Con ngươi Lăng Mạt
Mạt đen tuyền như thủy tinh, lóe lên ánh sáng trong trẻo, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc tây trang đen đứng một bên, mở miệng lần nữa: "Không
tin tôi đi cho anh xem!"
Người đàn ông mặc tây trang đen hơi cúi
đầu, sửng sốt một chút, đêm này, tất cả các cô gái đi lên thử giày đều
có mang giày, duy chỉ có cô đi chân trần, nhất thời, liền nghiêng đầu,
gật đầu với Giản Thần Hi một cái, tỏ ý bảo cô ta cởi giày ra.
Giản Thần Hi hơi nhíu mày, mang theo mấy phần khinh thường, hai mắt quét
nhìn từ trên xuống dưới Lăng Mạt Mạt, tiếp đó lại cười một tiếng, cô ta
đúng thật là đánh giá cao Lăng Mạt Mạt, cô ta cho rằng cô sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới bây giờ, lại còn có mặt mũi đứng ra, sắp chết rồi
còn giãy giụa vô ích, thật là chết đến nơi rồi còn không chịu thua!
Nhưng mà, Lăng Mạt Mạt hôm nay, sớm đã không còn bất cứ gì nữa rồi, không
phải chỉ là thử một đôi giày thôi sao? Cô ta còn không tin, chân cô có
thể vừa hơn so với chân cô ta sao? Nếu như ở trước mặt nhiều người như
vậy, mình không chịu cởi giày, làm vậy cũng quá nhỏ nhen!
Vì vậy, Giản Thần Hi thoải mái cởi đôi giày cao gót kia ra.
Đôi giày tinh xảo kia được người đưa đến trước mặt Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt
Mạt ngừng thở, nhắm mắt lại, lúc này này mới nâng cặp chân nhỏ nhắn
trắng mịn lên, nhẹ nhàng sỏ chân vào.
Lớn nhỏ vừa vặn, mập gầy
phù hợp, ngay cả cái giây giày, đều vô cùng vừa vặn, không căng lên như
Giản Thần Hi vừa rồi, giống như là vì cô mà làm ra vậy.
Vốn toàn trường đang ồn ào nhất thời yên lặng như tờ.
Vẻ mặt Giản Thần Hi trở nên có chút khó coi, cô ta quả thật không nghĩ
tới, Lăng Mạt Mạt đi đôi giày này còn thích hợp hơn cô ta.
"Thì
ra, vị tiểu thư này thích hợp với đôi giày hơn." Người đàn ông mặc tây
trang đen lập tức cung kính xoay người, dẫn đường: "Bây giờ mời cô đi
theo tôi...''
Ý nói, người tối nay có thể thấy Enson, đã từ Giản Thần Hi, đổi thành Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt mềm mại cười một tiếng, thông minh khôn khéo, dưới sự hướng dẫn của người đàn ông mặc tây trang đen, từng bước từng bước đi qua Giản
Thần Hi, thời điểm chạm vai, Lăng Mạt Mạt bỏ lại cho Giản Thần Hi một
câu đơn giản: "Tôi sẽ không chết."
Rồi sau đó, cô quay đầu lại,
cho Giản Thần Hi một nụ cười ấm áp, làm khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên
trên, trắng nõn đến mức gần như trong suốt, da thịt bóng loáng như trẻ
sơ sinh, giống như một học sinh trung học, hồn nhiên vui vẻ, cần được
bảo vệ.
Trên mặt Giản Thần Hi vẫn treo một nụ cười như cũ, chẳng
qua là đáy mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt thì
cười thản nhiên, xoay người, đôi giày cao gót phát ra tiếng kêu chói
tai, đi ra khỏi đại sảnh, tấm lưng kia, hết sức phóng khoáng, không đắc
ý, không ngạo mạn.