Sau kỳ nghỉ đông, lớp học tổ chức đi công viên chơi, Kỷ Tiểu Dao khó có được một lần dậy sớm, chuẩn bị hết quần áo ăn uống trước khi đi chơi, còn mang theo cả máy ảnh. Cô thích chụp ảnh lại chụp không tốt lắm nhưng mỗi lần nhìn thấy những khoảnh khắc đẹp của mọi vật dừng lại trong bức ảnh của chính mình lại cảm thấy vui vẻ.
Ai ngờ vừa đến cổng công viên, từ xa đã nhìn thấy các bạn cả trai lẫn gái vây quanh một người, người nọ mặc áo lông màu xanh ngọc tương đối phổ biến, tóc xịt keo dựng đứng như con nhím. Cái đầu đã cao, trong đám người vô cùng dễ gây chú ý nên muốn không nhìn thấy cũng khó.
Kỷ Tiểu Dao theo bản năng muốn quay người bỏ chạy nhưng trời không chiều lòng người, vừa mới quay đi lại nghe thấy người nọ lớn tiếng gọi: “Tiểu Dao, bên này!”
Cô làm như không nghe thấy, cúi đầu bước đi càng nhanh nhưng tên đầu trọc kia kêu to như muốn đòi mạng. Người nghe tiếng đều quay lại nhìn nàng, có bạn còn vui vẻ giúp đỡ chạy lại giữ Kỷ Tiểu Dao: “Chị ơi, chị, có người gọi chị kìa!” Bạn học kia nói xong còn khoa tay múa chân quay cuồng, nhìn động tác của cậu ta đại khái nghĩ nàng là người điếc đáng thương.
Vài người lớn đi ngang qua, thấy đứa bé này vui vẻ giúp đỡ người khác còn khen ngợi vài câu.
Kỷ Tiểu Dao bất dắc dĩ, nếu mình tiếp tục làm như không biết nữa có khi mọi người lại nghĩ mình là người mù. Cô đành phải điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, cứng ngắc quay đầu lại, đi đến trước mặt Triển Phi bày ra vẻ mặt tươi cười.
“Cậu chạy cái gì, tôi gọi mà cậu làm như không nghe thấy à!” Triển Phi đứng đấy, tức giận hỏi.
“Tiền!” Trong lúc này Kỷ Tiểu Dao chỉ có thể nghĩ được như vậy, hiện nay tiền là quan trọng nhất, không có tiền ngay cả vé vào cổng cũng không mua được.
Triển Phi không nghĩ đến là cái này. Nếu là tiền thì đối với Triển Phi chỉ như một bữa ăn sáng, nắm lấy tay cô, vỗ ngực sảng khoái nói: “Cái này có đáng là gì! Cứ tính vào người tôi!”
Động tác dường như vô cùng quen thuộc, Triển Phi kéo Kỷ Tiểu Dao đến cổng, không có một chút ngại ngùng của con trai mới lớn.
Đứng chờ ở cổng, ánh mắt tất cả học sinh đều tập trung vào bọn họ, Kỷ Tiểu Dao giãy tay ra: “Cậu chú ý chút đi, cứ lôi lôi kéo kéo thế còn ra cái gì!”
Triển Phi giữ chặt tay, không cho Kỷ Tiểu Dao phản ứng: “Cái gì! Là người yêu thì có làm sao!”
Kỷ Tiểu Dao lập tức xông lên, cậu ta còn dám nói, da mặt dày đến mức này! Hất tay cậu ta ra, Kỷ Tiểu Dao nhỏ giọng mắng: “Não cậu bị nước vào à? Ai là người yêu của cậu? Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi chưa muốn mất mặt đâu!”
Hai người ở đây trừng mắt, ai cũng không chịu yếu thế nhưng ở chỗ khác, trong mắt bạn bè lại là người yêu trêu đùa nhau liếc mắt đưa tình. Mọi người nhìn nhau cười rồi kêu Qúy Gia Vũ đến giục.
“Tiểu Dao, cậu nhanh lên, mọi người đều mua vé rồi chỉ chờ mỗi hai người thôi.”
Có người đến gọi không thể mất thể diện được, Triển Phi lúc này mới trừng mắt nhìn Kỷ Tiểu Dao một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Kỷ Tiểu Dao tức giận không có chỗ phát ra, vừa lúc nhìn thấy Qúy Gia Vũ tươi cười, vẻ mặt đáng đánh đòn, tức giận nói: “Cậu còn cười được? Đừng tưởng mình không biết. Chắc chắn là do cậu để lộ bí mật.” Đừng nhìn cô bé này lớn lên xinh đẹp mà nhầm, cô nàng còn có cái biệt danh “nhanh nhẹn”, tức là tin tức nhanh và miệng nhanh.
Qúy Gia Vũ không phủ nhận, lấy lòng giải thích: “Mình không phải cố ý. Trước khi nghỉ một ngày, sau khi anh cậu đến đón, vừa đi khỏi thì cậu ta đến, hỏi mình cậu vừa đi cùng ai. Nhìn dáng vẻ hung dữ của cậu ta mình sợ quá, chỉ có thể…”
“Quên đi, quên đi!” Kỷ Tiểu Dao còn không biết tính cách của cô nàng sao, nào có nhát gạn như vậy! Căn bản là sợ thiên hạ không đủ loạn, cũng không muốn so đo với cô nàng nên khoát tay không nói gì.
Vào công viên mọi người tự chia tốp năm tốp ba nhưng đều cố ý tách Kỷ Tiểu Dao ra, để cho cô đi cùng Triển Phi.
Không khí tràn đầy mùi thực vật mà Kỷ Tiểu Dao thích nhưng tâm trạng cô lại không tốt chút nào, thầm mắng Triển Phi trong đầu: Không biết cậu ta dùng cách gì mua chuộc mấy đứa? Sau hôm nay, cái từ yêu sớm sẽ gắn với tên của cô, dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.
Triển Phi bên cạnh giả bộ không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, cố tình muốn cầm tay cô, nhưng bị tránh vài lần, cuối cùng cũng phát bực. Nhìn thấy ba lô to đùng cô vẫn đeo trên lưng, Triển Phi tò mò liền đoạt lấy muốn kiểm tra, vừa mở khóa vừa nói: “Bên trong có cái gì vậy, tôi xem chút.”
Tên kia luôn không lịch sự như vậy, không được sự đồng ý đã lấy đồ của người khác, Kỷ Tiểu Dao không nhanh bằng cậu ta, cướp lại mấy lần không được. Những người khác cũng chú ý đến hành động của bọn họ nhưng không có ý định giúp, đứng ở một bên xem bọn họ đùa nhau.
Triển Phi lật trái lật phải, đồ ăn bị cậu ta gạt hết ra, cuối cùng nhìn thấy một vật tương đối có giá trị: máy ảnh. Sau đó lấy ra, đeo lên cổ mình, nói: “Cái này thuộc về tôi!” Câu nói mang hình thức thông báo, nói xong liền đeo ba lô lên vai, mặc kệ vẻ mặt tức giận của Kỷ Tiểu Dao, nghênh ngang bước đi không thèm quay đầu lại, tin chắc Kỷ Tiểu Dao sẽ phải đi theo.
Cơn tức không nhịn được, phát ra cũng không xong, Kỷ Tiểu Dao vô cùng khó chịu, nhìn dáng vẻ kia của cậu ta rất muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng nàng không thể, nói đúng hơn là cô luyến tiếc, không chỉ có những đồ vật trong ba lô mà nhất là cái máy ảnh kia. Đấy là lần Kỷ Minh Diệu đi Nhật Bản cô năn nỉ mãi mới có được. Cô thật sự không nỡ!
Thế nên cô chỉ có thể đuổi theo, sau đó dọc đường đi chỉ có thể giương mắt nhìn Triển Phi cầm máy ảnh của mình giơ ra trước mặt mình khoe khoang. Nhìn cái dáng vẻ nghiễm nhiên coi đó là máy ảnh của chính mình, dùng còn thành thạo hơn cô.
Càng nhìn càng tức giận, tốt nhất là không nhìn. Vừa lúc nhìn thấy cậu ta dừng lại ở một bụi hoa, Kỷ Tiểu Dao liền ngồi xuống ghế đá cạnh đấy nghỉ ngơi, bình tĩnh lại.
So với vẻ mặt khó chịu của Kỷ Tiểu Dao thì khóe miệng của Triển Phi lại luôn giương lên, ống kính máy ảnh luôn hướng về cô gái đang ngồi cúi đầu bên bụi hoa kia.
Cô gái mặc một chiếc áo lông màu đỏ kiểu ngắn, trước kia cậu ta luôn cho rằng màu đỏ là màu không nhã nhặn nhưng mặc trên người Kỷ Tiểu Dao cùng với phong cách tây và đôi mắt sáng, màu đỏ lại tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, khiến cho cô càng có sức sống. Cậu ta còn cảm thấy cây cỏ trong công viên này còn làm nền cho cô.
Tiếng động răng rắc khiến Kỷ Tiểu Dao giật mình ngẩng đầu lên, chợt thấy trước mặt lóe sáng, lúc này mới hiểu được mình trở thành cảnh trong máy ảnh của người khác.
Mà thiếu niên phía sau máy ảnh lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt đắc ý như con mèo vừa ăn trộm, không biết vì sao mặt liền đỏ lên, lập tức đứng dậy đuổi theo cướp lại máy ảnh của mình.
Cứ như vậy hai người ở trong công viên muôn hoa nở rộ đuổi nhau, hò hét tựa như hai đứa nhỏ vô tư trong sáng, khiến cho những đứa trẻ ở bên cạnh bị thu hút cũng đứng lên chơi đuổi bắt với nhau.
Triển Phi đột nhiên dừng lại, Kỷ Tiểu Dao đam vào lưng hắn, xoa xoa cái mũi bị đau, trừng mắt không nói gì, trách cậu ta.
Triển Phi tâm trạng vô cùng tốt, cười ngây thơ, không hề báo trước cúi người xuống hôn vào má Kỷ Tiểu Dao một cái, nói nhỏ như thì thầm bên tai cô: “Anh đã nói với em chưa, hôm nay em rất đẹp.”
Chơi cả một ngày, mọi người đều vui vẻ, trong đó có mấy đôi trai gái nắm tay nhau đi từ trong công viên ra chỗ tập hợp trước của lớn. Mọi người nhìn thấy cảnh này cứ cười mờ ám mãi, rồi chuyển ánh mắt đến trên người Tiểu Dao, chỉ thấy cô cúi đầu đứng đối diện trước mặt Triển Phi, hai má ửng đỏ, nhìn kiểu đứng của hai người, rõ ràng là còn chưa nói xong.
Triển Phi đưa ba lô cho Kỷ Tiểu Dao nhưng không trả máy ảnh cho cô, hỏi: “Điện thoại anh đưa cho em đâu? Vì sao gọi nhiều cuộc như vậy mà không bắt máy?”
Mặt Kỷ Tiểu Dao vẫn còn đỏ ửng, hơi chột dạ nói: “Em cũng không biết không thấy từ khi nào.”
“Hả? Cái gì gọi là ‘không biết không thấy từ khi nào’” Triển Phi nhướn mày lên, ý muốn nói: Em đối xử với đồ anh đưa như thế hả, làm mất cũng không nói với anh một tiếng, hại anh khó chịu mấy ngày nay!
Kỷ Tiểu Dao lo lắng đứng đan hai ngón tay trỏ vào nhau, cô thật sự không biết di động đang ở đâu. Lúc tết Nguyên Đán, cô đến nhà Kỷ Nghiên Lệ ăn Tết, khi trở về đã không thấy điện thoại đâu, cô còn không biết mất ở đâu và mất lúc nào.
Đứng ở gần đó, Qúy Gia Vũ trêu đùa: “Tiểu Dao, về thôi, có cái gì để sau nói, còn nhiều cơ hội mà.”
Kỷ Tiểu Dao đang không biết phải trả lời thế nào, vừa nghe thấy Qúy Gia Vũ nói thế, vốn đang lúng túng liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lưu luyến nhìn Triển Phi……chính xác hơn là máy ảnh trên cổ Triển Phi. Nhưng biết là dù đòi cậu ta cũng không trả lại cho mình, thôi thì coi như đền bù điện thoại cho cậu ta. Sau đó xoay người vừa chạy vừa nói: “Trời tối rồi, em về nhà trước.”
Triển Phi cũng không phải vì Kỷ Tiểu Dao làm mất điên thoại mà tức giận, một cái điện thoại mà thôi, mất rồi lại mua cái khác. Song chủ yếu là thái độ không thèm để ý của cô mới khiến cậu ta thấy không vui.
Đứng tại chỗ nhìn Kỷ Tiểu Dao cùng mấy bạn gái khác lên xe rời đi, đến khi biến mất hẳn cậu ta mới thu lại tầm mắt. Nhìn xuống máy ảnh đang đeo trên cổ, cậu ta thở dài một tiếng, hôm nay coi như cũng nhận được một thứ….
Trời gần tối, Kỷ Tiểu Dao vừa đi vừa ngâm nga hát. Đi đến thềm nhà đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng phụ nữ tức giận, tiếng đồ bị đập vỡ. Cô dừng lại, nghe được hai câu liền thở dài: ngày này rốt cuộc cũng đến!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT