Điểm thi đại học của Kỷ Tiểu Dao khá cao nên cô tự tự điền tên trường đại học Bắc Kinh – một trong những đại học hàng đầu của cả nước; còn nguyện vọng hai và ba, cô đều điền trường đại học X.

Khi nhận được thông báo kết quả trúng tuyển, Kỷ Tiểu Dao bật khóc. Vì cô vừa đủ điểm, trường đại học Bắc Kinh lại thông báo đã tuyển đủ người nên bị loại. Mà cô lại không muốn học trường gần nhà. Cuối cùng, Kỷ Tiểu Dao đành phải học đại học X, tuy kém hơn đại học Bắc Kinh nhưng cũng là một trường tốt.

Bác Kỷ Quang Thiện thấy cô không vui nên khuyên cô hay là năm sau thi lại, nhưng bị Kỷ Nghiên Lệ phản đối. Suy nghĩ của bà cũng giống như nhiều bà mẹ khác: con gái cuối cùng cũng phải lấy chồng, điểm thi càng cao thì càng không tốt cho sự hòa thuận của gia đình. Đặc biệt là sau khi bà kết hôn, có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, bà lại càng tin tưởng vào suy nghĩ này của mình.

Ý của bà cũng là ý của Kỷ Tiểu Dao. Cũng không phải cô muốn sau này lấy người đàn ông tốt xa vời gì đấy mà cô chỉ nghĩ đến năm cuối cấp như sống trong địa ngục là không muốn quay lại lần nữa.

Vì thế, việc học của Kỷ Tiểu Dao đã quyết định xong.

Việc quan trọng tiếp theo cần nhanh chóng thực hiện, đó là đi du lịch.

Đề nghị này vừa nói ra đã nhận được sự đồng ý của cả gia đình. Vốn dĩ, vợ chồng Kỷ Quang Thiện định giao công ty lại cho con trai để đi du lịch, nhưng nghĩ đến tương lai con trai sẽ vất vả lại thấy không đành lòng. Cuối cùng, quyết định trước tiên để cho con trai học tập thích ứng với công việc trước, sau đó mới giao hết cho con trai.

Kỷ Nghiên Lệ cũng rất muốn đi. Từ sau khi đi tuần trăng mất đến nay, gần như bà chưa từng đi xa. Bà thật sự nhớ những ngày vất vả đi công tác, nhưng nghĩ đến trong nhà còn cậu con trai vừa mới biết đi, bà đành tiếc nuối nhìn con gái vui vẻ đi du lịch.

Cùng đi còn có Lâm Tuấn, là bạn thân của Kỷ Minh Diệu. Kỷ Tiểu Dao đã từng gặp anh ta ở ngày tốt nghiệp cấp ba của anh. Lâm Tuấn cũng là người có gia thế, giữa một rừng hoa không dính một chiếc lá. Tất nhiên đây chỉ là nói văn vẻ mà thôi. Nói thẳng ra, anh ta là một tên giàu có đời thứ hai phong lưu, trăng hoa, khiến cho người khác chán ghét.

Lần đầu tiên gặp anh ta đã cho thấy là người có suy nghĩ không trong sáng.

Vừa gặp đã dùng ánh mắt như tia X-quang quét khắp người Kỷ Tiểu Dao, vẻ mặt tiếc nuối và luôn miệng nói: “Đáng tiếc! Đáng tiếc!”

Kỷ Tiểu Dao không hiểu ý anh ta, cô chỉ cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn khắp người mình, cảm thấy như mình không mặc quần áo, rất không thoải mái. Đang suy nghĩ câu nói kia của anh ta thì nghe thấy tiếng anh ta nói với Kỷ Minh Diệu: “Cậu mang theo nhầm người rồi!”

Kỷ Minh Diệu lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói gì, nắm tay Kỷ Tiểu Dao lên xe.

Lâm Tuấn sờ mũi, đối với thái độ kiểu này của bạn thân đã sớm thành thói quen. Anh ta cũng không thèm để ý, ôm lấy bạn gái xinh đẹp đi cùng mình, tự nhủ: Đi du lịch là phải HAPPY thôi. Tên Kỷ Minh Diệu kia mang theo em gái, muốn đi ra ngoài buông thả cũng không được. Thật không biết hưởng thụ!

Lần này đi du lịch là theo hình thức du lịch tự túc, địa điểm là nam chọn, cách xa thành phố X.

Dù sao chỉ là du lịch tự lái nên trên đường đi đến địa điểm đã chọn, thấy nơi nào có cảnh đẹp cũng dừng lại chơi lúc lâu.

Cuối cùng sau ba ngày bốn đêm bọn họ cuối cùng cũng đến nơi. Nơi này rất hẻo lánh, phải đi một quãng đường rất xa, đến bên một con sông mới dừng lại. Lâm Tuấn đã liên lạc với hướng dẫn viên địa phương lên đón. Bấy giờ ba người con trai đang ở một bên bàn bạc.

Kỷ Tiểu Dao vẫn ngồi trong xe, lúc này hoàn toàn bị phong cảnh trước mắt thu hút. Nơi này mới thực sự là non xanh nước biếc! Vì bây giờ mới là sáng sớm nên trên mặt nowcs bốc lên làn khói mờ ảo. Phía xa xa còn thấp thoáng vài ngôi nhà trên núi như ẩn như hiện, tựa như tiên cảnh.

Kỷ Tiểu Dao nhảy xuống xe, vô cùng thích cảnh vật nơi này. Cô hít một hơi thật sâu, tất cả đều là không khí trong lành, còn vương mùi khói bếp.

Một nơi thật đẹp! Kỷ Tiểu Dao trong lòng khen ngợi, mắt liếc nhìn Lâm Tuấn đang đứng nói chuyện với hướng dẫn viên. Không thể phủ nhận về phương diện này anh ta cũng có chút tài năng. Một thôn xóm hẻo lánh như vậy mà anh ta cũng tìm ra được!

Hai người con trai bàn bạc với người hướng dẫn viên xong, tất cả mọi người liền lên một chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông. Nói là thuyền lá nhưng thật ra thuyền được làm bằng gỗ, ở giữa có hai thanh gỗ chắn ngang, ở cuối có một người chèo thuyền.

Cảm giác này rất mới mẻ, không giống như lúc ngồi thuyền máy trong công viên. Thuyền nhỏ đi chầm chậm, chao đảo, cảm giác chỉ cần nghiêng người một chút là sẽ rơi xuống nước.

Kỷ Tiểu Dao cũng không thấy sợ hãi. Cô tựa vào mạn thuyền, nhìn thấy bóng mình nhấp nhô trong làn nước, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng gợn sóng theo làn nước. Cô vươn tay ra hất một chút nước sông, lành lạnh nhưng trong lòng lại thấy dịu êm.

Kỷ Minh Diệu đang đứng ở đầu thuyền nói chuyện với người hướng dẫn viên đột nhiên nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao làm động tác nguy hiểm như vậy liền nhắc nhở cô. Không thấy cô phản ứng lại, anh đành phải đến ngồi bên cạnh, ôm cô để đề phòng cô sẽ ngã xuống.

Con sông rất rộng nhưng không dài. Đoàn người đi không bao lâu thì tới bờ bên kia sông.

Kỷ Tiểu Dao càng nhìn càng thích cảnh vật nơi đây. Trước mặt, những ngôi nhà nằm cạnh nhau san sát, tạo thành một thôn xóm. Những ngôi nhà này đều là kiểu nhà từ thời dân quốc, tường chỉ một màu khói bếp, đan xen chằng chịt với nhau, không theo bất kì quy luật nào.

Phía đằng xa, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, nhìn thấy đoàn người bọn trẻ liền cười rộ lên rồi chạy về nhà báo tin.

Có thể do tối hôm qua vừa mưa nên đường hơi trơn. Vì thế, hai người con trai đỡ hai người con gái đi cùng mình, cùng nhau đi lên núi.

Do bọn trẻ đã chạy về báo tin nên có một vài người dân chạy đến, tò mò muốn xem người khách lạ. Có thể thấy được, nơi này ít khi có khách du lịch tới.

Kỷ Tiểu Dao cố ý quan sát trang phục của họ, tuy đơn giản nhưng cũng không khác người bình thường cho lắm. Cô tự cười bản thân: Mày thực sự nghĩ người ta là người rừng hả?

Đường trên núi dễ đi hơn chút, mặt đất đều được đặt những tảng đá lên trên, tuy hơi gồ ghề nhưng có nét độc đáo riêng. Kỷ Tiểu Dao cực kỳ hứng thú với nơi đâu đâu cũng mang hơi thở cổ xưa này. Quan sát dọc đường đi, phát hiện thấy nơi nào cũng có những vết loang lổ bị nước mưa rửa trôi. Có thể thấy ngôi làng này đã có từ rất lâu.

Hướng dẫn viên du lịch dẫn họ đến trước một ngôi nhà khá lớn, bên trong có một ông cụ chống một chiếc gậy cong đầu đi ra. Người hướng dẫn viên vội vàng chạy đến đỡ ông cụ, hướng vào tai ông cụ nói to: “Trưởng thôn, có khách quý tới!”

Trưởng thôn cười vui vẻ, đập đập cây gậy liên tục nói: “Tốt tốt tốt! Chuẩn bị rượu ngon chào khách!”

Trong sân rộng liên tục có vài người trung niên đi vào, có vẻ là những người được kính trọng trong làng, dùng rượu để chào họ.

Bát uống rượu làm từ gốm, có màu trắng viền xanh. Nhìn một bát to đầy rượu, Kỷ Tiểu Dao thật sự lo lắng những người này có thể uống nổi không. Nhưng hiển nhiên lo lắng của Kỷ Tiểu Dao là không cần thiết. Bọn họ không hề khó khăn nào đã uống một hơi cạn sạch, sau đó còn úp ngược cái bát xuống, ý chỉ bên trong không còn thừa chút rượu nào.

Kỷ Tiểu Dao đã từng xem qua, đây là phong tục chào đón khách của một số dân tộc, để thể hiện thành ý của họ. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, vô cùng cảm động.

Cô không biết uống rượu nhưng vẫn cầm cái bát lên, cũng may họ đối với khách nữ cũng ưu tiên, chỉ cần uống hai ngụm rượu trong bát là được. Cô theo thói quen đưa mắt nhìn Kỷ Minh Diệu, thấy anh mỉm cười gật đầu, như đang cổ vũ cô.

Kỷ Tiểu Dao nhấp một ngụm nhỏ, thấy nó không cay như mình tưởng tượng mà mát mát lại có chút ngọt, mùi giống như rượu gạo, vị rất ngon. Vì thế, cũng bắt chước mấy người con trai, một hơi uống hết. Uống xong mới cảm thấy dạ dày như sắp bốc cháy! Hóa ra rượu này có tác dụng chậm!

Có một cô gái họ Danh, mặc quần áo khá trẻ nhẹ nhàng mỉm cười đẩy một cái đĩa đến trước mặt Kỷ Tiểu Dao. Bên trong đĩa có những quả mơ đen sẫm, bên ngoài mỗi quả mơ lại được phủ một lớp muối.

Cô gái niềm nở mời mọi người nếm thử, dùng tiếng phổ thông giải thích: “Mơ ướp muối có tác dụng giải rượu.”

Thật biết chăm sóc! Kỷ Tiểu Dao nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi cám lấy một quả mơ cho vào miệng. Cảm nhận đầu tiên tất nhiên là vị mặn. Kỷ Tiểu Dao cắn quả mơ lại cảm thấy cả vị chua chua ngọt ngọt. Rất ngon. Cô với tay lấy thêm một quả nữa đồng thời nghĩ: Lúc về nhất định phải mang một chút về cho Kỷ Nghiên Lệ và mọi người ăn thử.

Xong mọi việc, trưởng thôn phất phất tay bảo mấy đứa trẻ đang tò mò đứng ở cửa tản đi, rồi đưa họ vào trong nhà.

Bước vào trong ngôi nhà rộng rãi, thoáng mát, một mùi thức ăn thơm lừng xông vào mũi. Kỷ Tiểu Dao còn nghe thấy tiếng thìa và chảo sắt va chạm vào nhau, giống như khi ở nhà bà ngoại, cảm giác rất thân thiết.

Trong nhà đã được đặt sẵn một chiếc bàn và vài băng ghế dài để xung quanh. Trưởng thôn mời nhóm người Kỷ Tiểu Dao ngồi xuống. Khi tất cả mọi người vừa ngồi xuống bàn thì thức ăn cũng được dọn lên.

Có gà, có cá, có thịt, rất phong phú! Tối hôm qua bọn họ chỉ ăn qua loa ở quán ăn ven đường, sáng nay lại ăn chút bánh mỳ không có mùi vị gì. Thế nên, đối diện với một mâm đầy thức ăn ngon như vậy, Kỷ Tiểu Dao không thể cưỡng lại được. Chờ sau khi trưởng thôn nói mấy câu khách sáo xong, cô liền nhanh chóng đưa tay lên.

Đây quả nhiên là thức ăn mang hương vị thôn quê! Ăn ngon quá!

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút rồi hướng dẫn viên đưa bọn họ đi thăm quan ngôi làng.

Đi dần lên núi có thể thấy những ruộng bậc thang trồng chè, có một có gái lưng đeo gùi đứng dưới ánh mặt trời đang hái lá chè. Đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống, có thể nhìn thấy một cánh đồng lúa lớn, màu vàng của lúa, màu xanh của lá lúa đan xem vào nhau, đung đưa trong gió.

Trước cảnh đẹp không thể bỏ này, Kỷ Tiểu Dao vội vàng đưa máy ảnh lên chụp lại, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Lâm Tuấn đang ngồi ôm bạn gái trên tảng đá lớn, nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao cầm máy ảnh chạy qua chạy lại, liền vắt chéo chân đắc ý nói: “Thế nào, cô nhóc, anh chọn nơi được chứ, so với mấy đứa trẻ con bọn em chỉ biết đi công viên thì tốt hơn nhiều.”

Nói như ông cụ non, anh ta thì không từng đi chắc! Kỷ Tiểu Dao trong lòng khinh bỉ anh ta nhưng cũng rất tò mò, anh ta từ đâu tìm được nơi du lịch tốt thế này. Chỗ này hẻo lánh, người dân lại hiền lành chất phác, ít người ngoài tới, cũng không phải là một địa điểm du lịch được nhiều người tìm đến.

Lâm Tuấn hôn vào má bạn gái một cái, quay đầu hừ một tiếng, phủi phủi chiếc áo chẳng có tý bụi nào của mình: “Anh đây là người nào, từ Nam ra Bắc đã từng đi rất nhiều nơi rồi. Không nói dối em. Những nơi em biết anh đều đã đi, những nơi em không biết anh cũng đã đi rồi.”

Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu, cảm giác nhìn thấy một con trâu đang bay trên trời. Khoe khoang trước mặt bạn gái dù thấy cũng không thể nói gì. Kỷ Tiểu Dao liếc mắt coi thường, không nói gì.

Vừa rồi, đi đường núi cũng thấy mệt mỏi, cô cũng chọn một tảng đá to sạch ngồi xuống, đấm đấm chân mình.

Kỷ Minh Diệu ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tiểu Dao, đưa cho cô một chai nước khoáng, rồi giải thắc thắc mắc: “Có một người bạn và bạn gái cãi nhau, sau đó bạn gái cậu ấy bỏ đi. Cậu ấy đi rất nhiều nơi tìm, còn nhờ người tìm kiếm giúp, sau đó phát hiện ra nơi này, là quê của người bạn gái kia.”

Có chuyện này nữa à! Kỷ Tiểu Dao tò mò, đang uống nước liền dừng lại, ánh mắt mong đợi nhìn Kỷ Minh Diệu, vội vàng hỏi: “Sao hai người họ lại cãi nhau? Sau đó anh ta tìm được bạn gái ở đâu?”

Chỉ còn một tháng nữa là Kỷ Tiểu Dao mười tám tuổi. Khuôn mặt vốn tròn tròn trẻ con cũng dần gầy lại, cằm nhỏ hơn, nhưng hai má lại vẫn phúng phính khiến cho người khác muốn véo một cái. Kỷ Minh Diệu thật sự làm như vậy, đưa tay véo hai má Kỷ Tiểu Dao. Nhìn thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình của cô, anh cười khẽ, đưa tay sửa lại tóc cho cô.

“Quan tâm chuyện người khác làm gì?”

Kỷ Tiểu Dao bĩu môi, rất khó có thể từ miệng anh biết được chuyện gì: “Em cũng chỉ là tò mò thôi. Chẳng phải cuối cùng anh vẫn không nói sao.” Nói xong giận dỗi quay mặt nhìn đi chỗ khác. Sau đó, cô chỉ muốn móc mắt mình ra. Đây là giữa ban ngày ban mặt làm chuyện không đứng đắn! Lâm Tuấn ôm bạn gái ngồi trên đùi, hai người điên cuồng hôn nhau, tay còn giở trò. Từ góc độ của Kỷ Tiểu Dao, cô còn nhìn thấy một chút nước miếng. Đúng là chỉ còn thiếu mỗi việc lấy súng ra!

Không phải không cho hai người thân mật, nhưng có thể chọn nơi khác hay không!

Kỷ Tiểu Dao thở dài quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Minh Diệu vẫn ngồi im như trước, giống như không hề nhìn thấy gì, liền hỏi: “Tại sao anh không đưa chị Mỹ Vân đi cùng?” Như vậy hôm nay anh cũng rất…sung sướng!

“Đưa cô ta theo làm gì?”

Kỷ Minh Diệu nói xong, dường như hơi bực bội, khó chịu. Nhìn về phía chân trời màu hồng xa xa, cầm tay Kỷ Tiểu Dao đứng lên: “Hôm nay chơi như vậy thôi. Trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi.”

Bữa tối ăn tương đối đơn giản. Nhà chủ làm cho bọn họ cơm rang và một chút dưa muối.

Sau khi ăn xong, trưởng thôn đưa bọn họ về phòng đã chuẩn bị để nghỉ ngơi. Mấy đứa con đều ra ngoài làm việc, cho nên mấy phòng này đều bỏ trống.

Khuya hôm qua bọn họ mới tìm một khách sạn trên đường quốc lộ nghỉ tạm, buổi sáng lại dậy sớm, sau đó lại phải đi một quãng đường dài. Vì thế, Kỷ Tiểu Dao rất mệt mỏi, cùng bạn gái của Lâm Tuấn về phòng ngủ trước. Giường được làm từ gỗ cứng, không lớn không nhỏ. Với hai cô gái thân hình nhỏ nhắn, như vậy là được rồi.

Trên giường được chuẩn bị sẵn mỗi người một chiếc chăn riêng, vẫn còn thơm mùi nắng. Kỷ Tiểu Dao vô cùng hài lòng, vừa nằm lên giường liền ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Kỷ Tiểu Dao đột nhiên bị người nhẹ nhàng lay tỉnh. Cô xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ, nhìn về phía người đó, lại thấy Kỷ Minh Diệu? Đưa mắt nhìn bên cạnh mình, chẳng thấy cô gái kia đâu, lại nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động, cô đột nhiên hiểu ra!

Ngay sau đó nghe thấy Kỷ Minh Diệu nói: “Dao Dao, nằm dịch vào bên trong, đêm hôm nay anh ngủ đây với em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play