Giọng nói kia rơi vào trong tai Giản Dao tựa như dây đàn khẽ khàng rung động. Tiếng ngân không dứt, khó mà bình tĩnh nổi.
Cổ cô thậm chí hơi cứng đờ, muốn ngẩng đầu lên, nhưng nó lại không nghe theo sai bảo.
Phương Thanh ở bên cạnh cũng khiếp sợ ngẩng đầu, trong nháy mắt im bặt.
Cuối cùng Giản Dao vẫn nhìn qua.
Người xung quanh đều như thường, tất cả đều im lặng. Cách lớp cửa kính, Giản Dao nhìn thấy anh đứng ở trong hành lang.
Ngài Bạc vẫn mặc bộ âu phục màu đen như cũ, áo sơ mi màu trắng, giày da bóng loáng, cẩn thận tỉ mỉ. Anh gầy đi rất nhiều, âu phục hơi rộng, đứng im ở đó giống như một cái giá treo móc áo. Bàn tay gầy gò trắng bợt đặt trên chiếc gậy màu đen bóng loáng, không hiểu sao khiến Giản Dao cảm thấy
bất ngờ.
Trên mặt anh đeo một chiếc kính râm, sắc mặt lạnh lẽo.
Vì vừa rồi anh ăn nói ngông cuồng, nên có rất nhiều người đang nhìn anh,
còn vẻ mặt anh không hề thay đổi, lững thững đi về phía trước.
Bỗng nhiên khi đi qua cửa sổ, anh hơi dừng bước.
Trong nháy mắt tim Giản Dao đập lạc nhịp.
Mặt anh vốn nhìn thẳng về phía trước, lúc này cách tấm kính, như thể có linh cảm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Phương Thanh ở bên cạnh, cúi đầu mắng “Shit”. Nhóm cảnh sát cũng không rõ nguyên nhân.
Viền mắt Giản Dao dần ẩm ướt, nhìn thấy mái tóc màu đen của anh, nhìn thấy
chiếc kính râm đen sì che ánh sáng, theo bản năng khẽ vươn tay ra, chạm
vào tấm kính, khẽ gọi: “Cận Ngôn…”
Song cách lớp kính, anh không
nghe thấy, giống như chưa phát hiện ra điều gì, quay đầu đi, vẻ mặt lạnh nhạt, bước tiếp về phía trước. Bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cuối
hành lang.
Giản Dao đứng tại chỗ, cả người vẫn còn cứng đờ. Phương Thanh trợn trừng mắt nhìn cô.
Một suy nghĩ đột nhiên vọt vào trong đầu cô: thoạt nhìn anh chả khác gì với trước kia.
Ngoài việc đôi mắt không nhìn thấy mà thôi.
Tại sao đã lưỡng lự rồi còn đi nơi khác?
Tại sao còn không quay về bên cạnh cô?
Phương Thanh kéo lấy cánh tay Giản Dao, cô hoàn hồn, theo bản năng cùng anh ta đuổi theo. Đúng lúc này, một người đi theo Bạc Cận Ngôn từ trong văn
phòng Thiệu Dũng đi ra, hai tay đút trong túi quần, bộ dáng nhàn nhã.
Phương Thanh nhìn thấy người nọ, lại mắng câu “Shit”. Người nọ nghe
thấy, quay đầu nhìn thấy Giản Dao và Phương Thanh, ngây người tại chỗ:
“Lão Phương, chị dâu…”
Phương Thanh cười lạnh không nói.
Giản Dao thấp giọng nói: “Cậu còn biết gọi tôi là chị dâu.”
An Nham vô cùng xấu hổ, quay đầu nhìn Thiệu Dũng đứng ở cửa, vẻ mặt mỉm
cười nhìn bọn họ, nhất thời hiểu ra tất cả chuyện này là do lão cáo già
sắp xếp. Chân tay cậu hơi luống cuống, trong lòng xuất hiện cảm giác kì
dị, giống như đứa trẻ trốn học, bị cha mẹ vừa vặn bắt được. Nhất thời
cũng không biết Bạc Cận Ngôn thế nào, đành hàm hồ nói: “Cái kia… Em đi
trước nhìn xem anh ấy thế nào, anh ấy không nhìn thấy, bên cạnh cần có
người…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Phương Thanh lấy cánh tay đè lên tường, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nói không ra lời.
“Đã một năm…” Phương Thanh lạnh nhạt nói, “Sao mắt mở to thế, vẫn còn dùng được chứ?” Nói xong ra hiệu bằng mắt cho Giản Dao.
Giản Dao chỉ gật đầu một cái, đuổi theo Bạc Cận Ngôn.
Cô bước nhanh trong đám người, cảnh sát, kẻ tình nghi, huy hiệu cảnh sát,
tường trắng đều xẹt qua bên đường. Thế giới giống như an tĩnh lại. Trước mắt cô chỉ có một con đường nhỏ sáng ngời, bóng dáng cao lớn cô độc, đi phía trước, không quay đầu lại.
Giản Dao kìm nén không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô luôn tự nói với bản thân, người đàn ông như anh nhìn thì ngây thơ nhưng thực ra thâm trầm, sẽ rời đi khi nên đi, sẽ trở về khi nên về.
Nhưng nếu gặp lại thì sao? Gặp lại ở một góc vô danh vận mệnh bỏ quên.
Giản Dao đột nhiên dừng bước.
Cô vẫn đuổi theo anh.
Bạc Cận Ngôn ngồi ở một băng ghế dưới mái hiên, chiếc gậy đặt bên cạnh, chắc chắn là đang đợi An Nham.
Giản Dao cách dòng người nhìn anh.
Anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi, giống y như xưa. Rất nhiều người
đi qua trước mặt anh, vẻ mặt anh lãnh đạm, giống như một thân cây, lười
nhác chẳng muốn cử động.
Có khoảnh khắc, Giản Dao vô cùng kích
động, muốn chạy tới trước mặt anh, ôm hai chân anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Nhất định anh sẽ khiếp sợ, thất thố. Song Giản Dao không hề nghi ngờ về
chuyện anh nhất định sẽ dang tay ra vuốt ve ôm lấy cô, giống như cô làm
với anh.
Nhưng có một loại cảm giác không nói nên lời ngăn cô làm như vậy.
Cô tự hỏi mình là như thế này sao? Trong những ngày rời khỏi cô, anh cứ im lặng yên tĩnh như vậy, sống tại một góc nào đó. Không ai biết được
tiếng tăm của anh, không ai biết được truyền kì về anh, cũng không ai
biết được vết thương trên khắp người anh.
Đây là cách anh muốn sao?
Giống như trước kia.
Anh từng bị thương nặng trong vụ án tên biến thái hoa tươi ăn thịt người,
giống như rùa trốn vào vỏ, trở lại quê hương đã xa cách nhiều năm, đoạn
tuyệt với thế giới bên ngoài. Hiện tại, anh lại co vào trong ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT