Edit: Julia

“Đội trưởng Phương, có tình hình mới.” Một điều tra viên chạy đến trước mặt Phương Thanh.

Phương Thanh đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện Minh Nguyệt điên rồi, cũng vì từ trong nhà tù nhà họ Diêu thu được rất nhiều bằng chứng, nên anh ta bận rộn đến người ngã ngựa đổ.

“Nói!”

“Trước đây không có ai nhắc đến, Phó Vĩ đã từng có một người bạn gái trên mạng. Sau đó cô gái ấy bỗng nhiên mất liên lạc với anh ta. Bởi vì Phó Vĩ không tìm thấy cô gái đó trên QQ, muốn tìm ra còn cần ít thời gian. Sau này khi điều tra vụ án, chúng tôi cũng không chú ý đến chuyện này.”

Phương Thanh ngước mắt nhìn cậu ta.

“Hôm nay cảnh sát Bắc Kinh gửi đến tin tức, đã điều tra ra bạn gái trên mạng của anh ta là ai.”



“Là Đồng Sinh.” Bạc Cận Ngôn nói.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đang cùng nhau ngồi ở trên đê bên bờ sông, trong lòng lại như sóng ở trên sông, nhẹ nhàng cuồn cuộn.

“Sao anh lại biết?”

Bạc Cận Ngôn nhìn về phía xa xa, đáp: “Trong lời khai bạn thời đại học của Phó Vĩ có nhắc tới, thời học đại học anh ta từng quen một người bạn gái trên mạng, sau đó thì mất liên lạc. Khi tất cả cảnh sát xem tư liệu, bên cạnh Phó Vĩ không có điểm nào bất thường, ngoại trừ điểm này.”

“Thì sao?”

“Trong lời khai của nhân viên tiếp tân ở khách sạn nhà họ Diêu có đề cập, Phó Vĩ từng đến bắt chuyện với cô ấy, đồng thời để lại số QQ. Mà lúc đó lại có một phục vụ và một bác quét rác ở bên cạnh nghe được. Hai ngày trước, anh tìm nhân viên khách sạn để điều tra, người phụ trách quét dọn hôm đó là Đồng Mẫn.”

Trong lòng Giản Dao kích động từng hồi, vì cuối cùng cũng biết được chân tướng sự việc, nhưng không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bi thương.

Vì thế, Đồng Mẫn đã nằm vùng ở nhà họ Diêu để ngầm điều tra, trong lúc vô tình nghe được số QQ của Phó Vĩ. Vì thế, ngay trong đêm đó, bà ấy chờ Phó Vĩ dưới trời mưa lớn. Bà ấy mặc bộ đồ đồng phục khách sạn nhà họ Diêu, nên khi ấy Phó Vĩ nhận ra bà, cảm thấy kinh ngạc, rồi dừng lại bên đường. Bởi vì anh ta mới từ trong quán bar ra, có uống rượu, hay dùng tay chống lên tường, nên để lại dấu vân tay.

Tối hôm đó, Đồng Mẫn có chất vấn Phó Vĩ chuyện của Đồng Sinh hay không, thì không ai biết được. Nhưng kết quả cuối cùng, bà ấy đã tự tay giết chết người đàn ông từng đùa bỡn con gái mình.

Mà rốt cuộc sao Đồng Mẫn lại tìm được nhà họ Diêu, và mấy năm nay, rốt cuộc bà ấy đã điều tra được bao nhiêu, vì sao bây giờ mới ra tay, thì không ai biết được.



“Chúng ta đi chèo thuyền đi.” Giản Dao đứng lên nói.

Bạc Cận Ngôn nhìn theo ánh mắt cô, ánh mặt trời lững lờ trên mặt sông, có mấy chiếc thuyền độc mộc rỗi rảnh không dùng đến tản ra giờ mới xuất hiện. Anh vốn muốn nói hoạt động như vậy rất nhàm chán, không có chút ý nghĩa nào. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu mà bình tĩnh của cô, nhớ lại câu nói trầm thấp của cô khi nãy trong điện thoại: “Em muốn hai đứa mình ở cạnh nhau một lát.” Anh ngậm miệng, từ trong túi móc tiền ra.

Thời tiết ở Thành cổ ấm lạnh vừa phải, nên khi thuyền đến giữa sông, có gió nhẹ thổi qua. Người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền, nhẹ nhàng khua mái chèo. Hai người ngồi ở đối diện nhau trong khoang thuyền, Giản Dao nhìn hình dáng của Bạc Cận Ngôn, anh đặt một tay bên cửa sổ, cặp mắt ấy nhìn nước sông màu xanh biếc, không biết là đang nhàm chán hay đang chăm chú.

Bọn họ đã ở lại Thành cổ đủ lâu rồi, vụ án cũng gần kết thúc. Ngày mai bọn họ nên trở về Bắc Kinh rồi.

Giống như, những năm gần đây, mỗi một vụ án bọn họ đi qua, dù có nhiều máu, có nhiều chấn động hơn nữa, nhưng bọn họ luôn tiến về phía trước, sẽ không vì cái gì mà dừng lại.

Mà vụ án ở Thành cổ này tựa như chiếc thuyền rời khỏi bờ, cách bọn họ càng ngày càng xa.

“Này.” Giản Dao nói: “Anh còn nhớ, một chuyện quan trọng nào khác từng xảy ra ở trên thuyền giống như vậy không?”

Bạc Cận Ngôn suy nghĩ một lát.

Giản Dao mỉm cười.

Ai ngờ sắc mặt anh trở nên lạnh lùng: “Khi anh còn là sinh viên đại học Maryland, theo ngồi trên thuyền FBI đuổi bắt một tên sát thủ liên hoàn. Cuối cùng, lại chỉ tìm được một chiếc thuyền bị chìm, sát thủ và người bị hại bị bắt giữ cuối cùng gặp phải tai nạn trên biển, thi thể vẫn không tìm được. Đây cũng là vụ án duy nhất trong tay anh chưa được phá từ trước đến nay.”

Giản Dao: “…”

Rõ ràng điều cô nói đến không phải là vụ án, vì sao trong hoàn cảnh trời trong nắng ấm, dịu dàng yên tĩnh như thế này anh lại suy nghĩ đến vụ án chứ?

Ai ngờ anh còn nói: “Người bị hại ấy là tình cảm chân thành duy nhất của Phó Tử Ngộ trong kiếp này, cũng từng là vị hôn thê của cậu ấy, Hàn Vũ Mông.”

Giản Dao ngây ngẩn cả người, lại bắt đầu nói về vụ án nữa rồi.

Vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc như cũ, Giản Dao nhẹ nhàng nắm tay anh, hai người im ắng đưa mắt nhìn nhau một hồi, anh nhìn người chèo thuyền ở mũi thuyền, sau đó nhấc rèm xuống, ôm cô ngồi lên đùi mình rồi cúi đầu hôn xuống môi cô. Hai người đều hôn nhau, khắng khít, cả hai đều nhắm mắt lại.

Sau khi ở giữa sông hôn một trận xong, Bạc Cận Ngôn bỗng dừng động tác lại, có phần chán nản nói: “Ồ, em nói đến chuyện đó…”

Giản Dao kéo cổ áo anh qua, động viên mà hôn một cái, ý bảo chính anh cũng không thèm để ý.

Đúng vậy, em nói đến chính là nụ hôn đầu tiên của chúng ta.



Hai năm trước, cô len lén thích anh nhưng anh lại không muốn nghĩ đến chuyện đó. Chờ đến khi cô chán nản muốn từ bỏ thì anh lại theo đuổi cô một cách cuồng nhiệt. Theo cách kể của Phó Tử Ngộ thì khi đó đầu Bạc Cận Ngôn tựa hồ bị đập thủng một lỗ, hơn nữa còn đập ra một loại hormone quý giá.

Nụ hôn đầu tiên chính là ở trên một du thuyền ở Bắc Kinh. Giản Dao đến nay vẫn còn nhớ, đêm đó, nét mặt anh đắc ý giống như đứa con nít được ăn kẹo, hỏi: Chẳng lẽ em không thích anh hôn em sao?

Sau đó hôn cả đêm cho đến khi đôi môi hai đứa đều sưng đỏ.

Tim của anh rất lớn, tim của anh ở ngay trước mắt nhưng cũng như ở chân trời.

Trong lòng anh chứa nhiều vụ án, chứa nhiều người bị hại. Không sao, cô vẫn ở trong một góc yên tĩnh đi cùng anh, là được rồi.

...

Cùng lúc đó, bạn tốt của bọn họ, Phó Tử Ngộ đang ngồi một mình ở trong nhà ở Bắc Kinh ngắm mặt trời mọc, nhìn ánh mặt trời lấp lánh.

“Ách xì” Là ai đang nhớ đến anh ta hay có người đang mắng anh?

Bên cạnh anh chỉ có Bạc Cận Ngôn mới ngây thơ như vậy. 80% chắc chắn là đang mách lẻo với Giản Dao mấy hôm trước bị anh cười nhạo là Bạc 3 tuổi.

Anh cười chế giễu một tiếng, chợt cảm thấy có chút cô đơn. Hình như đã hơn một năm rồi anh không có bạn gái. Lúc còn trẻ có thể quen chơi một chút nhưng bây giờ đã sắp 30 rồi, nhưng đã dần dần không còn lòng vui đùa với trò chơi của nhân gian nữa rồi.

Có nhiều áng mây ở trên bầu trời, cũng có nhiều ánh sáng ở dưới mặt đất.

Là ai, đang nhìn anh chứ?

Vũ Mông, cô gái của tôi.

Trong biển, em có lạnh không?

Tôi lại nhớ đến em rồi.

---

Sau khi Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời khỏi Thành cổ, vụ án nhà họ Diêu cũng kết thúc, Thành cổ dường như cũng khôi phục lại yên tĩnh.

Trong đồn cảnh sát cũng khôi phục lại không khí nhàn hạ, thong thả. Lão đại đội cảnh sát lại rỗi rảnh.Nhiều lắm thì đi bắt những tên trộm vặt, giải quyết mấy vụ vặt vãnh. Trời cao, ngày dài, lại nhàn hạ được một khoảng thời gian.

Trưa hôm nay, Phương Thanh vẫn ngồi ở trong phòng làm việc như cũ, đeo tai nghe để xem phim truyền hình cut tập nữ nhân vật chính. Bên cạnh còn có người cười nhạo: “Đội trưởng Phương, anh cũng cuồng ngôi sao sao?. Chậc chậc, Kim Hiểu Triết này thật là xinh đẹp, có khí chất.”

Phương Thanh cũng không giải thích với bọn họ. Ai biết bọn họ muốn hiểu sao thì hiểu.

Xem trọn một buổi trưa, lại thấy tâm tình vừa kích động, vừa mê mang trước sau như một. Thừa dịp còn mấy phút nữa tới giờ làm, anh chạy lên sân thượng hút điếu thuốc.

“Đội trưởng Phương, có người đưa văn kiện đến cho anh.” Một cảnh sát chạy tới.

Phương Thanh nhả khói, mở túi văn kiện ra, rút ra xem xong. Một lát sau lại tỉ mỉ cất văn kiện vào trong túi, ngẩng đầu nhìn mây và ánh sáng phía xa xa.

Lẳng lặng ngây người một lát, anh lấy điện thoại gọi cho cô gái đó.

“Alo.”

“Có chuyện gì?” Thanh âm của cô ta không nóng không lạnh, không biết là hoan nghênh hay là chán ghét.

“Em nói xem…Nếu như anh đến Bắc Kinh làm việc thì sao?” Phương Thanh hỏi.

Kim Hiểu Triết im lặng một hồi mới nói: “Anh nghĩ kĩ?”

Phương Thanh cầm văn kiện phê chuẩn chuyển đổi công tác trong tay, tính lưu manh lại nảy lên, chậm rãi nói: “Không có, anh vẫn đang suy nghĩ.’

Hai người im lặng một lúc, không có nói chuyện. Bên kia của cô có tiếng âm nhạc và tiếng người, có lẽ là đang tham gia hoạt động gì đấy.

“Em có một người bạn mở công ty, đang tìm quản lý bảo an. Ít ngày trước nhờ em tìm người, nếu như anh đồng ý có thể thử xem. Nhưng không bảo đảm anh trên phương diện phỏng vấn, bao ăn bao ở, tiền lương khoảng 1 vạn.” Kim Hiểu Triết nhàn nhạt nói.

Phương Thanh ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười đáp: “Đừng hòng, lão tử không làm quản lý bảo an.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play