Sắc mặt Hứa Sênh bỗng nhiên biến đổi. Đó là loại sắc mặt khó có thể hình dung nổi, giống như người trong nháy mắt chết đi. “Tại sao…” Phương
Thanh chậm rãi hỏi, “Mọi người không nghi ngờ Kha Thiển?” Cái tên này
giống như viên đạn, nổ tung trong lỗ tai Hứa Sênh. Cô nàng im lặng, muốn giơ tay cầm lấy ảnh, nhưng không dám. Phương Thanh nhìn thấy tay cô
nàng phát run. Cả người như sắp ngã từ trên ghế xuống. “Sợ cậu ta như
vậy sao?” Phương Thanh hỏi, “Có nhân chứng nhìn thấy tối trước hôm đó,
cậu ta vào phòng làm việc hạ độc. Cậu ta là một trong những người sáng
lập nhóm, chắc chắn cũng có chìa khóa đúng không? Tại sao các cô cậu
không nói? Đêm hôm qua cậu ta giết chết Tưởng Học Nhiễm, suýt bị chúng
tôi bắt được.” Hứa Sênh đột nhiên duỗi tay ra, gạt tấm ảnh xuống đất.
Sau đó bả vai không ngừng run rẩy, khóc nức nở: “Không! Không thể nào!
Sao có thể… Điều này sao có thể…” Tâm trạng của cô nàng hoàn toàn sụp
đổ. Phương Thanh im lặng. Trong một phòng thẩm vấn khác, cũng đang tiến
hành hỏi cung. Giản Dao đặt ảnh chụp trạng thái tử vong của Tưởng Học
Nhiễm, để trước mặt Văn Hiểu Hoa. Phản ứng của Văn Hiểu Hoa càng tệ hơn
so với Hứa Sênh, cả người cậu ta cứng đờ, sau đó té ngã xuống mặt đất.
“Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể như vậy…” Sắc mặt cậu ta trắng
bệch, cả người run rẩy. Bạc Cận Ngôn nâng cậu ta lên. “Đây là tạo hình
Kha Thiển thường xuyên cosplay, có đúng không?” Bạc Cận Ngôn chậm rãi
hỏi, “Trước khi giết Tưởng Học Nhiễm, cậu ta cosplay cho Tưởng Học
Nhiễm.”
Văn Hiểu Hoa mở to hai mắt: “Anh… anh… anh nói người giết Học Nhiễm chính là… là Kha, Kha Thiển?” “Có nhân chứng.” Giản Dao nói,
“Người đầu độc cũng là cậu ta.”
Toàn bộ khuôn mặt Văn Hiểu Hoa
không còn chút máu nào”: “Không… Không thể nào… Nhất định là lầm rồi! Là người khác! Là những người khác!” Bạc Cận Ngôn hơi nghiêng người về
phía trước, nhìn gần cậu ta, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: “Văn
Hiểu Hoa, Kha Thiển mất tích đã nửa năm, tại sao toàn bộ các cậu đều
giấu giếm chuyện cậu ta từng là thành viên? Tại sao còn chắc chắn hơn
cảnh sát, hung thủ không phải là cậu ta?” Văn Hiểu Hoa không trả lời
được, bỗng nhiên cậu ta cúi đầu, né tránh tầm mắt của Bạc Cận Ngôn. “Các cậu đã làm gì cậu ta?” Bạc Cận Ngôn gằn từng tiếng hỏi. Nước mắt Văn
Hiểu Hoa không ngừng rơi xuống: “Tôi không biết, tôi không biết gì hết!
Không phải tôi! Tôi chỉ là… Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về!” Cậu ta khóc
rống lên. Mắt thấy cậu ta sắp sụp đổ, Bạc Cận Ngôn liếc mắt với Giản
Dao, Giản Dao đi lên trước, khẽ vỗ bờ vai cậu ta, nói: “Hiểu Hoa, nói ra đi. Đã ba người chết rồi, mục tiêu kế tiếp của Kha Thiển, nói không
chừng chính là cậu đấy. Cậu không nói ra, chúng tôi không thể giúp cậu
được. Là mạng sống hay giấu diếm chân tướng quan trọng hơn? Cho dù phải
đối mặt với chuyện khó nói như thế nào cũng tốt hơn là chết đúng không?” Hai tay Văn Hiểu Hoa ôm mặt, khóc rống lên: “Chỉ là… chỉ là không thể
là cậu ta mà! Tôi biết, tôi biết chứ…” Cậu ta hoảng hốt ngẩng đầu lên:
“Là cậu ta sống lại! Là quỷ, là quỷ đó! Cậu ta biến thành quỷ tới giết
chúng tôi! Nửa năm trước, chúng tôi đã chôn cậu ta rồi mà…”
Bạc
Cận Ngôn và Giản Dao đều chấn động. Vụ án giết người liên hoàn xảy ra ở
khu hoạt hình dưới sự cố gắng của nhóm Bạc Cận Ngôn, đang từng bước một
đến gần với chân tướng. Cùng lúc đó, trong góc của thành phố này có
người đang lập kế hoạch, có người đang rình mò. Hàn Vũ Mông ngồi trước
cửa sổ, nhìn thành phố xa lạ này. Cô mặc chiếc váy dài màu thủy lam mua
ngày hôm đó, tóc dài búi cao, dáng vẻ đoan trang. Khuôn mặt của cô bình
tĩnh, dù có sóng gió gì cũng không thể khiến lòng cô xao động. “Cô thấy
hắn ta rồi chứ?” Một giọng nói cách đó không xa hỏi. “Thấy rồi.” Cô đáp. “Muốn gặp hắn ta không?” Cô nở nụ cười: “Không quan trọng.”
“Cô có thể giết hắn ta chứ?” “Có thể.”
“Sẽ không luyến tiếc?” “Đương nhiên là không.”
Người nọ nở nụ cười, lại hỏi: “Nguyện vọng của cô là gì?” Hàn Vũ Mông nhìn
ngoài cửa sổ, im lặng một lát, đáp: “Nguyện vọng lớn nhất của tôi đương
nhiên là mãi mãi ở bên người tôi yêu, người hùng của tôi.”
Người
đàn ông cười nói: “Được. Hiện tại bọn họ đang bị một nhân vật nhỏ đùa
giỡn. Chúng ta không cần phải gấp gáp lộ diện, nhưng cũng nên chơi đùa
với họ một chút, đến lúc cô tiếp xúc với Phó Tử Ngộ rồi. Đi đi.”
Hàn Vũ Mông đứng lên, cầm túi, rời khỏi phòng. Khi đi qua bên người đàn
ông, hắn ta giữ lấy cánh tay cô: “Hắn ta nhất định sẽ chạm vào cô đúng
không? Cô có biết điều này khiến tôi rất khó chịu?” Hàn Vũ Mông nở nụ
cười, rút tay về: “Đây chẳng phải là cảm giác anh thích sao?” “Ha ha
ha…” Hắn ta cười ha hả. Phó Tử Ngộ không nghe lời Bạc Cận Ngôn. Hai ngày nay, anh tìm khắp nơi, đi đến nơi Hàn Vũ Mông từng xuất hiện, tìm kiếm
mỗi ngóc ngách, ngóng trông nhìn thấy tung tích của cô. Nhưng vẫn không
thu hoạch được gì. Anh bị vây trong trạng thái mờ mịt. Nghĩ đến sự ngọt
ngào xa xôi kia lại cảm thấy mờ mịt. Thực ra có rất nhiều chi tiết anh
đã không còn nhớ rõ. Nghĩ đến những năm ấy cũng cảm thấy mờ mịt. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy lại tựa như chỉ trong nháy mắt. Đối với sự
xuất hiện lần này của cô lại mờ mịt. Anh giống như đối mặt với một người phụ nữ xa lạ, cứ nghĩ đến cô là trong lòng cảm thấy đau đớn. Còn yêu cô không? Không biết, nhớ nhung đã trở thành thói quen rồi. Không yêu sao? Nhưng mỗi câu miêu tả trong mỗi bài báo cô từng mất tích đều khắc sâu
trong lòng anh. Anh không ngừng tưởng tượng trong đêm những đau đớn cô
phải chịu, hình ảnh cô qua đời. Cả đời này anh đều không quên được cô.
Sự lương thiện, nhiệt tình, gợi cảm của cô. Sự vĩ đại của cô. Đúng vậy,
nếu trong sinh mệnh của Phó Tử Ngộ, có người phụ nữ có thể dùng hai chữ
“vĩ đại” để hình dung thì chỉ có cô thôi. Cô còn trẻ như vậy mà tình
nguyện đi viện trợ; hận không thể lấy tất cả mọi thứ trên người ra giúp
đỡ những người dân chạy nạn cô gặp được; lựa chọn làm người chết cuối
cùng để cứu những người còn sống. Phó Tử Ngộ không hề nghi ngờ người
mình nhìn thấy là Hàn Vũ Mông. Chỉ là tám năm đã trôi qua, tại sao cô
rời đi rồi lại trở về? Cô vẫn là bộ dáng nở rộ sâu trong nội tâm anh
sao? Nửa đêm, các tòa nhà thành thị yên tĩnh vắng vẻ. Khi ở một mình,
sắc mặt Phó Tử Ngộ luôn là vẻ thờ ơ, khác với bộ dáng vui vẻ khi ở bên
bạn bè. Anh ấn mật mã, mở cửa. Bật đèn, một người ngồi trước cửa sổ. Cô
quay đầu, đứng lên. Đó là ánh mắt cả đời này Phó Tử Ngộ không thể quên
được. Giọng nói của cô dịu dàng bình tĩnh như lúc mới gặp: “Tử Ngộ, em
về rồi. Không nghĩ tới mật mã mở cửa vẫn là sinh nhật của em, em trực
tiếp mở cửa vào.”
Mọi thứ trong tay Phó Tử Ngộ rơi hết xuống đất. Dưới đất rõ ràng là đất bằng, anh loạng choạng lùi mấy bước, giống như
cả một đời đã qua lâu như vậy, mới bước đến trước mặt cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT