Tống Khôn thoáng cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng: "Tìm cho ra kẻ giở trò quỷ sau lưng cho tôi. Nếu như không tìm ra..." Gã ngẩng đầu nhìn Bạc Cận
Ngôn: "Tôi chỉ có thể giết cậu. Tất cả đều là cậu nói, cậu nói giết Cố
An tôi không còn phải lo nữa. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều là sau khi
cậu đến thị trấn đấy. Tôi không thích phiền toái, ai mang đến phiền
toái, tôi sẽ giết."
Bạc Cận Ngôn im lặng. Tống Khôn lại nhìn về phía Triệu Khôn bên cạnh: "Nghe rõ lời tôi chưa?"
Tống Khôn nhanh chóng mang theo những người khác rời đi, Triệu Khôn đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. Bạc Cận Ngôn tháo kính
xuống, cầm chặt tay Giản Dao: "Anh nói rồi, chúng ta nhìn thấy bề ngoài
li kì phức tạp, chỉ cần đi từng bước một sẽ luôn tìm được chân tướng.
Máu trên mặt đất còn chưa khô hết, hung thủ còn chưa đi xa. Chỉ cần tìm
được hắn là có thể cởi bỏ thứ nhìn như phức tạp, nhưng thực ra rất đơn
giản."
Tất cả ý nghĩ của anh khiến Giản Dao giật mình, khẽ gật
đầu, trong lòng cô vốn hoảng sợ, dần bình tĩnh trở lại. Bạc Cận Ngôn
ngồi xổm xuống cạnh thi thể, Triệu Khôn nhìn chằm chằm vào thi thể, cười khổ: "Trước kia tôi cũng từng làm cảnh sát mấy năm, không nghĩ tới sẽ
có một ngày điều tra án mạng bên trong hang ổ tội phạm."
Bạc Cận
Ngôn: "Chậc, vậy không phải càng thú vị sao? Giống như nắm lấy một con
dao hai lưỡi, chỉ có người giỏi giang như chúng ta mới có thể cầm dao."
Triệu Khôn lập tức không thể tiếp lời.
Giản Dao mỉm cười, vỗ vai anh ta: "Anh ấy luôn như vậy, từ từ anh sẽ quen thôi."
Triệu Khôn cũng cười: "Nhưng mà hiện tại chúng ta không có dụng cụ, cũng
không có bất cứ máy móc gì để giám định, phá án thế nào? Bên cạnh thi
thể máu me be bét, ngay cả một dấu vân tay cũng không tra ra được."
"Phá án nhất định cần có bằng chứng hiện vật, nhưng để biết được ai là thủ phạm thì không cần." Bạc Cận Ngôn nói.
Triệu Khôn đã sớm nghe nói hai người này là chuyên gia tâm lí tội phạm, thỉnh thoảng sẽ chạy một vòng quanh hiện trường là có thể suy đoán ra đặc
điểm tội phạm. Vì thế cũng cảm thấy hứng thú, hai tay khoanh trước ngực
chờ đợi.
Giản Dao đã hoàn toàn vứt bỏ tạp niệm, tiến vào trạng
thái làm việc: "Máu trên mặt đất còn chưa khô. Thời gian tử vong chưa
đến một tiếng."
"Lúc vào cửa tôi có quan sát." Triệu Khôn xen vào, "Cửa khép kín, khoá vẫn tốt, cửa sổ cũng không có dấu vết bị cạy mở."
"Người quen gây án." Bạc Cận Ngôn từ từ nói, "Nhưng mà điều khiến người ta suy nghĩ sâu xa là những lời trên tường cơ."
00:00 / 00:00"Đúng vậy." Giản Dao cũng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Triệu Khôn cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào tường, cũng cảm thấy những lời
này hơi kì quái, nhưng cụ thể ở đâu thì không nói được.
Các người không giết chết được tôi.
Bạc Cận Ngôn nhìn về phía Giản Dao: "Em yêu, những lời này có ý gì?"
Giản Dao suy nghĩ một lát, đáp: "Không còn nghi ngờ gì, đây là đồng loã của
sát thủ mặt nạ. Sau khi Cố An chết, hắn lập tức giết người của tổ chức
Phật Thủ, tạo thành khủng hoảng, hơn nữa sử dụng những lời chỉ có tôi và Cận Ngôn biết rõ, kí hiệu chiếc búa kia - đây cũng là công cụ sát thủ
mặt nạ sử dụng gây án nhiều năm trước ở Mỹ. Từ dấu vết thương tích có
thể suy đoán ra. Nhưng mà lời hắn nói không phải báo thù "tôi muốn báo
thù cho anh ấy", "các người chết chắc rồi" các loại, mà là "các người
không giết được tôi". Thi thể Cố An bị ném vào trong sông, chúng ta chắn chắc đều thấy 100%. Những lời lừa bịp của người này chả có ý nghĩa gì.
Điều này chứng tỏ những lời này thực sự có hàm nghĩa đấy. Hắn đem mình
và Cố An trở thành một người. Quan hệ giữa bọn chúng vô cùng thân mật,
hắn còn sống tức là Cố An còn sống."
"Thậm chí còn có một khả
năng..." Bạc Cận Ngôn tiếp lời, "Bọn chúng dùng chung một thân phận. Bọn chúng đều là sát thủ mặt nạ. Không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không có chủ yếu và thứ yếu. Sát thủ mặt nạ cũng không phải chỉ có một
người. Tôi từng suy đoán tại sao sát thủ mặt nạ phải đeo mặt nạ, đáp án
hiển nhiên là để che giấu thân phận thực sự. Còn có một khả năng nữa bọn chúng là một đám người, ai đeo mặt nạ lên, người đó sẽ là sát thủ mặt
nạ. Một đám người điên rồ chơi, thú vị, kích thích cỡ nào!"
Giản Dao gật đầu: "Giống như thai đôi, thai ba vậy."
Bạc Cận Ngôn: "Chuẩn!"
Triệu Khôn nghe được âm thầm tặc lưỡi, im lặng một lúc nói tiếp: "Vậy sát thủ mặt nạ kia rốt cuộc có mấy người?"
Bạc Cận Ngôn trầm ngâm: "Mấy tên tấn công chúng tôi năm ngoái cũng không
đeo mặt nạ, chứng tỏ bọn chúng không phải là nòng cốt của sát thủ mặt
nạ. Số thành viên trung tâm sẽ không quá nhiều. Nếu như nhiều người, bọn chúng sẽ như năm ngoái, tính trước làm sau, giống như một con rắn độc,
một chiêu hạn chế quân địch, phát động đánh lén toàn diện, chế ngự tôi,
Giản Dao và cả Tống Khôn. Chứ không phải như hiện tại tác chiến từng
người, ý nghĩ đe doạ. Có thể thấy số người còn lại hiện tại của bọn
chúng cũng không nhiều lắm. Trước mắt còn không dự đoán được bọn chúng
có bao nhiêu người, nhưng mà đối với kết cấu nòng cốt mà nói "3" là kết
cấu tương đối ổn định. Ý kiến đoàn đội, xung đột đều có thể cân đối, hơn nữa kết cấu rút gọn. Nếu tôi muốn lập ra một tổ chức như vậy thì sẽ tìm hai người."
Triệu Khôn nghe được mở to hai mắt - cho nên cứ thế
đã suy đoán ra? Sát thủ mặt nạ còn có hai người? Nghe thì không thể
tưởng tượng nổi, nhưng lại dường như rất hợp lý.
Giống như nhà
những tên đồng bọn khác trong bang, trong nhà Triệu Kiện lộn xộn, lôi
thôi. Lúc này trong phòng còn có dấu chân giẫm đầy máu, càng lộ ra hỗn
loạn. Đó là dấu giày vải thường dùng trong thị trấn, rất nhiều người đều đi. Cỡ giày 41 cũng là bình thường.
Mấy con dao găm đẹp đẽ, còn
có mấy khẩu súng vô cùng sạch sẽ đặt trong tủ quầy phòng khách chứng tỏ
chủ nhân vô cùng thích. Bên trên tủ bát còn để hòm y tế, không ngờ còn
được đậy nắp. Bên trong đầy đủ băng gạch, thuốc men, cồn i-ốt, các loại
thuốc thông thường.
"Công cụ gây án - cái búa kia còn chưa tìm được." Triệu Khôn nói, "Hung thủ mang đi rồi."
"Chậc." Lông mày Bạc Cận Ngôn hơi rung rung, "Đây là một phát hiện thú vị. Một
chiếc búa to như vậy, còn có quần áo đầy máu, giày cũng phải đổi. Hung
thủ mang theo một chiếc túi lớn, rời khỏi hiện trường gây án, đi trên
đường."
Bạc Cận Ngôn đeo kính râm lên, ba người ra khỏi nhà Triệu Kiện. Lúc này trời đã tối om, trên đường có rất ít người. Hai thành
viên trong bang đứng ở cửa nhà đối diện, cầm chai nước tu, thỉnh thoảng
nhìn sang bên này. Giản Dao tin chắc vụ án khủng bố này đã truyền khắp
thị trấn. Bầu trời có hạt mưa bay bay, mây đen rậm rạp. Thời tiết trong
núi thay đổi nhanh chóng, gần đây đang là mùa mưa, xem ra đêm nay sẽ có
một trận mưa lớn sắp trút xuống. Toà nhà Phật Thủ ở kia nằm cuối phố.
Ngoài cửa có bốn, năm đàn em trông coi. Vốn là lúc vô cùng sôi động, lúc này bầu không khí vô cùng căng thẳng. Bọn họ đứng tại cửa ra vào một
lúc, nhưng cũng chả thấy có ai lộ đầu ra ngoài cửa sổ.Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT