Văn Hiểu Hoa và Hứa Sênh vẫn còn nhớ rõ tình hình đêm hôm đó. Sao có thể quên được cơ chứ? Mỗi một khung hình giống như bức tranh dùng bút vẽ tỉ mỉ. Hơn mười hai giờ đêm, nhận được điện thoại của Lục Quý: “Lập tức
đến nhà Kha Thiển.”
Văn Hiểu Hoa cũng không ngốc hỏi lại: “Muộn
rồi mà. Mọi người thương lượng với cậu ta thế nào rồi?” “Đừng hỏi nhiều
như vậy! Mau tới đi.” Giọng của Lục Quý rất kì lạ. Sau đó tất cả mọi
người đều đến. Trong nháy mắt vào nhà, cả đám đều hoảng sợ. Máu tươi
lênh láng trên đất, Kha Thiển đội tóc giả màu đen, mặc bộ quần áo màu
trắng, hóa trang thành nhân vật nữ cậu ta thích cosplay nhất. Một con
dao cắm trên ngực trái, cậu ta nằm trong vũng máu. Mắt mở to, đã không
còn thở. Máu không ngừng chảy ra. Đến giờ Văn Hiểu Hoa mới biết hóa ra
một người có thể chảy nhiều máu như vậy. “Sao lại thế này?” Dung Hiểu
Phong hét ầm lên, “Các cậu giết cậu ta?”
Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đều không thể nói nên lời. Tưởng Học Nhiễm ngồi ở chỗ kia, trên mặt còn có vết thương. Trong phòng lộn xộn, Lục Quý đứng ở cửa, sắc mặt trắng
bệch. “Là ngoài ý muốn.” Giọng nói của Tưởng Học Nhiễm hơi run rẩy, “Cậu ta đột nhiên trở mặt, không chịu đưa tiền cho chúng tớ. Sau đó hai bên
xô xát.”
“Tớ không muốn giết cậu ta, tớ không có…” Lục Quý run giọng
nói, “Mọi người lao vào đánh nhau, tớ mới cầm lấy con dao trên bàn để
dọa cậu ta. Nhưng cậu ta chống trả quá quyết liệt, khi nhắc đến tiền
liền trở nên hung dữ, còn bảo bọn tớ cút, nói sẽ báo cảnh sát. Tớ nhất
thời tức quá…” Tất cả mọi người im lặng, trong phòng tràn ngập bầu không khí quỷ dị. “Gọi xe cấp cứu?” Văn Hiểu Hoa nơm nớp lo sợ hỏi. “Đã không còn thở, tim cũng không còn đập.” Tưởng Học Nhiễm thấp giọng nói, “Vừa
rồi chúng tớ đã kiểm tra. Hơn nữa nếu gọi xe cấp cứu, chúng ta thoát
được liên quan sao?” Mặt mọi người xám như tro tàn. Dung Hiểu Phong đột
nhiên the thé nói: “Cái gì mà chúng ta? Người là do cậu giết, liên quan
gì đến chúng tôi? Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi chứ? Tại sao cậu lại gọi chúng tôi đến?” Hứa Sênh cũng mấp máy môi. Lục Quý im lặng,
quay mặt đi. Tưởng Học Nhiễm giận dữ hét, “Shit! Chuyện lấy tiền của cậu ta có phải mọi người cùng bàn bạc quyết định không? Cậu ta không muốn
cũng phải đồng ý, không phải các cậu đều thống nhất sao? Hiểu Phong,
không phải cậu còn chờ món tiền này để đi ra nước ngoài du lịch với bạn
trai sao? Hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là ngoài ý muốn,
không phải chỉ là trách nhiệm của hai người chúng tôi, còn liên quan đến cả các cậu đấy. Cậu thử báo cảnh sát xem, các cậu có dám cùng nhau chịu trách nhiệm không? Cảnh sát sẽ tin tưởng các cậu vô tội ư?” Dung Hiểu
Phong bị dọa sợ ngây người, ấp úng không nói được. Hứa Sênh im lặng, Văn Hiểu Hoa bị dọa đến mức hồn vía bay mất: “Chúng ta… sẽ ngồi tù sao?”
Tưởng Học Nhiễm im lặng một lúc đáp: “Sẽ. Nếu báo cảnh sát sẽ như thế.
Nếu không báo cảnh sát…” Cậu ta liếc mắt về phía Lục Quý, sắc mặt Lục
Quý càng khó coi, dường như dùng giọng nói rất thấp: “Kha Thiển cậu ta…
không có bạn bè nào khác, lại sống một mình. Tốt nghiệp hơn nửa năm
không đi làm.”“Chúng ta cùng đem cậu ta đi chôn.” Tưởng Học Nhiễm chậm
rãi nói, “Không ai biết cậu ta mất tích. Chúng ta chia tiền, mỗi người
40 vạn.”
Đêm đó vô cùng tối, ánh trăng rất sáng. Những con người
trẻ tuổi sắp bước vào xã hội, cứ thế nâng thi thể, tránh khỏi tầm mắt
của mọi người, đi tới mảnh đất hoang kia. Tuy Kha Thiển gầy, nhưng vóc
dáng cao, thi thể cậu ta khá nặng. Lúc đầu Văn Hiểu Hoa còn có thể nghe
được tiếng máu trong túi rơi tí tách. Sau đó máu không còn chảy nữa. Đêm đó ngay cả khóc Văn Hiểu Hoa cũng quên, chỉ nhìn thấy cái cây mờ mịt ở
phương xa và ánh trăng trên bầu trời. Trước kia cậu ta từng xem trong
TV, sau khi người chết, cơ thể sẽ trở nên lạnh lẽo. Một khắc đó cậu ta
mới cảm nhận được rõ ràng cơ thể Kha Thiển thật sự càng ngày càng lạnh.
Con người ở trong phòng làm việc cẩn thận quan sát sắc mặt mỗi người,
mang bữa sáng cho bọn họ, dọn dẹp mặt bàn cho bọn họ. Con người duy nhất khi cậu ta bị ốm đội mưa đi mua thuốc, vui tươi hớn hở, thực sự đã chết rồi, không còn chút độ ấm nào. Bọn họ đào xong hố, chôn cậu ta xuống.
Ánh mắt Kha Thiển đã nhắm lại, không biết là ai vuốt, hay là cậu ta tự
nhắm? Khi đó trong lòng Văn Hiểu Hoa đột nhiên xuất hiện suy nghĩ kì
quái, cậu ta chết đi như vậy cũng rất tốt. Áo trắng, tóc dài, trang điểm tinh tế, người đầy máu tươi, vĩnh viễn dừng ở bộ dáng xinh đẹp cậu ta
thích nhất. Cậu ta cũng không thích hợp với xã hội này, cậu ta sống quá
ngây thơ, yếu đuối. Cậu ta cũng không giống bọn họ. Cậu ta tin tưởng vào ước mơ, kiên trì theo đuổi nó. Thực ra cậu ta có dũng khí và tài hoa
hơn so với bọn họ. Sau đó bởi vì 200 vạn, chết ở trong tay những con
người bình thường mà nhát gan. Chỉ là hiện tại Văn Hiểu Hoa và Hứa Sênh
nhìn cái hố trống không trước mắt, không dám tin vào mắt mình. Thi thể
đâu mất rồi? Cậu ta đi đâu rồi? Địa điểm thứ hai nhóm cảnh sát thăm dò
là nơi Kha Thiển từng thuê phòng. Đó là một căn phòng nhỏ gần khu dân
cư. Cậu ta mất tích lâu như vậy, chủ nhà cũng không phát hiện ra. “Bởi
vì nửa năm trước, cậu ta đã trả một lúc hai năm tiền thuê nhà và điện
nước.” Chủ nhà nói, “Căn phòng kia lại quá tồi tàn, bình thường tôi cũng chả đến xem.”
Căn phòng kia ở một góc trong thị trấn nhỏ, nhìn
từ bên ngoài là một ngôi nhà mái bằng vừa cũ vừa hẹp, nhưng khi đám Bạc
Cận Ngôn đi vào lại cảm thấy hoàn toàn mới mẻ. Trên tường dán giấy hoa
màu vàng, phía trên có treo ngọn đèn nhỏ. Tuy là những đồ giá rẻ nhưng
hợp với phong cách căn phòng. Sô pha và bàn đều là gỗ cũ, Giản Dao biết
có rất nhiều người thích mua những thứ này ở chợ đồ cũ. Bên trong không
có giường, chỉ có một cái võng đang đung đưa, phía trên để một cái gối
màu vàng. Chung quanh có bụi, nhưng vết máu từng tồn tại trên mặt đất đã được lau rửa sạch sẽ. “Là phong cách của cậu ta.” Bạc Cận Ngôn bỗng
nhiên thấp giọng nói một câu. Đều này không hiểu sao khiến Giản Dao hơi
sợ. Cô bỗng nhiên phát hiện, từ trước đến nay mình cũng không quá hiểu
Bạc Cận Ngôn. Cô biết anh thông minh, kiêu ngạo, kiên định, không sợ hãi những kẻ tàn bạo, thậm chí còn vì thế mà hưng phấn đắc ý. Nhưng đối với tội phạm, ví dụ như Tạ Mẫn ở vụ án thành cổ, Kha Thiển ở vụ án hiện
tại, anh mơ hồ biểu hiện ra tâm trạng kín đáo, khó có thể miêu tả bằng
từ ngữ. Là đồng tình sao? Nhưng anh cũng sẽ không vì thế mà mềm lòng. Là lý giải sao? Nhưng anh từng nói cho dù đã trải qua khổ sở thế nào, cũng không nên giết người. Là chăm chú nhìn. Trong đầu Giản Dao bỗng nhiên
xuất hiện từ này. Là một cái nhìn chăm chú bình tĩnh, từ bi, không rơi
vào bị động, nhưng cũng không có vui vẻ hay thành kiến. Anh nhìn tội
phậm lâm vào đường cùng không khác gì với một người bình thường vô tội.
Nghĩ đến đây, Giản Dao cũng ngẩng đầu nhìn anh. Khuôn mặt bên của anh
chăm chú mà anh tuấn, đôi mắt trong trẻo mà lợi hại. Cho nên cô mới yêu
anh hơn tất cả phong cảnh đã nhìn thấy nửa đời này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT