Editor: Giày Đỏ

Beta-er: Yulmi2704

Sau khi Hạ Tu nói xong những lời này, động tác của Hạ Cảnh Long quả thật ngừng lại. Hạ Tu nhét hộ khẩu vào tay Hạ Cảnh Long: “Hộ khẩu này trả lại cho cha. Qua một thời gian ngắn nữa con sẽ cùng Giản Ngôn đi làm hộ khẩu.”

Hạ Cảnh Long ngây người nhìn cuốn hộ khẩu trong tay: “Con đi đăng ký khi nào?”

“Ngày hôm qua, hôn lễ tạm thời quyết định sẽ cử hành vào tháng mười. Bây giờ con trở về lấy ít đồ rồi đi.”

Chân mày Hạ Cảnh Long giật giật: “Con muốn dọn ra ngoài? Phòng tân hôn sửa xong rồi à?”

“Còn chưa xong, con qua ở chung với Giản Ngôn trước.”

Hạ Cảnh Long nhất thời không biết nói gì cho phải, ông im lặng nhìn tờ giấy hôn thú. Việc gì cũng không nói với ông, làm một người cha, ông vẫn cảm thấy có chút nghẹn trong lòng.

Hạ Tu nói: “Vậy mọi người cứ tiếp tục đi, con lên lầu dọn đồ đạc.”

Hạ Thần: “…”

Cứ như vậy rời đi có phải quá vô tình hay không chứ!

Anh ta thấy Hạ Tu nhấc chân muốn đi, liền đuổi theo sau: “Con cùng đi với anh ấy, xem xem có cần giúp gì không!”

“Mày đứng lại cho tao!” Hạ Cảnh Long quát anh ta đứng lại, đi lên lầu: “Chuyện giữa chúng ta còn chưa nói xong, mày đứng yên ở đấy!”

Hạ Thần: “…”

Hạ Cảnh Long nói với Hạ Thần xong liền hướng về Hạ Tu, nói: “Hay là nói Giản Ngôn dọn tới đây đi, dù sao phòng ốc nơi này cũng rộng rãi, chờ phòng tân hôn sửa sang xong thì các con mới dọn đi có được không?”

“Không cần, nhà đó của cô ấy cũng rất lớn, hơn nữa cô ấy bình thường thích vẽ tranh, cũng thích chỗ thanh tĩnh.”

Triệu Dĩnh Phương cười lạnh một tiếng: “Người ta muốn dọn đi thì ông để cho nó đi đi. Kết hôn không phải một tiếng cũng không thèm nói sao.”

Hạ Cảnh Long quay đầu trợn mắt nhìn bà ta một cái: “Bà bớt tranh cãi một câu không được sao?”

Hạ Tu ngược lại không để ý cười một tiếng: “Bà ta nói đúng, con đi thì các người một nhà có thể sống hạnh phúc hơn rồi.”

Hạ Thần thấy Hạ Tu nói xong cũng không quay đầu lại lên lầu, muốn đi theo lại bị Hạ Cảnh Long ngăn cản: “Còn muốn đi đâu? Mày với Từ Oánh đã quen biết bao nhiêu năm rồi? Ngay cả Hạ Tu cũng sắp kết hôn, còn mày lại nháo nhào đòi từ hôn, thật là càng ngày càng không dạy được!”

Hạ Thần bĩu môi nói: “Con lại cảm thấy con có phải sống quá yên tĩnh không đó chứ.”

“Mày còn muốn cãi à? Lúc trước người theo đuổi Từ Oánh không phải mày thì là ai?”

“…” Hạ Thần bị nghẹn một hồi, vẫn kiên trì nói: “Dù sao hôn sự này con vẫn sẽ hủy bỏ. Hơn nữa Từ Oánh căn bản cũng không thích con, mọi người bức hôn như vậy thú vị lắm sao?”

“A, bây giờ thành chúng ta bức hôn rồi hả?” Hạ Cảnh Long giận quá hóa cười nói: “Được, chuyện của mấy người trẻ tuổi các con cha không quản được, chuyện của các con thế nào thì tự giải thích với bên Từ gia và bạn bè thân thích đi, cha không có khả năng trưng ra cái khuôn mày già nua này đâu!”

Hạ Cảnh Long nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi. Triệu Dĩnh Phương đứng lên, trách cứ nhìn Hạ Thần: “Tự con suy nghĩ kỹ đi, con cho đây là chuyện đùa chắc?”

“Mẹ…”

“Đừng gọi mẹ, chuyện này mẹ và cha con cùng chung lập trường.” Triệu Dĩnh Phương nói xong cũng bỏ đi, Hạ Thần một mình ở lại phòng khách phiền não vò tóc.

Hạ Tu đem đồ ra khỏi Hạ gia ngay sau đó. Đồ đạc cũng không mang hết đi, dù sao đến lúc dọn đến phòng tân hôn còn phải dọn một lần nữa. Hạ Thần ở nhà một mình, mỗi ngày đều nhìn vẻ mặt của Hạ Cảnh Long cùng Triệu Dĩnh Phương, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt này, Hạ Thần chống lại áp lực, kiên trì xóa bỏ hôn ước của anh ta cùng Từ Oánh.

Triệu Dĩnh Phương vô cùng tức giận, một tuần không thèm để ý đến anh ta. Hạ Thần tranh thủ khoảng thời gian này ở nhà dưỡng thương, đem hạng mục công viên Tinh Quang nghiên cứu một chút. Trước đây anh ta vẫn cho rằng Hạ Cảnh Long bất công, đồ tốt đều để lại cho Hạ Tu, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện, công viên Tinh Quang tuy rằng không có hoàn thiện bằng khu thương mại Tinh Quang, nhưng quả thật rất có tiềm lực phát triển, điểm này Hạ Cảnh Long không lừa anh ta.

Anh ta tìm Hạ Cảnh Long nói qua một lần, Hạ Cảnh Long rất vui vẻ trước sự thay đổi này, cũng không truy cứu chuyện hôn ước nữa. Nhưng Triệu Dĩnh Phương lại càng mất hứng, bà ta đặc biệt đi tìm Hạ Thần, cùng anh ta bàn luận cuộc sống: “Có phải lúc xảy ra tai nạn đầu óc con bị va hỏng rồi phải không? Có muốn quay lại bệnh viện khám không?”

Hạ Thần ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu, không hiểu gì nhìn bà: “Mẹ tự nhiên nói gì thế?”

“Mẹ đang nói gì sao?” Triệu Dĩnh Phương cười lạnh một tiếng: “Mẹ nghe cha con nói con chuẩn bị có ý định tiếp nhận công viên Tinh Quang? Được, công viên Tinh Quang đúng thật là một hạng mục tốt, thế nhưng khu thương mại Tinh Quang con cũng không cần sao?”

Hạ Thần nhíu nhíu mày, nói: “Công viên Tinh quang lớn như vậy, tuy rằng không phải tất cả đều thuộc quản lý của con, nhưng bộ phận con quản lý đã đủ làm con bận từ sớm đến tối, con đâu có lòng đi quản khu thương mại Tinh Quang chứ.”

Triệu Dĩnh Phương tiếc rèn sắc không thành thép, tức giận nói: “Con có phải bị ngốc không hả? Chờ con trở thành chủ tịch tập đoàn Hạ Thị rồi thì đâu còn cần con tự mình làm nữa? Cho cấp dưới của con đi làm là được rồi!”

“Dù sao cũng muốn giao cho người khác làm, sao lại không để cho Hạ Tu làm, lại nói anh ấy bây giờ quản lý rất tốt mà.”

“Con thật lòng muốn khiến mẹ tức chết phải không? Được, Hạ Tu làm rất tốt, chờ nó đoạt lấy Hạ thị đi, con nhìn xem nó có cho con miếng cơm nào không!”

Hạ Thần thở dài, nói: “Anh ấy không như mẹ nghĩ đâu. Hơn nữa cha vẫn còn, cũng sẽ không để anh ấy tùy ý làm bừa chứ? Hiện tại anh ấy đang phụ trách khu thương mại Tinh Quang, con phụ trách công viên Tinh Quang, mọi người cạnh tranh công bằng, vị trí tổng giảm đốc ai giỏi thì người đó chiếm, không phải rất tốt sao?”

“Mẹ thấy con quả thực là đầu bị đụng hư rồi! Tài sản Hạ gia dựa vào cái gì mà phải chia cho nó! Khu thương mại Tinh quang mẹ cũng không thể để cho nó được!”

Hạ Thần nhíu mày một cái. Anh ta biết khu thương mại Tinh Quang cùng Hạ Tu đã trở thành một nút thắt vĩnh viễn không giải được trong lòng mẹ. Anh ta nói gì cũng không khuyên bảo được bà, đành phải thôi: “Con hơi đau đầu, muốn ngủ một lúc.”

Triệu Dĩnh Phương thấy anh ta thật sự đắp chăn chuẩn bị đi ngủ, mím mím khóe môi, đạp giày cao gót bước ra ngoài.

Vết thương của Hạ Thần ngày một tốt lên, khu thương mại tinh Quang hợp tác với Đường Chỉ cử hành buổi trình diễn bộ sưu tập khăn lụa, cũng thừa dịp ra mắt mọi người.

Lúc trước nữ chính phim điện ảnh《Thượng Khả》được xác nhận đã tạo nên sự thu hút không nhỏ trên mạng. Hạ Tu tận dụng cơ hội mời Ôn Khả đến làm người mẫu trình diễn khăn lụa.

Những người trình diễn khăn lụa trừ Ôn Khả ra thì đều là người mẫu chuyên nghiệp, Hạ Tu cũng thuê được dụng cụ sản xuất khăn lụa từ hãng sản xuất để đặt ở hội trường trình diễn.

Lúc trước Giản Ngôn lo rằng sẽ không có ai đến xem buổi trình diễn bộ sưu tập khăn, nhưng hiện tại xem ra cô quả thực đã lo xa rồi. Người ngoài cửa khu thương mại Tinh Quang đã bắt đầu xếp hàng từ sáng sớm, thậm chí còn có khách hàng ở nơi khác nghe danh mà tới.

Hạ Tu đứng trong phòng làm việc, chỉ quảng trường ngoài cửa sổ, nói với Giản Ngôn: “Em nhìn xem, nhiều người xếp hàng như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy vào đợt giảm giá toàn bộ cuối năm thôi.”

Giản Ngôn cúi đầu nhìn một biển người mênh mông phía dưới, nói: “Trong đây có rất nhiều người là fan hâm mộ của Ôn Khả, weibo của cô ấy có mấy chục triệu người theo dõi đấy. Những người này sẽ thực sự mua khăn lụa sao? Không phải là chỉ đến xem náo nhiệt thôi chứ?”

Hạ Tu cười nói: “Chỉ cần hấp dẫn khách hàng đến thì chúng ta đã đạt được mục đích rồi. Cho dù hôm nay là buổi trình diễn khăn lụa, nhưng em thực sự cho rằng bọn anh chỉ bán khăn lụa thôi sao? Chỉ cần khách hàng đến, nhất định sẽ khiến họ xuất tiền. Ngày hôm nay toàn bộ cửa hàng đều có hoạt động sale off. Hơn nữa khách hàng mua khăn lụa có khi còn muốn mua thêm một cái túi hoặc một bộ quần áo để phối hợp với khăn lụa ấy nhỉ?”

Giản Ngôn không nhịn được vỗ tay: “Không hổ danh là người làm ăn, em quả nhiên chỉ là một kẻ tầm thường.”

Hạ Tu cười cười xoa tóc cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Đúng 9 giờ khu thương mại Tinh Quang bắt đầu mở cửa, có điều buổi trình trình diễn khăn lụa thì phải đợi đến mười giờ. Một đợt khách hàng tràn vào trước đã chiếm vị trí tốt nhất, những người vào sau không thể làm gì khác hơn là đi dạo các cửa hàng để giết thời gian.

Mỗi khi có những hoạt động lớn thế này, đội bảo an đều sẽ đề cao cảnh giác, cho nên khi nhìn thấy một cô gái bộ dạng khả nghi xuất hiện ở cửa lớn thì bèn chặn lại. Cô gái thấy bảo an không cho mình vào, ở ngay cửa trước la lối làm ồn. Người này vừa nhìn một cái liền biết đã có sự chuẩn bị, bên người con mang theo một đám phóng viên. Đội bảo an vừa ngăn bọn họ lại, vừa phái người đi thông báo với Hạ Tu.

Hạ Tu đang định dắt Giảng Ngôn đi xuống lầu thì bảo an vội vã chạy vào: “Giám đốc Hạ, không ổn rồi, phía dưới có người tới gây chuyện, nhìn qua có chút quen mắt, hình như là nhân viên Điềm Tâm lúc trước.”

Hạ Tu hơi nhíu mày, bởi vì Điềm Tâm ba tháng liên tục không đạt chỉ tiêu tiêu thụ nên tháng này đã bị khai trừ, chẳng lẽ bây giờ đến để trả thù? Chân mày anh càng nhíu sâu hơn, trung tâm thương mại Tinh Quang từ trước đến nay đều có quy định này, Điềm Tâm cũng không phải người đầu tiên bị khai trừ, nhưng bị khai trừ rồi trở về trả thù trung tâm thương mại thì đây quả thực là lần đầu tiên.

“Đi xuống xem một chút.” Anh cùng an ninh đi ra ngoài mấy bước lại xoay người nói với Giản Ngôn: “Em ở đây chờ anh.”

Giản Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Em vẫn nên xuống cùng anh thì hơn.”

Hạ Tu thấy thái độ cô kiên quyết thì cũng không ngăn cản nữa, có điều dặn dò cô nhất định phải cẩn thận: “Đúng rồi, Ôn Khả thì sao?”

“Cô Ôn đang nghỉ ngơi trong phòng, chắc là không có vấn đề gì. Người gây chuyện bị chúng tôi chặn ngoài cửa, có điều cô ta mang theo phóng viên.”

Hạ Tu cười một tiếng: “À, thì ra còn có sự chuẩn bị nữa.”

Lúc anh đi xuống, bên ngoài quả nhiên rất náo nhiệt. Người phụ nữ gây chuyện nhìn thấy Hạ Tu đến, tâm tình trong nháy mắt càng kích động: “Các người đúng là bọn tư bản độc ác, nói khai trừ liền khai trừ, có suy nghĩ đến việc nhân viên phải làm sao không? Nhà tôi còn có một đứa con tuổi đi học, cha mẹ sức khỏe cũng không tốt, các người đây là muốn ép chết tôi phải không!”

Giản Ngôn cảm thấy những lời này rất giống lừa đảo, trên thực tế chính là cố tình gây sự. Trung tâm thương mại Tinh Quang là nơi mua sắm tốt nhất thành phố A, rất nhiều các hãng hàng hiệu có cửa hàng ở đây. Các nhãn hàng đã có địa điểm tốt như vậy mà doanh thu không cao chẳng lẽ còn muốn trách trung tâm thương mại? Quy định này quả thật có chút không có tình người, nhưng mà trên thương trường dù sao cũng lấy lợi nhuận làm mục đích, nếu thương nhân đã muốn tồn tài trong giới thì nhất định cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi.

Bảo an đứng bên cạnh lên tiếng khuyên ngăn: “Công việc này không còn thì có thể tìm việc khác, cũng đâu phải là không phải không có việc làm đâu?”

“Nói thì dễ, nhưng hiện tại tìm ở đâu ra chỗ nào có công việc tốt như vậy?”

“Vậy cô ở chỗ này làm loạn cũng vô dụng thôi, trung tâm thương mại Tinh Quang cũng không nợ lương cô.”

Hạ Tu tuy rằng nhìn ra người này cố ý gây sự, nhưng trước tiên vẫn phải đại diện cho trung tâm thương mại để giải thích. Có điều người kia tâm tình kích động, căn bản không muốn nghe những lời này, chỉ muốn làm lớn chuyện. Hạ Tu còn chưa nói hết lời thì lại có một người lao ra từ trong đám đông, hất thẳng thùng sơn trong tay ra ngoài.

Hạ Tu theo bản năng bảo vệ Giản Ngôn, nhưng một khắc sau anh đã bị người khác dùng sức đẩy ra, đống sơn đỏ kia đều giội hết vào trên người người đàn ông đẩy anh ra.

Hạ Thần liếc mắt nhìn bộ âu phục bị nhuộm đỏ của mình, không nhịn được chửi ầm lên: “Mẹ nó, có biết bộ âu phục này của tao bao nhiêu tiền không hả!”

Say đó phóng viên điên cuồng chụp ảnh, người đổ sơn ngay lập tức bị bảo an khống chế được. Hạ Tu không quản Hạ Thần mà quay đầu nhìn Giản Ngôn có chút sợ hãi, nói: “Em sao rồi?”

Giản Ngôn sắc mặt không tốt, nhưng vẫn lắc đầu: “Không sao cả.”

Hạ Tu mím môi, dìu cô đi về hướng cửa hàng, còn không quên ném lại cho Hạ Thần một câu: “Nơi này giao cho cậu xử lý.”

Hạ Thần: “…”

Tốt xấu gì cũng để cho anh thay đồ đã chứ!

Hạ Tu đưa Giản Ngôn trở lại văn phòng, đưa cho cô ly nước nóng. Giản Ngôn uống một hớp lại cười với anh: “Em không sao, chỉ đột nhiên nghĩ đến những người tạt sơn đỏ trước cửa nhà em lúc nhỏ thôi.”

Hạ Tu nhíu mày, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, không nói gi. Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra rõ.

Mặc dù xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng may không có ảnh hưởng đến buổi trình diễn khăn lụa. Lúc người mẫu Tịnh Lệ cùng Ôn Khả bước lên sân khấu, sức nóng trong hội trường được đẩy lên đến đỉnh điểm. Đương nhiên, vai chính trên sân khấu chính là những chiếc khăn lụa có màu sắc cùng họa tiết khác nhau, mỗi một cái đều xinh đẹp chói mắt, khiến người ta hận không thể mua hết tất cả.

Buổi trình diễn khăn lụa kéo dài đến giữa trưa, những chiếc khăn lụa giá cả không rẻ đều bị bán sạch, hơn nữa còn có rất nhiều khách hàng đặt trước. Nơi sản xuất cùng thiết bị chế tạo khăn lụa cũng hấp dẫn rất nhiều người tham quan, trên mạng cũng liên tục đưa tin tức về buổi trình diễn khăn lụa ngày hôm nay.

Hạ Tu vốn cho rằng sẽ nhìn thấy các bài báo viết trung tâm thương mại Tinh Quang là công ty xấu xa như thế nào, nhưng không ngờ toàn bộ tin tức về chuyện gây sự sáng hôm này đồng loạt đều trở thành – Anh em Hạ thị tình cảm sâu đậm, anh em tình thâm!

Anh hơi giật giật khoé môi, xem ra Hạ Thần cũng không phải không làm được gì như anh nghĩ.

Có điều sau lưng có người chủ mưu, anh không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Lúc anh đi tìm Triệu Dĩnh Phương thì Hạ Thần đã ở dưới lầu chờ anh. Thấy anh tới, Hạ Thần ngăn cản anh: “Tôi biết anh tới đây tìm mẹ tôi. Chuyện này đúng là mẹ tôi không đúng, tôi thay bà xin lỗi anh, coi như là vì tôi cản sơn cho anh, anh có thể giao chuyện này cho tôi xử lý không? Tôi sẽ nói chuyện tử tế với mẹ.”

Hạ Tu mím môi nhìn anh ta một lúc, mới nói: “Lần này có thể để cậu giải quyết, có điều, không có lần thứ hai.”

Anh nói xong cũng xoay người đi khỏi, Hạ Thần thở ra một hơi rồi đi lên lầu tìm mẹ. Thời gian gần đây tinh thần Triệu Dĩnh Phương cũng không ổn đinh, nhìn thấy Hạ Thần đi vào cũng không nói chuyện với anh ta. Bà không nói, Hạ Thần liền mở miệng trước: “Chuyện ở trung tâm thương mại Tinh Quang là mẹ sai người làm phải không?”

Triệu Dĩnh Phương nói: “Con nói cái gì mẹ không hiểu.”

“Mẹ không cần ngay cả con cũng lừa gạt, hơn nữa, mẹ cũng không lừa được ai đâu.”

Triệu Dĩnh Phương bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, là mẹ làm. Nếu như không có được trung tâm thương mại Tinh Quang thì phá hủy nó là được. Đừng ai mong có thể chiếm lợi!”

“Mẹ có thể đừng ấu trĩ như vậy không? Mẹ của Hạ Tu đã mất, tại sao nhiều năm như vậy rồi mà mẹ vẫn không bỏ xuống được?”

“Bỏ xuống? Mẹ cũng không rộng lượng được như con!” Cũng bởi vì người đàn bà kia đã chết, cho nên bà ta vĩnh viễn luôn thắng bà.

“Con không xin mẹ chấp nhận Hạ Tu cũng như mẹ của anh ấy, nhưng con cũng không hi vọng mẹ vì bọn họ mà tự làm khổ mình cả đời.”

Triệu Dĩnh Phương đứng lên, như cười như không nhìn anh ta: “Hạ Tu cho con ăn cái gì hả? Sao bây giờ con lại nói giúp nó như thế?”

Hạ Thần mím môi, nhìn thẳng vào bà, nói: “Từ nhỏ đến lớ người ghét anh ấy vẫn luôn là mẹ, không phải con.”

“Ha ha, đúng, con lúc bé rất thích nó mà, còn đi phía sau nó gọi anh trai. Nhưng mà người ta thì sao, có bao giờ nhìn con một cái không? Mẹ cũng không thể để con hạ tiện như vậy được!”

“Vậy còn mẹ? Mẹ bây giờ làm những việc này chỉ là dằn vặt bản thân thôi!”

Giọng của anh ta rất lớn, sau khi dứt lời căn phòng đột ngột trở nên yên tĩnh. Triệu Dĩnh Phương nhìn anh ta, ngực kịch liệt phập phồng. Hạ Thần thở dài một hơi, thấp giọng hỏi bà ta: “Sớm biết bây giờ sẽ đau khổ như vậy, tại sao khi đó mẹ vẫn ở bên Hạ Cảnh Long?”

Anh ta nói xong liền xoay người rời khỏi. Phía sau, Triệu Dĩnh Phương rốt cuộc cũng sụp đổ, khóc rống lên.

Sau khi buổi trình diễn khăn lụa kết thúc, Giản Ngôn nhận được lời mời phỏng vấn của tạp chí thời trang. Đồng thời, họ còn mời cả Hạ Tu.

Giản Ngôn sau khi chụp ảnh chân dung cho tạp chí bèn cùng Hạ Tu ngồi ở phòng làm việc tiếp nhận phỏng vấn: “Sư phụ Đường Chỉ, mặc dù nghề chính của cô là họa sĩ manga nhưng đã có nhiều lần hợp tác ngoài giới. Giống như lúc trước hợp tác với Bunny, còn gần đây thì cùng trung tâm thương mại Tinh Quang hợp tác tổ chức buổi trình diễn khăn lụa. Như vậy sư phụ Đường Chỉ có từng nghĩ qua sẽ sáng lập một thương hiệu riêng của mình không?”

Giản Ngôn nói: “Lúc mới tốt nghiệp quả thật có nghĩ qua, có điều bây giờ vẽ manga nhiều năm như vậy rồi, tôi cảm thấy có thể hiện tại nghề này thích hợp với tôi nhất. Làm họa sĩ manga so với làm nhà thiết kế tự do hơn nhiều, tôi muốn cho bọn họ mặc quần áo gì thì có thể để họ mặc quần áo đó. Nhà thiết kế cần suy nghĩ nhiều vấn đề, đối với sáng tác cũng sẽ bị giới hạn.”

Biên tập gật đầu: “Thì ra là như vậy. Vậy nếu có một ngày, sư phụ Đường Chỉ muốn thành lập một thương hiệu riêng thì liệu Hạ tổng có ủng hộ không?”

Hạ Tu nói: “Tôi đương nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ cô ấy, tôi hi vọng cô ấy có thể làm chuyện mình thích.”

Biên tập mỉm cười: “Hai vị thật sự là vô cùng ân ái đó.” Chỉ đang thương cho biên tập là cô: “Nghe nói dạo gần đây sư phụ Đường Chỉ đang chuẩn bị thực hiện tác phẩm mới, không biết đến lúc nào mới có thể ra mắt?”

“Tác phẩm mới của tôi tháng này sẽ chính thức lên sàn trên tạp chí, đến lúc đó còn nhờ mọi người ủng hộ nhiều hơn.”

“Được, nhất định rồi.”

Tối hôm đó trở về, biên tập viên manga của cô liền nói cho cô biết Quan Vi đã bắt đầu tuyên truyền tác phẩm mới của cô, tất cả đều thông báo lên weibo một lượt. Giản Ngôn từ trước đến nay đều là một đồng chí phối hợp tuyên truyền rất tốt. Cô đầu tiên mở weibo lên, sau đó phát hiện mình đã được dẫn link rất nhiều lần.

Đường Chỉ V: Đã để mọi người đợi lâu, tác phẩm mới của tôi “Tình yêu của anh, thế giới của em” đã chính thức phát hành trên tập chí rồi! [rải hoa] Câu chuyện có bối cảnh diễn ra chủ yếu ở trung tâm thương mại, nói về một vị thương nhân và một cô nhân viên bán hàng, hi vọng sẽ khiến mọi người thích [đáng yêu] Thêm nữa là tôi muốn cảm ơn Nam Tư rất nhiều vì anh ấy đã cho tôi rất nhiều cảm hứng sáng tác. Cảm ơn ^_^

Cảm ơn anh đã khiến cho thế giới vốn khô khan của em từ đây tràn ngập tình yêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play