Diệp Lan không cho Giang Trì biết chuyện với Truyền Thông Tinh Quang là do mình giới thiệu, mấy ngày sau đó, lúc chờ quay anh cũng không nhắc tới tiếng nào.

Diệp Lan không phải người làm ơn để được báo đáp, huống chi trong mắt anh, Giang Trì cũng không có gì để báo đáp.

Hai người không quá thân thiết, để Giang Trì biết cậu chỉ ngại thêm. Trước đây anh không muốn tự liên lạc với Diệp Hoa Quyền cũng vì sợ sau này Diệp Hoa Quyền sẽ nói với Giang Trì, làm Giang Trì nghĩ nhiều.

Diệp Lan rất yên tâm với năng lực của An Á, nhắc chị ấy hai lần, với Diệp Lan, chuyện này đã gần như xong xuôi.

Diệp Lan thoáng cái đã quên sạch, Giang Trì vốn không hay biết, hai người tiếp tục quay phim như không có gì.



Vì chuyện nhỏ xíu gì đó mà Triển Minh chia tay với cô bạn gái mới quen, trong lòng không được vui, đi uống rượu với bạn xấu say túy lúy rồi không dám về nhà, bảo người đưa mình đến chỗ Giang Trì.

Triển Minh vật và vật vờ tìm tới nhà Giang Trì, chân lảo đảo, trực tiếp bổ nhào lên cửa, gõ mấy cái rồi ngồi bệt xuống đất, đập cửa rầm rầm.

“Bùi Nhiên! Bùi Nhiên!!!”

Nửa đêm nửa hôm, Diệp Lan gào như sói tru ngoài cửa: “Bùi Nhiên đâu?!!!”

Đập dần một phút Giang Trì mới mở cửa từ bên trong, thấy Diệp Lan đã nhão thành đống bùn, Giang Trì trầm mặc mấy giây rồi nói: “Cậu sợ hàng xóm không kiện tôi có đúng không?”

Diệp Lan ngẩng lên lờ đờ nhìn Giang Trì, rất tức giận, “Ai dám kiện cậu? Ai!!! Mẹ nó ai dám kiện Bùi Nhiên? Ra đây cho tôi! Nhà đối diện cậu đúng không! Đối diện!! 202!! Người trong nhà ra đây cho tôi! Xem tôi có…”

“Được rồi được rồi đừng làm chuyện mất mặt nữa…” Giang Trì không kham nổi, cúi xuống kéo Diệp Lan lên, loạng choạng dìu anh vào nhà.

“Cắt!”

Cơn say của Diệp Lan biến mất không tung tích, anh đứng thẳng, đỡ lấy Giang Trì bị anh chen gần lọt ra khỏi ống kính, quay lại hỏi: “Cảnh vừa rồi được không chú?”

Nhâm Hải Xuyên đang xem phát lại, không biết đang khen hay đang giễu: “Mấy cảnh này lúc nào cháu cũng phát huy tốt.”

Phó đạo diễn cười kêu phụt.

“Bậy nè.” Diệp Lan nói, “Cháu uống say đâu có la gào gì, tối đa đá cửa, cửa không mở thì trèo cửa sổ.”

Giang Trì nhìn Diệp Lan khó nói nên lời, không hiểu thế thì hơn la gào chỗ nào.

Sầm Văn ôm áo lông đứng cạnh nén cười gật đầu, “Cái này là thật, cháu làm chứng.”

“Đúng mà.” Diệp Lan thấy Nhâm Hải Xuyên vẫn không tin liền nói: “Không tin trợ lý của cháu… Thì chú hỏi Giang Trì đi, cháu lúc say đặc biệt ngoan.”

Giang Trì: “…”

Đá qua em vào lúc này?!

Có sáng suốt không vậy Diệp ảnh đế?!!

Giang Trì cười gượng với mọi người, “Anh Diệp Lan đùa thôi.”

Chuyện đưa Diệp Lan về nhà do tin nhắn hiểu lầm lần trước Giang Trì chưa từng nói với ai.

Diệp Lan ngạc nhiên, cười không giải thích thêm.

Cảnh sau quay trong nhà.

Triển Minh ở lại nhà Bùi Nhiên, lúc dậy gọi mấy tiếng không thấy Bùi Nhiên, ngồi một mình chán liền bò lên chơi máy tính của Bùi Nhiên, lại vô tình thấy “của riêng” Bùi Nhiên cất trong ổ cứng.

Đàn ông tuổi này, trong máy tính ít nhiều gì cũng có mấy thứ khó nói, nhưng Bùi Nhiên từ nhỏ không thích dính vào mấy thứ này, Triển Minh cứ tưởng cậu thuộc dạng “nghiêm túc” quý hiếm, phát hiện phim cậu lưu thì hết sức hưng phấn, hí hửng mở lên. Nhưng xem được mười phút, Triển Minh phát hiện, tất cả video Bùi Nhiên có, không giống loại mình hay xem lắm…

Trong phim, một nhân vật là đàn ông, nhân vật còn lại, cũng là đàn ông nốt.

Bí mật Bùi Nhiên nhiều năm dè dặt cẩn thận che giấu từng li từng tý cứ vậy mà bại lộ.

Bùi Nhiên mua đồ ăn sáng mang về chưa kịp thay đồ đã thấy Triển Minh đứng trước cửa phòng ngủ, sắc mặt phức tạp nhìn mình, hỏi: “Cậu… đồng tính luyến ái hả?”

Ánh mắt Giang Trì lướt qua Diệp lan, nhìn vào màn hình vi tính trong phòng ngủ.

Giang Trì để đồ ăn sáng xuống, chậm rãi cởi áo khoác, yên lặng một lúc mới đáp: “Ừ.”

“Tôi… Không có ý gì khác.” Diệp Lan xấu hổ, “Chỉ không ngờ, cậu…”

Diệp Lan chêm một câu không đầu không đuôi: “Hôm nay tôi chia tay cô ấy rồi.”

Mi mắt Giang Trì giật nhẹ, vẫn như cũ: “Ừ.”

Diệp Lan bỗng nói: “Hay… chúng ta thử đi?”

Diệp Lan cười khan, “Dù sao… cậu cũng thích dàn ông, tôi cũng chán đám người đó rồi, không ai tốt bằng cậu.”

Giang Trì xoay người lại, đưa lưng về phía Diệp lan, một lúc sau mới khàn giọng, “Được, vậy thì thử xem.”

Ống kính tập trung vào bóng lưng sau cùng của Giang Trì, kéo dài gần nửa phút.

Giang Trì cúi đầu sắp xếp chỗ đồ ăn mới mau về, vai run run, gân xanh trên cổ giật nhè nhẹ.

“Cắt!”

Giang Trì vuốt mặt rồi mới quay lại, mắt cậu đỏ bừng, nước mắt ướt mặt.

“Hoàn mỹ.”

Cảnh này vốn sẽ đặc tả mặt Giang Trì, nhưng Nhâm Hải Xuyên đổi kịch bản bất ngờ, yêu cầu chỉ quay bóng lưng Giang Trì.

Nhâm Hải Xuyên rất tin tưởng vào kỹ thuật diễn của Giang Trì, xác định cậu có thể chỉ dùng bóng lưng để biểu hiện nỗi khổ yêu đơn phương nhiều năm của Bùi Nhiên.

Quả nhiên Giang Trì không phụ mong đợi.

Có điều nhập vai quá sâu, Giang Trì vẫn chưa thoát vai được, đạo diễn hô cắt được một lúc rồi nước mắt Giang Trì vẫn chưa ngừng.

Giang Trì thấy hơi mất mặt, cậu cầm lấy mũ lưỡi trai Lý Vĩ Lực đưa đội lên, kéo vành nón xuống thấp, ngồi trên sofa phòng khách điều chỉnh cảm xúc.

Ai cũng từng đọc kịch bản, nghĩ là Giang Trì nhập vai quá sâu, tự giác không đến quấy nhiễu, phó đạo diễn cũng đỏ cả mắt, dúi cho Giang Trì gói khăn giấy rồi đi làm việc của mình.

Giang Trì hít thở sâu, cố gắng khiến mình quên đi câu Diệp Lan vừa nói, “Hay chúng ta thử đi”.

Lúc ráp thoại còn đỡ, khi thật sự nhập tâm vào cảnh quay, nghe giọng Diệp Lan nói với mình câu ấy, đả kích hơi mạnh với Giang Trì.

Giang Trì lau mũi, hơi hoảng, sợ Diệp Lan thấy sẽ nghĩ mình quái dị.

Diệp Lan quay phim luôn nghe đến cắt là thoát vai, nhanh chóng dứt khoát, không lằng nhằng sướt mướt.

Trời sinh sống bằng nghề này.

Giang Trì thở dài trong lòng, cầm di động lên định tìm truyện cười đọc.

Giang Trì dụi mắt, mở khóa màn hình, đang tìm truyện cười thì chiếc nón trên đầu chợt nhúc nhích.

Giang Trì ngẩng lên.

Diệp Lan đứng trước mặt cậu từ bao giờ.

Diệp Lan cong ngón tay gõ gõ vào vành nón cậu, mỉm cười, “Bạn nhỏ sao vậy? Anh đã đồng ý thử với em rồi mà còn không vui à?”

Giang Trì ngây ra, ngực đau buốt.

Cậu nghiêng đầu đi, nước mắt lại bướng bỉnh tuôn ra.

Diệp Lan bật cười, “Trời đất, hôm nay cậu bị hỏng van hả?”

“Không có…” Giang Trì xấu hổ lau lau vuốt vuốt, nhích nhích sang bên, giọng nghèn nghẹn, “Em là vậy đó… Lúc khóc đặc biệt có tạo hình, mắt mũi đỏ lè, một lúc lâu mới bình thường lại được.”

“Ừm, mấy người da trắng mặt mỏng đều thế cả.” Diệp Lan ngồi xuống, cười tự tin, “Nói chuyện với tôi một lúc là hết, không ai thấy tôi mà muốn khóc đâu.”

Giang Trì dở khóc dở cười, thầm nghĩ lần này đúng là khác thật.

Giang Trì biết Diệp Lan thấy mình khó chịu nên cố ý đến an ủi, tuy ủi không đúng chỗ nhưng tấm lòng cũng đủ rồi, Giang Trì gật đầu, “Dạ.”

“Mà giá cậu diễn một cảnh khóc cũng cao thật đấy, ít nhất một tiếng sau không thể quay tiếp, đúng không?” Diệp Lan cười, “Quý giá thật.”

Giang Trì vội tự giải thích: “Không đâu! Đi rửa mặt nước lạnh là được, tối đa năm phút, không nhìn ra được đâu, thật đó, em đi rửa mặt là anh hết nhận ra ngay…”

Giang Trì nói rồi đứng lên, Diệp Lan kéo cậu xuống sofa lại, nói: “Đang giữa đông lại định phát rồ à, tôi nói muốn thấy cậu biểu diễn giảm đỏ giảm sưng bao giờ, lát nữa cậu cũng không còn cảnh nào, mai còn một cảnh với tôi.”

“Không lạnh lắm đâu…” Giang Trì để hai tay trên đầu gối, nói nhỏ xíu: “Hơn nữa, không phải lần nào em cũng vậy, nếu chỉ rơi một hai giọt nước mắt thì không sao.”

“Phân biệt rõ ràng thế à.” Diệp lan khẽ cười, “Cảnh lúc nãy không tệ, tôi xem phát lại rồi, hiệu quả rất tốt.”

Tâm trạng Giang Trì tốt lên, nói: “Cảm ơn anh… Nhờ anh diễn tốt, đóng với anh em thường hay phát huy tốt bất ngờ.”

Diệp Lan cười nhẹ, “Miệng ngọt nhỉ.”

Nhâm Hải Xuyên qua tìm Diệp Lan nói cảnh kế, nghe thấy câu này thì lơ đãng hỏi: “Miệng ai ngọt?”

Diệp Lan ngẩng lên nhìn Nhâm Hải Xuyên, liếm môi dưới, đáp: “Giang Trì.”

Nhâm Hải Xuyên: “…”

Giang Trì vô duyên vô cớ bị Diệp ảnh đế chòng ghẹo sặc lên, vội giải thích: “Không không không không… Cháu mới nịnh nọt anh ấy, không… không có gì.”

Nhâm Hải Xuyên ngứa mắt nhất vẻ lẳng lơ này của Diệp Lan, nhíu mày, “Đọc cảnh kế chưa?! Tìm nãy giờ, thì ra lại ngồi đây tán dóc.”

“Không phải tán dóc, mà đang vun đắp tình cảm với bạn diễn.” Diệp Lan thong thả đứng lên, cười, “Chuẩn bị cho ‘tuần trăng mật’ sắp tới.”

Giang Trì trợn tròn mắt, chợt nhớ ra…

Theo tiến độ quay, sau khi vượt qua ranh giới, hai người sẽ nghênh đón “tuần trăng mật” của Triển Minh và Bùi Nhiên.

________________________

Giang Trì nó làm gì cũng nghĩ tới cách nhìn của Diệp Lan thì ngoan quá rồi không nói, nhưng cái kiểu để ý thấy cháu nhỏ ủ dột là chạy lại chọt chọt của Diệp ảnh đế cũng quá cưng đi.

___________________________

Khuyến mãi mừng 15 chương!!! 

Phác thảo cốt truyện của tác giả

Mạn đại bảo cái bản thảo này bả viết 15 – 16 năm trước rồi, để đấy mãi chưa có dịp viết, giờ viết Ảnh đế cần kịch bản phim nên sẵn lấy dùng luôn, vừa dùng vừa chỉnh sửa nên kịch bản phim không hoàn toàn giống trong bản thảo, đọc cho vui thôi.

Thời niên thiếu ai chẳng từng yêu phải vài tên khốn

Thụ và công tử công là trúc mã trúc mã, cùng lớn lên, yêu thầm công nhiều năm, khi học đại học giúp công làm bài tập viết thư tình, lúc đi làm đi thu dọn hậu họa tình ái cho công, công tử công từ nhỏ đến lớn yêu đương không biết bao nhiêu lần, luôn xem thụ là anh em tốt, công đa tình vô tâm, miệng ngọt giỏi lấy lòng, nhưng cũng thiên vị người nhà cực, thời đi học có pháo hôi ngứa miệng nói xấu sau lưng thụ, công tử chờ tan học chặn đường đập gạch ngứa miệng-kun, đánh nhau vì thụ, nghệ sĩ mới nổi công bao cố ý làm mất mặt thụ, công làm nghệ sĩ mới nổi mất mặt ngay tại chỗ, rốt cuộc thụ cũng không kiềm nén nổi tình cảm trong lòng, tỏ tình với công, công dần ra rồi nói có thể thử, nhưng công vẫn đa tình, thấy người đẹp vẫn đi không nổi, thụ cố gắng gìn giữ mối tình này, như đã quen với việc bao dung mọi thứ công làm từ nhỏ, nhưng khi thấy công thân mật với một cậu trai trẻ xinh đẹp cũng đành từ bỏ, dứt khoát chia tay, cắt đứt mọi liên hệ với công, đến thành phố khác phát triển, công không liên lạc được với thụ thì thế giới sụp đổ, ba năm sau trong một bữa tiệc, hai người gặp lại, trong tiệc có pháo hôi ngứa miệng cợt nhả với thụ, công nay đã là thương nhân thành công nới lỏng cà vạt, cầm chai rượu táng vào mặt pháo hôi ngứa miệng, cách bấy nhiêu năm, cái tính chỉ cần thấy thụ bị ức hiếp là nổi giận, vẫn không hề thay đổi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play