Từ khi nghe Nhâm Hải Xuyên nói có thể Giang Trì đang có áp lực trong lòng, Diệp Lan để tâm quan sát hơn.
Tuy bản thân Diệp Lan hay chọc ghẹo Giang Trì, nhưng tự thấy chưa từng làm quá tay, hơn nữa bây giờ Giang Trì cũng không gồng mình trước mặt anh, thi thoảng mạnh tay quá vẫn sẽ phản kháng, nhưng rồi sau đó luôn rụt rè hỏi Diệp Lan, có thể đừng như vậy không.
Mỗi một lần Giang Trì rụt rè ngoan ngoãn lại xấu hổ dè dặt dịu giọng thương lượng mấy chuyện đó đều khiến Diệp Lan buột phải muốn bắt nạt cậu mạnh tay hơn…
Diệp ảnh đế ngừng hồi tưởng, thầm nghĩ nếu không phải là mình thì không chừng đã bị tên Du Hi Gia chèn ép rồi.
Tuy trong giới Giang Trì không có mối quan hệ rộng như Diệp Lan, nhưng dù sao cũng đã vào nghề lâu năm, đương nhiên phải có người quen biết, Diệp Lan không dám chắc hoàn toàn có thể giấu chuyện Du Hi Gia với Giang Trì.
Nửa tháng sau, Diệp Lan bực bội nói với Sầm Văn mới đến thay ca: “An Á nói với em chưa?”
Thời gian này ngày nào Sầm Văn cũng theo An Á học việc của cấp quản lý, là thân tín của An Á, đương nhiên cô hiểu nội tình, nhắc đến Du Hi Gia, Sầm Văn cũng điên đầu, bất đắc dĩ nói: “Anh tò mò thì hỏi Giang Trì là được mà?”
“Có biết là anh mà hỏi là cậu ấy biết ngay không.” Diệp Lan cúi đầu hút thuốc, nhíu mày, đang quay mấy cảnh quan trọng liền, không muốn để cậu ấy phải nhức đầu vì mấy chuyện này.”
Sầm Văn đắn đo một lúc rồi ngập ngừng nói: “Em cảm thấy… Dù Giang Trì có biết cũng không được tường tận như chúng ta, ít nhiều gì cậu ấy cũng sẽ nghe nói… Cậu ấy làm nghề nhiều năm như vậy không thể chỉ dựa vào vận may mà có ngày hôm nay.”
Diệp Lan rít thuốc, “Cậu ấy không muốn anh phải nghĩ nhiều, nhất định sẽ không chủ động nói đến… Bỏ đi, không quan trọng.”
Không quan trọng là sao?
Sầm Văn nhớ lại lời An Á đã nói, nhìn nhìn Diệp Lan, bỗng dưng có dự cảm không lành.
Cô không đoán được Diệp Lan định làm gì, đành phải tập trung sắp xếp công việc cho anh, trừ các hoạt động thương mại bình thường thì chỉ còn buổi tiệc của “Hội Chợ Phù Hoa”.
Địa vị của Diệp ảnh đế quá cao, sau khi gật đầu với lời mời của “Hội Chợ Phù Hoa”, người phụ trách tiệc kỉ niệm một trăm năm ở Trung Hoa lập tức liên lạc với Diệp Lan, khiêm tốn hỏi thăm, Diệp lan có đồng ý tham dự tiệc kỉ niệm một trăm năm với tư cách người dẫn chương trình danh dự của buổi tiệc không.
Người phụ trách cảm thấy Diệp Lan chỉ tham gia với tư cách khách quý thì phí phạm quá.
An Á nhận được tin thì thấy cả người sang hẳn, mấy hôm liền chân nhẹ như mây, gặp ai cũng cười nói vô cùng xán lạn, Diệp Lan đi hay không khoan nói, chủ yếu là sức ảnh hưởng của Diệp Lan ở trong và ngoài nước đang tăng lên mỗi ngày.
Đặc biệt còn nghe nói, Du Hi Gia nhờ vả đủ các mối quan hệ của kim chủ mới miễn cưỡng có cơ hội được tham dự, An Á lại càng nở mày nở mặt.
Bâu vào kim chủ thì đã sao? Vẫn kém vị trí của Diệp Lan cả trăm dãy núi.
Lý Vĩ Lực nghe nói tin này xong thì rất lo lắng, ghé tai với Giang Trì: “Diệp ảnh đế… sẽ dẫn chương trình chứ anh? Sao em không nhớ anh ấy từng làm người dẫn chương trình?”
“Không sao, dẫn chương trình danh dự thôi, không phải người điều khiển chương trình, nói vài câu văn vẻ là được, không cần phải quá chuyên nghiệp, hơn nữa anh Diệp Lan từng dẫn chương trình mà.” Giang Trì ngẩng đầu, phổ cập kiến thức cho fan qua đường, “Năm trước trước nữa anh ấy đã dẫn chương trình giải Kim Tượng, năm ngoái mở màn một tiệc từ thiện … Khả năng ứng biến của anh Diệp Lan tốt lắm, trước đây anh ấy còn từng làm bình luận viên cho chương trình thể thao đó.”
Lý Vĩ Lực cứng lưỡi, nghẹn ngào, “Bình luận thể thao? Bình luận cái gì? Trận tennis nào đấy ạ?”
Diệp Lan tứ chi ngu si, không ham thích thể thao lắm, Lý Vĩ Lực vẫn nhớ rõ từng nghe Giang Trì nói, với các hoạt động thể dục, hình như Diệp ảnh đế chỉ biết mỗi tennis, cũng vì đóng phim nên mới tập.
“Đá bóng.” Sầm Văn ngồi nghe bên cạnh nói luôn không ngẩng đầu, ngạc nhiên bảo: “Trí nhớ của Giang Trì tốt thế? Sáu bảy năm trước rồi… Lúc đó là giải nào ấy nhỉ? Quên mất rồi… Bắc Kinh là chủ nhà, Diệp Lan là đại sứ hình ảnh, lúc đó có nhiều ngôi sao bóng đá các nước đến lắm, chị đi xin chữ kí hộ cho bạn mà chân mỏi tưởng gãy.”
Lý Vĩ Lực không dám tin, thất thanh: “Giải đấu quốc tế mà! Sao có thể nhờ Diệp Lan…”
“Đá giao hữu biểu diễn thôi.” Sầm Văn ngẩng đầu, thở dài xoa dịu Lý Vĩ Lực, “Thuần giải trí, một đội là ngôi sao quốc tế, một đội là mấy cậu nhóc trường thể thao chưa đủ mười tám tuổi.”
“Thảo nào…” Lý Vĩ Lực thở phào, ngồi lại ghế, suy tư, “Sáu năm trước? Lúc đó em vẫn chưa theo anh Giang, không biết, chậc! Nhưng mà Diệp ảnh đế lợi hại thật đó, bình luận cả bóng đá nữa! Trước đây đâu có nghe nói anh ấy biết đá bóng đâu.”
“Anh ấy không biết mà.” Bây giờ nhớ lại mấy chuyện báo hại Diệp Lan từng làm khi còn trẻ người non dạ, Sầm Văn đã bình thản như bà cung nữ về già kể chuyện rùng rợn rồi, mặt lặng như tờ, “Nhưng chuyện đó không gây trở ngại cho anh ấy được.”
Càng không thể ảnh hưởng tới sự hào hứng đi bình luận bóng đá của Diệp Lan.
Lý Vĩ Lực: “…”
Năm đó Diệp Lan mới hai mươi mấy, ngựa non háu đá, mới ôm được con sư tử vàng vinh quang về nước, trụ vững ghế ảnh đế, một trong số ít các nghệ sĩ đoạt giải trên trường quốc tế, anh lên trang nhất của báo giải trí trong nước suốt nửa tháng liền, đi show liên tục, sức ảnh hưởng lớn chưa từng có ở cả trong lẫn ngoài nước, lúc đó đúng mùa bóng đá thế giới, toàn dân mừng vui, anh là người đại diện của nhãn hiệu nước khoáng tài trợ giải năm đó, sức ảnh hưởng với truyền thông lại tăng mạnh, được ban tổ chức mời làm bình luận viên khách mời, là trận giao hữu biểu diễn thôi nên giải trí đặt đầu, mời Diệp Lan chỉ để anh và các ngôi sao bóng đá quốc tế cùng tạo ra một bữa thịnh yến nhan sắc, không ai nghĩ tới chuyện cho chuyên viên đào tạo Diệp Lan trước, để anh thích nói gì thì nói, lúc đó lẽ ra còn có một bình luận viên chuyên nghiệp dẫn chung với Diệp Lan, kế hoạch đã lên sẵn, chuyên gia nói chính, Diệp Lan là linh vật thi thoảng chêm vào vài câu, bình an vô sự.
Nhưng, Diệp Lan chưa có nhiều kinh nghiệm trải đời mới nhận giải ảnh đế, Diệp ảnh đế khí thế bức người sao lại cam tâm làm nền được chứ?
Nghe chuyên gia nói vài câu, nắm rõ ai đang đá với ai rồi thì Diệp Lan trẻ tuổi chưa được nói gì không chịu cô đơn một mình, anh mở micro.
Tuy Diệp ảnh đế còn không hiểu tới một chữ trong luật bóng đá, nhưng chuyện đó không quan trọng, cả sân bóng anh là người cuồng nhiệt nhất, chỉ dẫn lung tung, bình luận náo loạn, có một cầu thủ bất hạnh là người quen cũ của Diệp Lan, trở thành đối tượng theo dõi gắt gao, bị Diệp Lan đọc tên phê bình liên hồi trước người dân cả nước, chỉ đường vẽ lối, giọng điệu hùng hồn, tự nói tự chê, làm cả chuyên gia cũng không chêm được câu nào, suýt chút nói cho người hâm mộ đang xem trực tiếp qua truyền hình phát điên.
Trận đó tuy chỉ tí nữa là bị Diệp ảnh đế trẻ tuổi biến thành tiết mục ứng khẩu, tỉ lệ người xem lại cao ngất, nhà đầu tư mừng khôn xiết chưa nói, Diệp Lan còn gom thêm được một lượng lớn fan ngoài dự tính.
“Lát nữa đừng nhắc chuyện đó với anh ấy.” Giang Trì cẩn thận dặn Lý Vĩ Lực, thấy Lỹ Vĩ Lực không hiểu, cậu lấp liếm nói:”Bây giờ anh Diệp Lan… không chịu nhận là anh bình luận trận đó nữa, thi thoảng trả lời phỏng vấn bị hỏi mà không tránh được… Anh ấy sẽ nói là hôm đó uống say, giờ quên hết rồi.”
“Nếu em là Diệp ảnh đế… Em cũng không muốn người ta nhắc lại quá khứ đen tối của mình, thời trẻ ai chẳng từng rồ dại chứ.” Lý Vĩ Lực nhìn Giang Trì thấu hiểu, “Nhưng cái cớ của Diệp ảnh đế khiên cưỡng quá, người bình thường dù có uống say cũng chưa chắc đã ‘high’ đến thế.”
Sầm Văn phụt cười, cố kiềm lại, “Đừng nói lạc đề nữa, Giang Trì…”
Sầm Văn áy náy nhìn Giang Trì, “Bọn chị vốn có thể tranh thủ cho em cùng đi tham gia tiệc, không vấn đề gì, nhưng đối chiếu thời gian với đoàn thì phát hiện hai hôm đó em phải quay cảnh quan trọng, đạo diễn Nhâm nói không được rời đoàn, cho nên…”
“Anh Giang không được đi ạ?” Lý Vĩ Lực tiếc nuối, vừa tiếc Giang Trì không được xuất hiện trong bữa tiệc mang tính quốc tế, vừa thiên vị nữa, nhịn không được lầm bầm: “Anh Giang luôn rất muốn được xuất hiện cùng Diệp ảnh đế trong các dịp như thế, trước đây không nổi tiếng khó khăn lắm mới được mời một lần lại bị anh Cảnh bắt đi show, không đến được.”
“Ai cha…” Sầm Văn cười, nhìn Giang Trì, chọc ghẹo thiện ý: “Giang Thịt Tươi nổi đình nổi đám mà cũng từng có trải nghiệm chua xót vậy sao?”
Lý Vĩ Lực ho khan, tự trách mình lắm mồm, ngượng ngùng nhìn Giang Trì, không ngờ Giang Trì chẳng e ngại gì, còn cười tự nói: “Lúc đó chưa mấy ai biết tới em, còn chẳng thể tính là diễn viên hạng F, đúng là mất không ít công sức mới được mời… Nhưng không sao, lần đó là buổi biểu diễn thời trang, thiệp mời của em chỉ là vé vào cửa, có đi cũng không được vào trong, có thể còn chẳng được gặp anh Diệp Lan.”
“Nếu gặp được thì sao? Định tiếp cận với anh thế nào?”
Giang Trì ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Diệp Lan vào phòng nghỉ từ khi nào, anh ra ngoài xã giao với đối tác, định phải tối mới về, trước đó hai người có gọi điện thoại, vốn Diệp Lan nói khi nào xong không đến trường quay mà về thẳng khách sạn.
Diệp Lan cởi áo khoác đưa cho Trúc Tịnh, nhìn Giang Trì: “Nếu đi thật thì sao? Lén lẻn vào phòng thử đồ của anh?”
Nói đùa chuyện khi mình còn vô danh với trợ lý thì không sao, bị Diệp Lan nghe thấy hơi xấu hổ, vành tai Giang Trì đỏ lên, ấp úng đổi đề tài: “Anh… Sao anh về sớm vậy?”
“Gặp người ta rồi, nói chuyện xong thì lười ở lại lâu.”Mắt Diệp Lan ngậm cười, không rời khỏi Giang Trì, hỏi lại: “Nói xem, nếu đó nếu đi thật thì có đến tìm anh không?”
Các trợ lý lia mắt nhìn nhau, mạnh ai nấy hiểu, cười rời khỏi phòng nghỉ.
Ác độc quen thói, Diệp Lan đặc biệt có hứng thú với những hành động của Giang Trì thời còn yêu thầm mình, lần nào hóng được chút xíu manh mối nào cũng phải hỏi cho đến cùng, bắt Giang Trì kể mình nghe, hôm nay bắt tại trận, càng không thể bỏ qua, trong phòng nghỉ chỉ có một cái sofa, Diệp Lan đặt nhẹ tay lên vai Giang Trì không để cậu đứng lên nhường chỗ cho mình rồi ngồi lên tay cầm cạnh cậu, nới lỏng cà vạt, gác cặp chân dài đè Giang Trì xuống sofa, châm thuốc, mặt mày suy nhược, “Thương em… Sợ em mệt, gần một tuần không đụng vào em rồi, nói nghe mấy câu cho đỡ nghiền cũng không được à? Định nhõng nhẽo hả?”
Giang Trì đỏ mặt, thật thà khai báo: “Không có… Lúc đó em thật sự không nghĩ nhiều, chỉ muốn được gặp anh thôi…”
“Bỏ bao nhiêu công sức như thế chỉ để gặp mặt?” Diệp Lan phì cười, “Chí tiến thủ đâu? Ít nhất cũng phải bắt chuyện chứ?”
Diệp Lan bắt đầu tưởng tượng, Giang Trì non trẻ mới hai mươi chưa tốt nghiệp đại học, thấp thỏm bắt chuyện với mình, ngứa ngáy muốn chết, không nhịn được liền véo tai cậu, “Lúc đó nếu không có chướng ngại vật tên Cảnh Thiên, em chủ động một chút nữa thì không chừng chúng ta đã…”
Diệp Lan mấp máy môi, rít thuốc, không nói tiếp.
Nếu chúng ta có thể quen biết sớm hơn ba năm, em đã không phải chịu khổ nhiều như vậy.
Diệp Lan lừa Giang Trì, anh không đi gặp đối tác gì cả, chỉ đi gặp riêng trưởng phòng quan hệ xã hội của văn phòng mà thôi.
Nhớ lại những chuyện biết được từ chỗ người đó, Diệp Lan đang bực bội trong lòng.
Quen biết Giang Trì sớm hơn thì tốt rồi.
Trong lòng biết mấy năm nay cậu bước từng bước một đến gần mình khó khăn vô cùng, nhưng nghe người khác nói lại vẫn thấy rất khó chịu.
Quen biết Giang Trì sớm hơn thì tốt rồi.
“Lúc đó đã rất chủ động rồi…” Giang Trì rụt cổ, nhưng không tránh, để Diệp Lan vò tai, cậu nghĩ Diệp Lan muốn nghe mình lãm nũng, quyết định nói thật luôn, để Diệp Lan vui, “Thật ra em… luôn rất chủ động tiếp cận anh, tấm thiệp mời đó em nhờ người quen lấy cho bằng quan hệ, lúc đó tài nguyên có hạn, chỉ lấy được vé vào cửa, về sau càng ngày càng nổi tiếng, tài nguyên rộng hơn… Đã được đóng phim chung với anh đó thôi?”
Diệp Lan bật cười, thầm nghĩ rồi để lại điểm yếu cho đối thủ của em thế à.
Đóng phim không cát sê luôn là tâm bệnh của Giang Trì, càng là chuôi dao mà công ty cũ nắm trong tay, lăm le mãi không xuống tay.
Vẫn là một cái gai.
Nhờ bên quan hệ xã hội mà biết, Giang Trì thật sự đang vận dụng các mối quan hệ của bản thân để khơi thông chuyện với Du Hi Gia.
Mấy hôm nay thỉnh thoảng Giang Trì lại ngẩn người, trong lòng phiền muộn cũng có nguyên nhân, thật ra cậu biết cả rồi.
Trước đây nghe tin phong phanh, cậu lập tức báo cho văn phòng của Diệp Lan, nhắc mọi người chuẩn bị trước, nhưng âm thầm, cậu cũng đang dốc sức.
Không ngoài dự đoán, điều kiện mấu chốt duy nhất của Giang Trì cho phương án giải quyết lần này vẫn như cũ: đừng liên lụy đến anh ấy.
Đừng liên lụy đến anh ấy.
“Anh ấy” là ai, không nói cũng biết.
Diệp Lan cúi xuống nhìn Giang Trì, nghĩ thầm kiếp trước mình chắc là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Diệp Lan dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, thầm nói, lần này, chúng ta nhổ bỏ cái gai đó đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT