“Chị, em nhỏ tuổi hơn chị, em là em của chị.”

Kỷ Tiểu Dao dụi mắt, xác định mình không nằm mơ, trong đầu cô nổ ‘đoàng’ một tiếng, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên trống không, khẽ thở dài.

Sợ thằng nhóc này lại đi nói lung tung, cô vội vàng bế nó từ trên người mình xuống, che miệng nói lại, cười tủm tỉm lừa nói: “Chị vừa nãy nằm mơ, mơ thấy mình bé lại, mà Quân Quân nhà chúng ta lại trở thành một chàng trai cao lớn, cho nên gọi sai. Aiz, thật là xấu hổ!” Nói xong cô giả vờ buồn buồn cúi đầu xuống, đưa tay vò vò tóc.

Tên nhóc kia thấy chị như vậy, vui vẻ cười haha: “Chị, chị thật xấu hổ, em mới ba tuổi cũng biết giấc mơ chỉ là giả thôi.”

Kỷ Tiểu Dao nhìn nó, vẻ mặt khóc lóc nói: “Đúng vậy, chị rất xấu hổ, không có mặt mũi gặp người khác nữa.” Nói xong còn giả vờ khóc vài tiếng.

Tên nhóc kia thấy vậy, kéo tay cô nói: “Chị đừng khóc, không xấu hổ.”

“Sao có thể như vậy được! Thật xấu hổ! Quân Quân nhất định không được nói cho người khác biết, nếu không chị không dám ra ngoài gặp người khác, sau này sẽ không thể dẫn Quân Quân đi chơi.”

Tên nhóc kia thấy nói không dẫn nó đi chơi, vội vàng nói: “Em sẽ không nói cho người khác biết, mẹ nói em là một đứa trẻ trung thực.”

Kỷ Tiểu Dao cười trộm trong lòng, vì lừa được tên nhóc này mà vui sướng. Cảm động nói: “Quân Quân thật sự là một đứa bé ngoan, đến đây, chúng ta nghéo tay nào.”

Sau khi lừa được một đứa trẻ mẫu giáo, Kỷ Tiểu Dao đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, trong đầu vẫn luôn nghĩ: “Kỷ Minh Diệu đâu? Đi rồi ư? Đi cũng không thèm gọi cô dậy? Tối hôm qua anh ngủ ở đâu? Có bị Kỷ Nghiên Lệ phát hiện hay không?

Nhưng nghĩ kỹ lại, Kỷ Tiểu Dao cảm thấy chắc là không có. Không nói đến Kỷ Minh Diệu là người rất thận trọng, nếu Kỷ Nghiên Lệ mà biết chắc chắn đã đến lột da cô, chứ không để cho cô ngủ ngon đến tận giờ.

Ngậm kem đánh răng trong miệng đi ra bên ngoài, Kỷ Tiểu Dao nhìn xung quanh, thấy Kỷ Nghiên Lệ bưng ra điểm tâm nóng hổi, giống như mọi ngày cằn nhằn cô: “Đừng đánh nữa, nhanh đến ăn sáng đi, nguội hết rồi.”

“Vâng, con ra ngay đây!” Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng rửa mặt xong đi ra ngoài thấy tên nhóc kia đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách chơi xếp gỗ, lẩn vào trong phòng bếp hỏi: “Mẹ, anh đi rồi ạ?”

“Ừ, đi rồi! Thằng bé này cũng thật là, lúc đi cũng không nói một câu, chỉ để lại tờ giấy trên bàn ăn. Thằng bé này, không làm cho người khác bớt lo, mẹ đã nói sẽ làm điểm tâm để nó ăn rồi đi! Aiz!”

Đến tận lúc này, Kỷ Tiểu Dao mới hoàn toàn thở nhẹ nhõm, anh cô quả nhiên là một người đáng tin. Nhưng đồng thời cô cũng có chút tiếc nuối, cô vốn dĩ muốn tiễn anh.

Thấy Kỷ Nghiên Lệ vội vàng, không buồn trả lời lại mình, Kỷ Tiểu Dao lặng lẽ trở về phòng, đóng cửa lại lấy điện thoại di động ra. Vừa nhấn được dãy số, lại lập tức xóa đi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô viết một tin nhắn: “Anh, thuận buồm xuôi gió, em sẽ nhớ anh.”

Kỷ Tiểu Dao trở lại trường học với cuộc sống chỉ có hai điểm, thỉnh thoảng đi mua sắm cùng với Quan Đồng và Quyên Quyên là thú tiêu khiển duy nhất của cô. Trong thời gian này, sự việc lớn nhất chính là Lạc Bội tạm thời nghỉ học, bởi vì cô ấy nổi tiếng. Báo chí, thậm chí cả áp phích tại trạm dừng xe buýt, chỉ sau một đêm, đâu đâu cũng là tranh ảnh, áp-phích khuôn mặt, bộ dáng xinh đẹp của cô ấy. Quan Đồng và Quyên Quyên đối với việc này chỉ xì mũi, nói là cô ấy nhất định dựa vào quy tắc ngầm mới có thể được như vậy.

Kỷ Tiểu Dao nghe vậy cũng chỉ cười cười, nhìn tấm biển áp-phích ở bên cạnh trạm dừng xe buýt đến ngẩn người.

“Này, còn đứng ngốc ra đó làm gì, chồng đi rồi hồn cũng đi theo luôn hả?” Quan Đồng thấy bộ dạng ngơ ngẩn của cô, túm cánh tay cô, trêu ghẹo nói.

Kỷ Tiểu Dao bị cô ấy túm nên gật mình, trừng mắt vô tội nói: “Không.” Thực ra, nói đến Kỷ Minh Diệu, cô đang rất không vui. Từ sau hôm anh đi, đến một cuộc điện thoại cũng không có. Mỗi lần đều là một tin nhắn ngắn gọn báo bình an, đại biểu anh vẫn còn tồn tại trên đời. Thái độ này, giống như là làm cho có lệ vậy.

Kỷ Tiểu Dao không vui, vì vậy đưa ra một đề nghị, đó là đi ăn!

Ba người đều là những người thích đồ ăn ngon, nhất là Quan Đồng. Nói đến ăn, trên có Mãn Hán toàn tịch (tất cả các món ăn trong cung đình nhà Hán), dưới có đồ ăn vặt ngoài đường, mỗi thứ cô ấy đều có thể nói rõ ràng rành mạch. Đi ăn cùng cô ấy, tuyệt đối là quyết định đúng đắn.

Ăn uống no nê xong, tâm trạng của Kỷ Tiểu Dao tốt hơn rất nhiều, nhìn đồng hồ rồi nói: “Tớ muốn đi học.”

Lý Quyên Quyên sửng sốt: “Học môn gì vậy?” Cô nhớ là buổi chiều không có tiết học mà.

Kỷ Tiểu Dao cầm túi xách, đứng dậy nói: “Người đẹp à, đừng lo lắng, tớ chọn thêm một môn học, là kế toán.”

Quan Đồng lập tức đứng dậy kêu lên: “Nói gì cơ? Cậu lại còn mạnh miệng. Cậu bình thường là một người lười như vậy, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, thế mà lại chọn thêm một môn học. Lại còn là kế toán! Rõ ràng là muốn làm bà chủ giúp người ta quản lý sổ sách mà!”

Kỷ Tiểu Dao cười, cũng không cãi lại, vẻ mặt vui tươi chạy đi.

Đi học, bổ sung năng lượng. Tuy Kỷ Minh Diệu không có ở đây nhưng cuộc sống của cô vẫn rất phong phú. Nếu nói lúc đầu là bị lời nói của Kỷ Nghiên Lệ kích động, mục đích là muốn học trở thành một người vợ hiền của Kỷ Minh Diệu, thì sau khi trải qua một thời gian học tập, cô cảm thấy là vì chính mình, vì chính mình mà học tập.

Sau khi học xong, cô vui vẻ về nhà. Về đến nhà, đóng cửa lại, vừa quay người lại, cả người cô như đi vào giấc mộng, vẻ mặt tràn đầy tự tin vừa nãy lập tức trở nên hoảng sợ.

“Bác? Hai người vừa về ạ?”

Kỷ Nghiên Lệ nhìn vẻ mặt mất hồn của cô, bực mình nói: “Vẻ mặt của con thế kia là sao? Hai bác không thể trở về à, nhanh thay giày đi vào nhà.”

Kỷ Tiểu Dao mỉm cười cứng ngắc: “Không phải, hai bác về đương nhiên con rất vui. Chỉ là, hai bác trở về đột ngột quá, làm con bất ngờ thôi.”

“Ha ha, cô xem, cô dọa con bé sợ rồi kìa. Dao Dao, lại đây bác xem nào.”

Kỷ Tiểu Dao không dám ngẩn người, vội vàng thay dép lê chạy đến. Phát hiện bác gái trên mặt đẫy đà, hai má hồng hào, sắc mặt vô cùng tốt, xem ra hiệu quả của du lịch rất tốt. Kỷ Tiểu Dao vì sự thay đổi của bà ấy mà vui vẻ, để tâm trạng bất an sang một bên, ngồi xuống bên cạnh, ngọt ngào nói: “Bác, cuối cùng bác cũng về rồi. Cháu còn tưởng bác quên cháu rồi cơ! À, còn nữa, bác trai, cháu cũng nhớ bác. Có quà gì cho cháu không ạ?”

Kỷ Quang Thiện cười to: “Dao Dao vẫn như dáng vẻ như bà cụ non như vậy! Được rồi được rồi, làm sao có thể quên cháu chứ! Cho dù có quên anh cháu cũng không quên phần của cháu. Qùa của cháu, mẹ cháu cầm rồi đấy.”

Kỷ Tiểu Dao theo bản năng nhìn Kỷ Nghiên Lệ, thấy bà vẻ mặt quở trách trừng mắt nhìn mình, giống như muốn nói: “Con nhóc này, nhiều người như vậy, con ra dáng một chút cho mẹ.”

Bị uy nghiêm của mẹ áp bức, Kỷ Tiểu Dao ngoan ngoãn ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, giả bộ làm thục nữ.

Bác Trương Anh thấy vậy, buồn cười nói: “Công chúa nhỏ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi. Đúng rồi! Nghe mẹ cháu nói cháu có bạn trai rồi?”

Lại tới nữa! Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng lấy lại tinh thần, không dám thả lỏng, vội nói: “Dạ vâng, nhưng mà bác biết đấy, cháu vẫn còn đang đi học, bây giờ nói đến vấn đề này vẫn còn hơi sớm.”

Trương Anh cười không nói, cũng không tiếp tục làm khó cô, chuyển sang Kỷ Minh Diệu: “Cháu nói thật cho bác biết, anh cháu rốt cuộc có bạn gái hay không? Bác nghe quản gia Chu nói, anh cháu đã chuyển ra ngoài ở.”

Quản gia có nói thêm cái gì không? Có nói hai người bọn họ cùng nhau chuyển đi hay không? Bác có nghi ngờ gì không? Tim Kỷ Tiểu Dao càng đập càng nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt vào quần, không dám thở mạnh.

Người bên ngoài nhìn vào lại nghĩ cô là đang khó xử.

Trương Anh thân thiết cầm tay cô, dịu dàng nói: “Cháu yên tâm, cháu cứ nói cho bác biết, bác sẽ không bảo với anh cháu là cháu nói.”

Vâng, bác sẽ không nói, nhưng nếu biết cô là bạn gái của anh, chỉ sợ đến cả mặt cũng không thèm nhìn bọn họ. Kỷ Tiểu Dao thầm đoán trong lòng, cuối cùng thở phào, xem ra vẫn còn chưa biết. Trên mặt cô vẫn duy trì vẻ mặt khó xử, cố gắng cầu xin: “Bác ơi, cháu thật sự không biết, chuyện riêng tư của anh, anh chưa bao giờ nói cho cháu biết.”

Trương Anh nhìn vẻ mặt thật sự không biết của cô, vô cùng thất vọng thở dài nói: “Thôi vậy, nếu không biết thì thôi.”

Trong lòng Kỷ Tiểu Dao vô cùng rối rắm, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột mong chờ kết hôn của bà ấy, không nói được câu nào. Cô vội vàng xin phép rồi nhanh chóng trốn về phòng.

Trong lòng không thoải mái, cô lập tức nghĩ đến Kỷ Minh Diệu. Không quan tâm thời gian và địa điểm, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Minh Diệu. Hiếm có được một hôm lại có tín hiệu.

Kỷ Tiểu Dao kích động, trực tiếp gọi thẳng tên anh: “Alo, Kỷ Minh Diệu.”

“Ừm, Dao Dao.”

“Hôm nay em lại có thể gọi được điện thoại cho anh.”

“Ừm, gần đây bận rộn nhiều việc.” Kỷ Minh Diệu nói ngắn gọn nguyên nhân, giọng điệu có vẻ gấp gáp: “Làm sao vậy, Dao Dao? Bên này anh có chút việc, em nói nhanh lên một chút.”

Thật đúng là người bận rộn, đến cả thời gian nghe điện thoại cũng không có! Kỷ Tiểu Dao không vừa lòng bĩu môi, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của anh, nói mục đích của cuộc điện thoại: “Hai bác về rồi, hiện giờ đang ở ngay trong nhà. Hai người hỏi em, anh có bạn gái không?”

“Ừm, vậy em trả lời thế nào?”

“Còn có thể nói thế nào, đương nhiên là không biết.”

“***? Em chờ một chút!” Bên kia điện thoại, Kỷ Minh Diệu hình như nói câu gì đó với người khác, sau đó là một loạt tiếng bước chân, sau đó không có âm thanh nào khác. Kỷ Tiểu Dao gọi vài tiếng nhưng không có người trả lời. Cô nhìn chằm chằm điện thoại, đến tận 5 phút sau vẫn không có ai trả lời lại. Cô bực mình, trực tiếp ngắt điện thoại.

Vốn tưởng là Kỷ Minh Diệu có thể sẽ gọi điện lại ầm ĩ với cô, nhưng cuối cùng một tin nhắn cũng không có. Thất vọng cộng thêm phiền muộn, buổi tối bị mất ngủ, cũng may ngày hôm sau cô không phải đi học nên có thể ngủ đến khi tự tỉnh. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô hình như nghe thấy tiếng Kỷ Nghiên Lệ đẩy cửa vào bảo dẫn Quân Quân ra ngoài, sau đó cô lại ngủ tiếp.

Trong giấc ngủ, cô hình như mơ thấy Kỷ Minh Diệu, hai người thân mật ôm nhau ngọt ngọt ngào ngào. Cảnh tượng kia vô cùng quen thuộc, nếu không để cô có cảm giác bị râu của đàn ông chọc vào mặt mình.

“Ừm, không cần.”

“Bé con, anh nhớ em, nhớ em chết mất.”

Gì? Chẳng lẽ mình nhớ anh đến phát điên rồi, còn tưởng tượng ra nghe được giọng anh. Kỷ Tiểu Dao đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ở ngay trước mặt mình, hoảng sợ ngồi bật dậy kêu lên: “Anh!”

“Ừm, là anh!”

Kỷ Tiểu Dao không thể tin được, đưa tay véo má anh: “Thật là anh! Sao anh lại đột nhiên trở lại?”

Kỷ Minh Diệu cười véo mũi cô: “Không phải vừa nói sao, bởi vì anh nhớ em.”

“Gì? Không đúng, rõ ràng tối hôm qua em mới nói chuyện với anh.”

“Ừm, lúc ấy đang ở sân bay, chuẩn bị làn thủ tục đăng ký.”

“Vậy sao anh không nói cho em biết.”

“Bởi vì anh muốn cho em một ngạc nhiên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play