Giọng nói của anh ta vô cùng dễ nghe, mỗi một chữ đều giống như mang theo điện, vừa nói ra đã khiến cho lòng Giản Ngôn tê dại.
Cô căn bản không để ý đến anh ta nói gì, trong một thoáng cô đã bị mê hoặc bởi giọng nói hấp dẫn ấy, chỉ muốn nghe anh ta nói thêm nhiều nữa.
Nhưng người đàn ông nói xong liền rời đi, Giản Ngôn lúc này cũng định thần
lại. Trời ạ, cô vừa mới có suy nghĩ gì vậy? Sao lại có thể giống như
biến thái vậy chứ!
Lúc cô vẫn còn đang ảo não thì giọng nói khe khẽ của hai nhân viên bán hàng bên cạnh lơ đãng truyền vào tai cô.
“Á, giám đốc Hạ quay trở về rồi sao?”
“Tốt quá, mỗi ngày tôi lại có thêm động lực để đi làm rồi”.
“… Động lực đi làm của cô không phải tiền lương sao?”
“Thứ nông cạn như vậy sao có thể so sánh với sắc đẹp của giám đốc Hạ được?”
Khóe mắt Giản Ngôn khẽ giật, người vừa nãy… chính là Hạ đại công tử nổi danh khắp nơi sao?
“Xin lỗi, chị có thể giúp em nhìn xem bộ quần áo này như thế nào không?”
Giọng nói của một nữ sinh truyền tới, Giản Ngôn quay đầu lại nhìn, là một cô
gái trẻ tuổi. Cô gái này hẳn là vừa mới tốt nghiệp bắt đầu đi làm, trên
người mặc một chiếc áo len dệt kiểu mới, giá bán 468 đồng.
Mặc dù chỉ là một khách hàng bình thường, nhưng Giản Ngôi đối đãi với khách
hàng đều như nhau. Cô cười với cô gái kia một cái, nói: “Rất được, áo
len dệt là sản phẩm chủ đạo mùa thu đông, màu trắng cũng vô cùng dễ phối đồ, có thể tạo ra nhiều phong cách khác nhau”.
Nữ sinh kia nghe Giản Ngôn nói xong tỏ ra rất vui vẻ: “Em cũng cảm thấy như vậy”.
Giản Ngôn lại nhìn cô gái một chút, nói: “Nhưng bộ quần áo này lại thiếu một điểm nhấn, chờ chút”. Giản Ngôn vừa nói vừa đi tới trước một gian hàng, lấy một chiếc khăn lụa màu vàng in hoa tới: “Khăn lụa là một trong
những phụ kiện cần thiết trong mùa thu đông năm nay, thêm vào một chi
tiết nhỏ có thể mang lại sự thay đổi lớn.
Cô vừa nói vừa giúp nữ sinh kia đeo khăn lụa lên cổ, sau đó tránh sang một bên để cô ấy soi gương: “Thế nào?”
“Rất đẹp”. Nữ sinh sờ lên chỗ thắt nơ trên khăn lụa, ngẩng đầu nhìn Giản
Ngôn: “Tại sao chị lại có mắt thẩm mỹ tốt như thế? Trước kia em cũng mua một cái khăn lụa nhưng không biết kết hợp nên chỉ có thể để không ở
nhà”.
Giản Ngôn: “Luyện nhiều sẽ được, tạo thành thói quen rồi thì sẽ nhanh nhạy hơn”.
“Chị có thể dạy em không?”
“Đương nhiên có thể”.
Tổ trưởng đứng bên cạnh nhìn Giản Ngôn dạy khách hàng thắt khăn lụa, hài lòng gật đầu một cái, người mới này cũng không tệ lắm.
Lúc này Hạ Tu cũng đang ngồi trong phòng làm việc xem hồ sơ của Giản Ngôn,
đã làm… nghề tự do. Anh khẽ cười, đặt hồ sơ của cô lên bàn.
Khả
năng thiết kế thời trang chuyên nghiệp rất tốt, dáng dấp cũng rất đẹp,
điều kiện gia đình nhìn qua cũng không tệ. Quần áo trên người cô ấy mặc
dù không phải đồ đắt tiền gì nhưng cũng không rẻ. Một người như vậy tại
sao lại phải chạy tới trung tâm thương mại bán quần áo?
Ngón tay
thon dài của Hạ Tu khẽ gõ hai cái lên bàn, ánh mắt lại quay về trên tập
hồ sơ của Giản Ngôn. Mặc dù cô gái này nhìn qua sẽ không có ý định làm
việc lâu dài, nhưng lại rất cố gắng.
Anh gọi điện thoại nội bộ cho Chu Văn Văn, nói: “Người bạn mà cô giới thiệu kia cứ để cô ấy ở lại Mộng Huyễn Y Thụ đi”.
“Vâng, giám đốc Hạ”.
Chu Văn Văn cúp điện thoại, liền nhanh chóng nói tin vui này cho Giản Ngôn.
Đảo mắt đã đến 11 rưỡi trưa, nhóm nhân viên đầu tiên đã bắt đầu đi ăn cơm.
Bởi vì Giản Ngôn là người mới nên tổ trưởng đặc biệt tìm một nhân viên
kỳ cựu dẫn cô tới nhà ăn. Nhà ăn giành cho nhân viên của bách hóa Tinh
Quang cũng được coi là tốt, nhưng nồi cơm ở đây nhất định là không ngon
bằng thức ăn ở nhà, Giản Ngôn ăn xong một bữa liền quyết định ngày mai
sẽ tự mang cơm đi.
Công việc buổi chiều tiến hành rất thuận lợi,
Giản Ngôn vốn cũng thích làm việc với quần áo, nhìn thấy khách hàng mặc
quần áo xinh đẹp bước ra từ phòng thử đồ, cô cũng sẽ rất vui vẻ. Mặc dù
tổ trưởng nói 5 giờ chiều nay là cô có thể tan làm, nhưng với một người
cuồng công việc thì không làm thêm giờ sẽ không xứng với chức vụ.
Giản Ngôn cứ thế kéo dài tới 5 giờ 40 mới rời khỏi trung tâm thương mại.
Lúc về đi qua một quán nhỏ, cô lái xe qua, hạ kính xuống nói với bà chủ: “Một bát bún chua cay, nhiều hạt tiêu và giá đỗ”.
“Được”.
Giản Ngôn là khách quen của quán này, bà chủ rất hiểu rõ khẩu vị của cô, chỉ là giá đỗ hơi đắt, mặc dù cho cô nhiều nhưng cũng chỉ thêm mấy cọng.
Giản Ngôn nhìn giá đỗ thưa thớt trong bát, nhướng mày trả tiền cho bà
chủ.
Ở nhà còn thừa một ít giá đỗ, về nhà thêm vào cũng được.
Xách bát bún chua cay thơm nức về đến nhà, Giản Ngôn vừa mở cửa đã nhìn thấy đôi giày cao gót của Lâm Trân. Lâm Trân có chìa khóa nhà cô, nhưng có
điều bây giờ cô không có bản thảo gì phải nộp, cô ấy chạy tới làm gì?
“Về rồi à?” Giọng nói Lâm Trân nhẹ nhàng truyền tới từ phòng khách: “Có phải em mua bún chua cay không? Chị ngửi thấy mùi thơm”.
Giản Ngôn đổi dép, đi vào: “Có mua, nhưng chỉ mua một bát cho em thôi”.
“Hừ, keo kiệt”.
Giản Ngôn để bát lên bàn, hỏi: “Chị tới làm gì? Em đã giao bản thảo rồi mà”.
Lâm Trân nói: “Chị tới nhất định là phải vì bản thảo sao? Chị cũng có thể… tới ăn chực uống chùa mà!”
Cô ấy vừa nói vừa nhanh chóng vươn tay về phía bát bún chua cay, nhưng lại bị Giản Ngôn đẩy ra: “Lâm tổng cũng tốt thật, còn cướp đồ ăn của nhân
viên?”
Lâm Trân thản nhiên nói: “Chị rất không biết xấu hổ”.
Giản Ngôn chép miệng một cái, ngồi thẳng xuống ghế sa lon ăn bún, cũng không thèm lấy thêm giá đỗ.
Lâm Trân giận dữ bất mãn lướt trên ứng dụng gọi đồ ăn giao hàng tận nơi,
quyết định một hồi cũng không cho cô ăn: “Đúng rồi, em đi đâu, không
phải thật sự đi bán quần áo chứ?”
Giản Ngôn còn đang nhai bún trong miệng, đôi mắt to nhìn cô, gật đầu một cái: “Đúng vậy”.
“…” Lâm Trân trầm mặc một chút: “Mẹ nó em làm thật à?”
“Từ trước tới nay em đều rất thật”.
“…” Lâm Trân im lặng một lúc lâu.
Giản Ngôn nuốt thức ăn xuống, nói: “Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên đã bán
được hơn sáu chục ngàn tiền quần áo, tính ra thì tiền hoa hồng của em có thể mua thêm một bát bún chua cay nữa”.
Lâm Trân rất muốn phỉ nhổ cô, nhưng vẫn bị mức tiêu thụ của cô làm hoảng sợ: “Em bán hơn sáu chục ngàn tiền quần áo?”
“Đúng vậy, gặp được một khách hàng lớn, vận khí tốt”. Giản Ngôn vui vẻ gắp
lên một gắp giá đỗ: “Đúng rồi, em còn nhìn thấy Hạ đại công tử nữa”.
‘Mẹ nó!” Lâm Trân đơn giản là vô cùng tức giận, không nhịn được: “Chị cũng phải đi bán quần áo!”
“Chị có thể đi mua quần áo, vận khí tốt không chừng sẽ gặp”.
“Hạ đại công tử người ta sẽ không đến trung tâm thương mại hàng ngày đâu.
Đúng rồi, trông người thật anh ta như thế nào? Có phải rất đẹp trai hay
không?”
“Cũng tạm được, giọng nói rất dễ nghe”.
Lâm Trân
dùng miệng khinh bỉ nhìn cô, mở máy tính trên bàn ra: “Nói tới giọng
nói, hôm nay có buổi hòa nhạc, suýt nữa chị quên mất”.
Giản Ngôn bĩu môi, liếc mắt nhìn cô: “Có buổi hòa nhạc thì chị đi về đi, ở đây làm gì?”
“Chờ đồ ăn”.
Giản Ngôn: “…”
Lúc cô chuẩn bị xong cơm để mai mang đến công ty thì đồ ăn Lâm Trân gọi
cũng được đưa tới. Lâm Trân gọi một bàn thức ăn lớn, cả phòng tràn ngập
mùi thức ăn, đặc biệt… khiến người khác thèm ăn. Giản Ngôn cầm bát đũa
muốn chạy qua ăn ké, lại bị Lâm Trân đẩy ra giống như cô làm lúc nãy:
“Không cho em ăn”.
Giản Ngôn nhướng mày, đứng lên nhìn cô: “Người phụ nữ này, bây giờ cô đang ngồi trên ghế salon của tôi, dùng máy vi
tính của tôi, sàn nhà dưới chân cô cũng là của tôi, cô còn dám chống đối tôi?”
Lâm Trân: “…”
Thật không hổ là tác giả, thuận tay có thể nhặt một nhân vật mà nói.
“Thì cho em ăn, đừng ghét chị”. Lâm Trân đẩy thức ăn tới: “Không phải em dị
ứng với đàn ông sao, tại sao lại hiểu rõ nhân vật nam như vậy? còn vẽ
truyện tranh BG (1)? Em phải vẽ bách hợp (2) mới đúng”.
(1) BG = boy girl, là truyện tranh về tình yêu giữa nam và nữ
(2) Bách hợp là chỉ tình yêu đồng giới giữa hai cô gái
“2D thành 3D thì sẽ ra cái dạng gì?”
“Cũng đúng, dù sao thì nam chính của em mà để thành 3D thì có chút đáng sợ”.
“Nam chính của em làm sao? Nếu hắn xuất hiện, trong nháy mắt có thể giết hết đàn ông trong một khu phố thì sao?”
“Thật tốt, nam chính nhà em là đẹp trai nhất”. Lâm Trân vừa nói, vừa gắp thịt bò vào bát: “Đúng rồi, ngày mai lúc tan làm em giúp chị đến quán Điềm
Điểm mua bánh ngọt đi. Nhân viên của bách hóa Tinh Quang mua hàng liệu
có được giảm giá không?”
Giản Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái: “Điềm Điểm là cửa hàng do Úc thị mở, không phải do Hạ tổng mở”.
“Vậy em nói xem em còn phúc lợi gì nữa không?” Vẻ mặt Lâm Trân ghét bỏ, đang định chuẩn bị phỉ nhổ cô thêm mấy câu thì kênh YY có động tĩnh: “A,
buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi”.
Cô hưng phấn mở lớn tiếng, Giản
Ngôn liếc mắt nhìn màn hình một cái, lại tiếp tục vùi đầu vào ăn. Người
chủ trì nói lời mở đầu, nghe thấy anh ta nói buổi hòa nhạc này sẽ kéo
dài đến 11 giờ, Giản Ngôn ngạc nhiên: “Không phải chị định ở đây đến 11
giờ đấy chứ?”
Lâm Trân nói: “11 giờ hoặc có thể kéo dài hơn”.
Giản Ngôn: “…”
Lâm Trân choàng tay qua vai cô, còn nháy mắt một cái: “Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung, ngượng cái gì”.
Lúc đồng hồ điểm 9 giờ 40 tối, Hạ Tu dẫn đầu quản lý các tầng đi kiểm tra
trung tâm thương mại. Các nữ nhân viên mỗi ngày đều mong đợi lúc này
nhất, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ đơm thuần là thèm
thuồng sắc đẹp của giám đốc Hạ.
Lúc kiểm tra đến Mộng Huyễn Y
Thụ, Hạ Tu thấy Giản Ngôn không có ở đây, liền hỏi tổ trưởng: “Cô cảm
thấy nhân viên mới tới thế nào?”
Tổ trưởng nói: “À, là Giản Ngôn, người này cũng không tệ lắm, cô ấy hiểu rất rõ về chất lượng cũng như
giá cả quần áo, cũng rất thông minh, ngày đầu tiên đi làm mà mức tiêu
thụ lại cao nhất”.
Hạ Tu gật đầu một cái: “Chuyện lúc sáng tôi
cũng nhìn thấy, bà Trịnh tuy thích gây khó dễ cho người khác nhưng từ
trước đến nay ra tay đều rất hào phóng, cô ấy xử lý không tệ”.
Anh kiểm tra một lượt nơi này, sau đó lại đến chỗ khác. Trong trung tâm
thương mại chỉ còn lại một nhóm khách cuối cùng, không ít người lúc đi
qua anh đều dừng lại nhìn một lát.
Hạ Tu đã sớm thành thói quen,
cũng không tỏ vẻ khó chịu. sau khi kết thúc công việc, anh nhận được
điện thoại của bạn tốt Đường Chính gọi tới: “Chúc mừng, Hạ đại công tử
lại có thêm một người bạn gái, đủ mười người là có thể gọi thần rồi?”
Hai ngày nay Hạ Tu đều ở chi nhánh của công ty, cũng không đọc tin tức giải trí, nhưng không xem cũng biết nhất định là bọn paparazi lại đồn thổi
anh là bạn trai của xxx: “Loại chuyện này cậu hâm mộ cũng không được
đâu”.
“Phì, mắt nhìn của tôi cũng không kém đến vậy”.
“Phải, mắt nhìn của bọn paparazi cũng không kém đến thế”.
Đường Chỉ: “…”
“Cậu gọi điện tới chỉ để nghe tôi oán giận cậu?”
Khóe miệng Đường Chính co rút: “Tôi là muốn nhắc nhở cậu, đừng quên buổi hòa nhạc tối nay!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT