở nụ cười, còn trông vào chuyện cô đi kiếm tiền ư? Anh chỉ hy vọng cô không thất bại quá lớn, không làm cô đau lòng là đã cám ơn trời đất
rồi.
Song ngoài miệng lại chúc mừng: “Chúc em thành công.” Kỷ
Tiểu Dao cười, tên đã bắn trúng, còn được chúc nữa chứ, dang tay ôm cổ
Kỷ Minh Diệu, hôn một cái “chụt” lên mặt anh: “Nhờ cả vào anh đấy, hôm
khai trương anh phải cho bọn em nở mày nở mặt đó.”
Hôm sau, Kỷ
Tiểu Dao cầm chi phiếu hào hứng đi tìm Quan Đồng, không ngoài dự đoán
nghe cô áy mập mờ nói: “Chậc chậc, Tổng giám đốc Kỷ mạnh thật đấy.”
Kỷ Tiểu Dao cúi đầu kéo cái khăn len đỏ trên cổ, vừa rồi bị gió thổi
qua, để lộ vết đỏ rõ ràng, muốn người ta không chú ý cũng khó. Cô bĩu
môi, sáng nay đã mắng Kỷ Minh Diệu một trận, nói bao nhiêu lần rồi, mà
lần nào anh cũng nói do bản năng đưa đẩy, chẳng chịu nghe.
Ném chi phiếu lên bàn, lườm cô ấy: “Thấy chưa, đây là tiền tớ bán mình đấy, cậu lo mà tiết kiệm đi!”
Quan Đồng cầm lấy chi phiếu, vừa nhìn đã tròn mắt: “Trời ơi, thân thể cậu cũng đáng giá ấy chứ!”
Hai mắt Kỷ Tiểu Dao phun lửa: “Còn không mau đi làm việc đi! Vất vả như vậy phải kiếm được tiền đấy, không kiếm được quay về tớ mang cậu ném
cho anh ấy!”
Quan Đồng không sợ chết, nháy mắt với cô: “Được
thôi, chị đây cũng đang thiếu đàn ông, một mình cô đơn tịch mịch, chỉ sợ tổng giám đốc Kỷ nhà cậu chướng mắt thôi.”
Kỷ Tiểu Dao tức giận mặc kệ cô ấy, sau cùng sử dụng chiêu ‘sư tử rống’ Kỷ Nghiên Lệ dạy mình: “Còn không mau đi đi!”
Hôm cắt băng khai trương sở kế toán cao cấp vô cùng náo nhiệt, người đi qua đi lại đều dừng chân đứng xem, suy đoán là nhân vật lớn nào mở. Bởi vì người tới chúc mừng đều là những nhân vật có tiếng, gồm tổng giám
đốc Đông Khởi – Kỷ Minh Diệu, Lâm Tuấn, tổng giám đốc Quanh Thịnh – Tần
Thiên Kỳ, thậm chí còn có ngôi sao nổi tiếng Lạc Bội.
Những
người đi đường nhìn, thậm chí có người xông lên đòi xin chữ kí, nhưng bị bảo vệ đứng dày xung quanh ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn, nhìn trai
xinh gái đẹp gì cũng được.
Khi cắt băng, nhìn thấy cô gái đứng ở giữa cầm kéo, mới biết được cô là giám đốc sở kế toán. Mọi người kinh
ngạc không thôi, trông cô như một thiếu nữ mới lớn xinh đẹp, không ngờ
lại giỏi đến vậy.
Một kéo cắt ngang, vải đỏ chia thành nhiều
đoạn, pháo nổ đùng đùng, sở kế toán cao cấp chính thức khai trương, mọi
người đều chúc mừng. Bỗng nhiên có tiếng hét vang lên, phá tan không khí vui mừng.
“Tiểu Dao, em sao vậy?” Không ngờ giám đốc lại ngất
xỉu. Kỷ Minh Diệu ôm lấy cô, lay lay người không có phản ứng, hoảng hốt
gọi người lái xe đến bệnh viện.
Trong đám đông vây quanh có một
người xông ra, giơ lên thẻ bác sĩ: “Đừng nói vội, tôi là bác sĩ y học cổ truyền, để tôi khám xem.”
Cẩm cổ tay cô gái bắt mạch, một phút trôi qua, thử lại lần nữa, mặt vui mừng: “Chúc mừng, cô gái này có
thai.” Khách khứa vừa nghe đều tiến lên, xung quanh ầm ĩ như pháo nổ, ai nấy chúc mừng: “Tổng giám đốc Kỷ, chúc mừng chúc mừng, hôm nay đúng là
song hỷ lâm môn nha!”
Người qua đường bấy giờ mới biết, hoá ra
giám đốc ở đây là vợ yêu của tổng giám đốc Đông Khởi, thảo nào phô
trương như thế. Thấy tổng giám đốc Kỷ ôm chặt vợ cười ngốc nghếch như
vậy, trong lòng hâm mộ không ngớt.
Trên tầng hai quán cà phê đối diện, tầm nhìn trống trải có thể thấy rõ tình hình phía đối diện, cô
gái nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, thở dài đặt tay lên vai
anh ta: “Đủ rồi, chúng ta nên về nhà thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT