Trên đời này, hiện tại thứ duy nhất khiến Lạc Lang không chịu được có lẽ chính là sự đau lòng của Giản Dao.
Lúc mới đầu, Giản Dao hồn xiêu phách lạc, không để bất cứ ai trong mắt. Gần như cả ngày Lạc Lang chạy đến bệnh viện, nhà cô, cục cảnh sát đến mấy
lần. Cũng không làm chuyện gì đặc biệt, chỉ là mang đồ bổ dưỡng, mang
tài liệu, đưa đón cô đi làm ra về, thậm chí còn cố tìm những tin tức
liên quan đến Bạc Cận Ngôn. Anh ta cẩn thận như vậy, người bên ngoài
không biết, còn tưởng anh ta mới là chồng Giản Dao.
Còn khi đó
Giản Dao không để tâm đến bất cứ điều gì, Phương Thanh đoán chừng cô
cũng chả để ý đến sự tồn tại của người tên Lạc Lang này, song Phương
Thanh để ý.
Mợ nó Bạc Cận Ngôn bị thương thành bộ dáng kia, âm
thầm rời đi. Cả ngày Lạc Lang chạy ngược chạy xuôi bên cạnh Giản Dao,
đây là chuyện quái gì thế?
Vì thế một ngày nào đó, ở dưới lầu nhà Giản Dao, khi Lạc Lang mang hoa quả tới thăm, Phương Thanh đã được “chờ đợi” lâu ngày, từ trong xe lao ra, túm lấy người áp lên tường.
“Lạc Lang phải không? Người đồng hương, nịnh nọt vợ người khác, có phải quá
cần mẫn hay không?” Phương Thanh phủ đầu mạnh mẽ, hơi dọa người. Giọng
nói lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, mặt cũng hầm hầm, biết bao kẻ vô
lại bị anh ta dọa đến mức sợ mất mật.
Tuy Lạc Lang bị anh ta giữ
chặt, thoạt nhìn không hề có năng lực đánh trả, mặt đỏ bừng, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Tổ trưởng Phương, tôi nghĩ anh hiểu lầm
rồi, sự quan tâm của tôi dành cho Giản Dao chỉ là bạn bè, giống như anh
quan tâm cô ấy thôi, không có ý nghĩ linh tinh gì hết.”
Lúc ấy Phương Thanh ngẩn ra, cảm thấy không ngờ tên tiểu tử này lại thẳng thắn vô tư như vậy.
Nhưng anh ta nào có thể dễ dàng tin tưởng lời nói của một người đàn ông chứ?
Hôm đó cuối cùng Phương Thanh vẫn đuổi Lạc Lang đi, hơn nữa còn bỏ lại
moojy câu: “Ha ha, là trung hay gian… chúng ta cứ phải coi.”
Nhưng tục ngữ nói đúng, lâu ngày mới biết lòng người. Sau đó Phương Thanh dần phát hiện, quả thực Lạc Lang đối xử với Giản Dao không phải như người
ta nghĩ.
Tuy anh ta quan tâm Giản Dao, nhưng tuyệt đối sẽ không
vượt qua Lôi Trì nửa bước. Thường xuyên gọi Giản Dao đi ăn cơm, nhưng
trước khi đi đâu cũng không ngại gọi thêm Phương Thanh, đối với sự thờ ơ quan sát của Phương Thanh chỉ cười trừ. Thường xuyên cung cấp tài liệu
pháp luật cho đội bọn họ, cũng nhiệt tình đối xử với cảnh sát khác y như Giản Dao. Thỉnh thoảng lái xe tiện đường sẽ đón Giản Dao, nhưng vào
buổi tối cũng không ở lại lâu. Có một lần Giản Dao gặp mặt em gái Giản
Huyên, nhất thời không khống chế được cảm xúc uống say bị Lạc Lang bắt
gặp, anh ta còn gọi cho Phương Thanh, sắp xếp nữ cảnh sát đưa cô về nhà. Anh ta dường như tuân thủ nghiêm ngặt phòng tuyến giữa nam và nữ với
Giản Dao.
Phương Thanh cảm thấy Lạc Lang thực sự không có ý nghĩ mập mờ với Giản Dao.
Lùi vạn bước, cho dù thật sự có, cũng chỉ là giữ kín trong lòng, không đề
cập tới. chỉ cần điểm này thôi, Phương Thanh đã có thêm vài phần kính
trọng người đàn ông Lạc Lang này.
Vì thế, ba người dần trở nên thân thiết.
Có một lần, Phương Thanh nửa thật nửa đùa hỏi Giản Dao: “Em cảm thấy Lạc Lang thế nào?”
Giản Dao đáp: “Anh ấy là người thẳng thắn vô tư, xác định rõ mục tiêu. Em
cảm thấy anh ấy kết giao với em là xuất phát từ ý tốt.”
Phương Thanh gật đầu.
Sau đó lại nghe thấy Giản Dao thản nhiên nói câu: “Bạc Cận Ngôn không ở
đây, những người khác có chỗ nào không đúng, em sẽ không qua lại.”
Vì thế Phương Thanh hiểu ra, trên đời này không phải trong lòng ai cũng
giống như gương sáng, chẳng qua mọi người chỉ thấy được những gì họ muốn phản chiếu ra thôi.
Sau đó ba người càng ngày càng thân thiết, trò chuyện hợp gu, thực sự trở thành bạn bè.
Mùi đồ nướng, mùi rượu bay vào trong mũi, nhưng mũi của Lạc Lang cũng rất
thính, mấp máy môi hỏi: “Sao tôi lại ngửi được mùi thuốc đông y, ai bị
thương thế?”
Giản Dao mỉm cười đáp: “Là em, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”
Phương Thanh “chậc chậc” hai tiếng: “Mũi của anh đúng là khiến người ta ghen tị.”
Lạc Lang không để ý đến anh ta, lại uống hai ngụm rượu, sau đó lén đổ số rượu còn lại xuống chân.
Phương Thanh nhìn thấy, chỉ cười không nói.
Nếu nói hiện tại Phương Thanh giống như cậu cả của Giản Dao, vậy không còn
nghi ngờ gì Lạc Lang chính là anh trai nhà mẹ đẻ. Hai người đều ngầm che chở cho cô, cái này coi như ăn ý giữa hai người đàn ông lớn tuổi.
Phương Thanh rút ra hai điếu thuốc, trêu ghẹo nói: “Sao không mang theo bạn gái nhỏ của anh đến đây?”
Lạc Lang cười nói: “Cô ấy quen uống rượu vang ăn cơm Tây, không quen ăn tôm nướng ngoài đường. Tôi mang cô ấy tới làm gì chứ?” Rồi sau đó không hề
yếu thế phản bác Phương Thanh: “Cô bạn gái diễn viên của cậu đâu? Đợt
trước không phải oanh liệt thế à? Sao chưa từng thấy cậu mang ra ngoài?
Có phải là đại minh tinh nên không tiện không?”
Lần trước anh ta bị thương nặng, Kim Hiểu Triết một mình xông vào bệnh viện cảnh sát, khiến toàn thành phố huyên náo.
Skip in 1000:00 / 01:00: Ad ends in 00:59Phương Thanh nhả vỏ tôm ra, khẽ nói: “Nhắc đến cô ấy làm gì? Chia tay rồi.”
Giản Dao vỗ vai anh ta.
Vẻ mặt Lạc Lang cũng nghiêm trọng: “Xin lỗi. Không nghĩ tới hai người sẽ như vậy.”
Phương Thanh mỉm cười nói: “Bạn gái của anh không chịu uống bia ăn đồ nướng
với anh. Người phụ nữ của tôi, cuối cùng vẫn không chịu được kiếp sống
cảnh sát của tôi. Cô ấy nói sợ ngày nào đó tỉnh dậy, tôi đã nghẻo rồi.”
Khi Giản Dao về nhà đã là đêm khuya.
Căn nhà to như vậy, trống trải, yên tĩnh.
Cô đi rửa mặt như thường lệ, thay đồ ngủ, sau đó ngồi trên giường đọc sách một lát, cuối cùng tắt đèn, nằm xuống giường.
Ngoài cửa sổ, tầng mây rất dày, không có ánh sao. Cô nằm một lát, lại không ngủ được, đứng dậy, đi vào trong thư phòng.
Trong thư phòng vẫn duy trì bộ dáng ban đầu. Tất cả sách và hồ sơ của Bạc Cận Ngôn đều để ở phía xa, Giản Dao sắp xếp lại chúng. Cô lấy ra một quyển, ngồi trước cửa sổ, mượn ánh đèn, đọc một lát.
Sau đó cô ngẩng đầu, nhìn về phía bảng trắng trên tường.
Đó là chiếc bảng Bạc Cận Ngôn thường dùng, Lúc này trên đó đã được lau sạch, chỉ còn một con số trong góc.
341.
Giản Dao đứng dậy đi qua, đổi số “1” thành “2”.
Đột nhiên cảm thấy đáy lòng ngâm ngẩm đau, hốc mắt cũng đau đớn, nhưng cô cúi đầu nhịn xuống.
Anh nói anh sẽ trở về.
Chuyện cô phải làm chính là đợi chờ không thay đổi ngày ngày tháng tháng, là được.
Chỉ là khi nào anh mới có thể xuất hiện trước mặt cô lần nữa đây?
Không phải là không tìm thấy.
Cho dù có An Nham ở bên cạnh, anh muốn mai danh ẩn tích rất dễ dàng, nhưng
nếu thật sự để cho cảnh sát tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được.
Nhưng Giản Dao không đi tìm
Gió không cần hỏi ngày về, thần thám bị mù kia của cô sẽ có một ngày tìm được đường về nhà.
Giản Dao ngẩng đầu, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Cũng có một kẻ khác đang đắm chìm trong bóng đêm cô độc, ở một tòa nhà cách đó không xa.
Lạc Lang nhìn qua kính viễn vọng, nhìn thấy đèn ở cửa sổ của Giản Dao đã
tắt, sau đó anh ta cũng nằm lên giường. Trên tường vốn dày đặc ảnh chụp, trong một năm này bất tri bất giác đã gỡ bỏ đi hơn một nửa, chỉ còn lại ảnh chụp của ba người Giản Dao, Giản Huyên, bà Giản khi cười. Lạc Lang
nằm im, nghĩ tới đêm nay khi uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa của Giản Dao, anh ta cũng cười, cầm cốc nước, uống năm viên thuốc ngủ, nhắm mắt
lại.
Chỉ có trong nhà Phương Thanh, lúc này ngọn đèn vẫn bật sáng trưng.
Anh ta thuê một căn hộ, không cũ không mới, ngay gần cục cảnh sát. Trong
khoảng thời gian gần đây, anh ta luôn mất ngủ. Trước khi ngủ đành phải
hoạt động nhiều thêm một chút. Ở nhà không có hít xà, nên đành phải
chống đẩy hít đất, sau đó đi tắm rửa một cái, cuối cùng thở hồng hộc nằm lên giường.
Từ từ nhắm hai mắt lại, nằm thật lâu, anh ta lại mở
di động ra. Mở tấm ảnh chụp, ngẩn người, trong di động là ảnh chụp của
Kim Hiểu Triết, lần trước sau khi cãi nhau chia tay đã xóa sạch.
Nhưng mà ảnh chụp của cô và tin tức động thái gì đó chỉ cần lên mạng là tìm được một đống.
Phương Thah lật xem một lúc, cuối cùng vẫn là thấp thỏm rối loạn, tự làm khó
mình. Cuối cùng mệt mỏi, để di động sang một bên, lấy tay đè lên nửa
mặt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT