Editor: SherryTan

Beta-er: Yulmi2704

Địa chỉ mà Giản Ngôn khai trên sơ yếu lí lịch là địa chỉ cũ, vì ngại Hạ Tu biết địa chỉ nhà mình nên cô đã để anh đưa mình về nhà mẹ.

Xe đậu ở một khoảng đất trong khu tiểu khu cũ, Hạ Tu quan sát xung quanh: “Đường phố ở đây không tốt, đèn cũng thưa thớt, buổi tối về một mình rất nguy hiểm.”

Giản Ngôn đáp: “Buổi tối ở đây cũng nhiều người lắm, phố ăn khuya ngoài kia tới tận 12 giờ đêm vẫn có người.”

Hạ Tu khẽ gật đầu: “Nhưng vẫn phải chú ý đến an toàn.”

“Vâng.” Giản Ngôn đáp một tiếng, vươn ngón tay chỉ đường: “Quẹo phải ở phía trước là tới rồi, anh cho tôi xuống đi, mắt công lát nữa lại phải quay đầu xe.”

“Không sao.” Hạ Tu lái xe vào con đường được chỉ, rất nhanh đã thấy một tiểu khu: “Ở đây à?”

“Ừ, dừng trước cửa là được rồi.”

Hạ Tu tìm một chỗ đỗ xe, Giản Ngôn ăn nốt trái dâu tây còn lại, sau đó mới mở cửa xe, bước xuống: “Cảm ơn giám đốc Hạ, anh đi đường cẩn thận nhé.”

Hạ Tu cong môi cười, ừ đáp lại.

Giản Ngôn chờ anh quay đầu xe rồi mới bước vào bên trong.

Còn chưa đi đến cầu thang, chợt nghe tiếng mẹ cô gọi: “Ngôn Ngôn, sao con lại qua đây vậy?”

Giản Ngôn quay đầu, thấy mẹ cô bước vào từ ngoài cửa: “À, hôm nay con cùng chị Lâm Trân đi vườn dâu hái dâu, tiện đường qua đây mang cho mẹ một ít.”

“Dâu thì chợ chỗ này cũng có, con còn mang qua làm gì?”

“Á… Cái này khác, mỗi quả đều là con hái đấy.”

Mẹ cô bước đến bên cạnh cô, nhìn giỏ dâu trong tay cô: “Dâu tây của con chắc 30 40 tệ một cân rồi.”

“Cỡ đó ạ.”

“Chợ ở đây bán có 15 tệ thôi.”

Giản Ngôn: “…”

“Cái chính là bọn con có thể hưởng thụ cái cảm giác tự mình hái dâu!” Giản Ngôn cô gắng biện bạch. Mẹ cô cười một tiếng, nghiêm túc hỏi cô: “Hồi nãy mẹ thấy có xe chở con về, ai lái xe vậy?”

Giản Ngôn ngẩn ra: “Ôi, đó là giám đốc của bọn con, hôm nay cũng cùng đi hái dâu, tiện đường nên chở con về luôn.”

“Giám đốc của các con?” Mẹ Giản Ngôn hơi nhíu mày: “Mẹ thấy người lái xe là nam, sao con…?”

“Con cũng không biết nữa.” Giản Ngôn cười ha ha: “Lần trước bác sĩ đã nói, bệnh của con có chuyển biến tốt.”

“Đúng không vậy….?” Mẹ Giản Ngôn càng cau mày, giống như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, bà ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn: “Giám đốc của các con thật đẹp trai.”

Giản Ngôn: “…”

“Hahaha, mẹ, sao mẹ lại ở dưới đó thế?” Giản Ngôn bị mẹ cô nói trúng nên chột dạ, không thể làm gì bèn nói lảng sang chuyện khác. Mẹ Giản nói: “Vốn là xuống đó chơi mạt chược một chút, nhưng còn chưa ngồi xuống thì lại nhìn thấy con.”

“… Haha, mẹ thật tinh mắt.”

“Con gái của mình mà còn không nhận được ra à?”

Hai người vừa nói vừa bước vào nhà, Giản Ngôn sợ mẹ cô lại hỏi đến Hạ Tu, loay hoay một chút, liền kiếm cớ đi về.

Về nhà cô liền đăng nhập QQ, phát hiện Nam Tư đã trả lời tin nhắn của cô.

Nam Tư: Xin lỗi, hai hôm trước hơi bận, sư phụ có chuyện gì không? ^_^

Đường Chỉ: Hết chuyện rồi ~^_^

Vừa gõ xong câu trả lời này, hai trợ lí của cô cũng đã đến, Giản Ngôn liếc nhanh ra ngoài một cái, gõ nhanh một câu: “Tôi phải vẽ rồi, lát nữa nói tiếp.”

Nam Tư: Được, sư phụ cố lên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play