Lâm Tuấn lúc ấy cũng không nghĩ tới Kỷ Minh Diệu thật sự thích Kỷ Tiểu Dao. Mặc dù sau buổi tối đi du lịch lần trước trở về, anh ta luôn miệng nói cậu sao có thể đối với cô bé kia như vậy, nhưng đó đều là những lời trêu đùa Kỷ Minh Diệu mà thôi. Anh ta cẩn thận nghĩ lại, có thể vì Kỷ Minh Diệu rất yêu em họ, lại chưa từng yêu đương qua một cô gái nào nên không phân biệt được tình thân và tình yêu. Cho nên, đem người duy nhất khác phái gần gũi với mình là em gái thành đối tượng yêu đương.
Nhìn thấy dấu vết trên cổ Kỷ Minh Diệu, anh ta vui vẻ vỗ vai anh: “Bạn thân, cậu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Nhìn tình hình này, có lẽ chiến đấu thật kịch liệt đúng không?”
Song, câu tiếp theo của Kỷ Minh Diệu càng làm hắn ngạc nhiên đến suýt rớt cằm.
“Cậu đừng nói linh tinh, tớ với Tiểu Dao vẫn ở bên nhau.”
Lâm Tuấn khiếp sợ: “Cậu…cậu…cậu nói là cậu và cô bé kia làm…làm?”
Kỷ Minh Diệu gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng tớ không có quan hệ huyết thống, cô ấy là con gái nuôi của cô tớ.” Nói đến đây, anh cũng không nhìn phản ứng của Lâm Tuấn, anh còn rất nhiều việc phải làm, cần tranh thủ thời gian hoàn thành, buổi tối về nhà sớm một chút.
Lâm Tuấn thấy Kỷ Minh Diệu không để ý đến mình, ngồi ở một bên lảm nhảm cằn nhằn linh tinh, nói buổi tối muốn đưa anh ra ngoài chúc mừng anh đã thoát khỏi kiếp xử nam.
Cụ thể cả quá trình như vậy, Kỷ Minh Diệu tất nhiên là không nói với Kỷ Tiểu Dao, anh không muốn cô phiền phức, chỉ đơn giản nói: “Không có phản ứng gì. Cậu ấy biết chúng ta không phải là anh em ruột mà.”
Kỷ Tiểu Dao thở phào, bỗng nhớ ra gì đó, đang định nói thì Kỷ Minh Diệu đã nói trước: “Yên tâm, cậu ấy sẽ không nói lung tung.”
Lâm Tuấn này quả thật là người thích khoe khoang, nhưng đối với bạn thân vẫn rất bao che. Làm bạn với Lâm Tuấn bao nhiêu năm, về điểm này Kỷ Minh Diệu cũng rất tin tưởng anh ta.
Nếu Kỷ Minh Diệu đã khẳng định như vậy, Kỷ Tiểu Dao cũng không lo lắng gì thêm nữa. Song nghĩ đến cảm giác Lâm Tuấn mang cái đồ kia đến tặng bọn họ, cô túm lấy tai anh, không tự nhiên nói: “Anh, anh đừng bảo anh ta mang cái kia đến được không, tự anh đi mua đi.”
Kỷ Minh Diệu thấy cô cúi đầu cắn môi dưới, biết cô xấu hổ nên cũng không muốn làm cô không vui, liền gật đầu: “Được.”
****
Thực ra, trước cửa khu chung cư cũng có một siêu thị khá lớn, đi vài bước là tới, song do vừa mới tiêu hao quá nhiều năng lượng, con sâu tham ăn trong bụng Kỷ Tiểu Dao kêu gào, cô muốn đi khu phố trung tâm ăn đồ nướng. Hai người nhanh chóng rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề rồi lái xe ra ngoài.
Đồ nướng rất ngon, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến cô muốn độn thổ xuống đất.
Vì sao trong lúc đứng ở cửa siêu thị chờ Kỷ Minh Diệu đi vào trong mua đồ lại gặp Giang Mỹ Vân! Sớm biết thế này, cô ở nhà ăn mì gói cho xong. Chỉ tai cái bụng tham ăn của cô gây họa!
Nếu đã bị người ta nhìn thấy, cô đành phải kiên trì đến cùng. Miễn cưỡng nở nụ cười, cô mở lời chào hỏi: “Chị Mỹ Vân, trùng hợp quá!”
Giang Mỹ Vân cũng thấy rất bất ngờ. Từ lần trước bị Kỷ Minh Diệu lạnh lùng từ chối qua điện thoại, cô ta vô cùng rối loạn, tâm trí thẫn thờ. Mỗi ngày, cô ta đều cùng một người bạn trai mới tham gia các hoạt động ăn chơi hưởng lạc. Thậm chí, cô ta còn dùng đến cả ma túy để kích thích thần kinh của mình.
Vừa rồi, cô ta và bạn trai đi từ trong khách sạn ra, không ngờ lại gặp Kỷ Tiểu Dao đang đứng gần đó. Tuy Kỷ Tiểu Dao đội mũ, ăn mặc rất bình thường nhưng cô ta nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra. Không tự chủ được cô ta liền đi tới.
Giang Mỹ Vân lạnh nhạt gật đầu, theo bản năng nhìn trái nhìn phải một chút: “Chỉ có một mình em ư?”
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao vốn cảm thấy áy náy với Giang Mỹ Vân, bây giờ lại thấy cách ăn mặc của cô ta rất khác với hình tượng thục nữ trước kia: tóc tém nhuộm màu đỏ, mặc áo mỏng lộ vai màu lam sậm cùng với mặc quần da bó sát, cả người vô cùng gợi cảm nhưng lại thiếu sức sống. Bên cạnh còn có một người thanh niên ăn mặc sành điệu, khoác vai cô ta vô cùng thân mật.
Không biết thế nào, trong lòng cô cảm thấy vô cùng giả dối. Cô hạ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Em ở đây đợi người.”
Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng Kỷ Minh Diệu gọi cô: “Dao Dao.”
Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh cầm túi bóng của siêu thị đi về phía mình, trong lòng cô buồn phiền muốn giậm chân: tại sao anh đi mua đồ nhanh như vậy.
Giang Mỹ Vân vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, không kiềm chế được liền quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy anh, cô cảm thấy chua xót, cô phát hiện ra sự kiên cường mà thời gian gần đây mình dựa hưởng lạc phóng túng để tạo thành đã hoàn toàn sụp đổ, nhận ra được trái tim mình đang run rẩy. Cuối cùng, lên tiếng gọi: “Diệu.”
Kỷ Minh Diệu thản nhiên nhìn cô ta một cái, tầm mắt đảo qua người đàn ông bên cạnh, gật đầu, sau đó dắt tay Kỷ Tiểu Dao rời đi.
Hành xử thế này rất mất lịch sự, cho dù là một người xa lạ chào hỏi mình, ít nhất cũng nên đáp lại một tiếng “xin chào”. Huống chi, người kia còn là bạn bè.
Kỷ Tiểu Dao bị Kỷ Minh Diệu kéo đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, không thể thoát khỏi tay anh, chỉ có thể quay đầu nhìn lại về phía sau. Qủa nhiên nhìn thấy Giang Mỹ Vân đau lòng, đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, cô kêu to: “Chị Mỹ Vân, rất xin lỗi.” Cô vẫn muốn giống như trước kia, mỗi lần gặp mặt đều nói chuyện thật vui vẻ. Nhưng lời nói đến miệng lại không thể thốt ra, kiểu quan hệ của bọn họ, không bao giờ gặp lại là tốt nhất.
Trong lòng cực kỳ khó chịu, vừa lên xe, Kỷ Tiểu Dao liền gạt tay Kỷ Minh Diệu ra.
Kỷ Minh Diệu nhíu mày, chuẩn bị giúp cô thắt dây an toàn nhưng lại bị đẩy ra lần nữa.
Sắc mặt anh trầm xuống, yên lặng nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô ta không còn giống trước kia nữa rồi, sau này đừng tiếp xúc với cô ta nữa, gọi điện thoại cũng đừng nhận.”
Kỷ Tiểu Dao cắn môi, không nhìn anh nói: “Dù thế nào thì cũng là do anh hại, anh không cảm thấy áy náy thì thôi còn khinh thường người ta ư?”
“Mỗi người đều có một con đường riêng, dù tốt hay xấu cũng là do cô ta chọn, không ai cầm dao ép cô ta cả.” Kỷ Minh Diệu lạnh lùng nói, sau đó lại nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn. Thấy cô vẫn nghiệng người rầu rĩ không vui, hơi bực bội: “Em đừng vì một chuyện không liên quan này mà cãi nhau với anh được không?”
Kỷ Tiểu Dao lườm anh một cái, vẻ mặt càng không thoải mái, lần này hoàn toàn ngoảnh đầu đi không thèm nhìn anh. Kỷ Minh Diệu thở dài: Cô bé này vẫn ngốc nghếch như vậy, người ta chỉ cho cô một chút ngon ngọt, cô lại giữ gìn như một hộp mật cả đời.
Nghiêng người qua ôm người kia vào lòng, Kỷ Minh Diệu hôn vào thái dương của cô: “Nếu không vui thì cắn anh một cái này?” Anh biết, thật ra Kỷ Tiểu Dao đều hiểu, nhưng mà, cô hơi cảm tính, cần giải tỏa tâm trạng bực bội trong lòng.
Kỷ Tiểu Dao nghe thấy anh nói đến “cắn”, theo bản năng liền nghĩ đến cảnh hai người làm chuyện đó, lúc cô bị đau liền cắn anh. Bây giờ tự dưng nghe anh nhắc lại, mặt liền đỏ lên, cô thật sự quay đầu lại cắn lên cổ anh, nghe thấy tiếng anh hừ cũng không hết giận lại càng cắn sâu thêm, khi nghe thấy anh kêu một tiếng, mới hài lòng nhả ra, rồi lau miệng. Cô vừa lòng nhìn dấu răng mình in rõ trên cổ anh, bật cười.
Cô hỏi: “Có đau không?”
Kỷ Minh Diệu nhìn thấy cô cả khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, trong lòng cảm thấy như được ai lấp đầy, chỉ cảm thấy vì cô có thề cam tâm tình nguyện làm tất cả. Anh vừa ôm cô, vừa dịu dàng vuốt tóc cô, ôn nhu nói: “Không đau, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Tại sao trên đời này lại có một người đàn ông tốt với cô như vậy, có lẽ kiếp sau cô cũng chưa chắc đã còn gặp được nữa. Kỷ Tiểu Dao mỉm cười, mắt ươn ướt, vùi mặt vào cổ anh, nói: “Anh yên tâm. Sau này sẽ không liên lạc với chị ấy nữa!”